Không Thay Đổi

Chương 38




Lại còn muốn bảo bảo!

Đầu Du Đại Tuấn phảng phất như pháo hoa, cơ hồ run lập cập mở miệng,"Vợ à...Ý em là...Là muốn sinh thêm con?"

"Ừm." Đào Diệp nằm nghiêng đầu không nhìn hắn, lại cảm thấy như không đủ sức thuyết phục liền nói thêm,"Ngả Diệp cũng lớn rồi, công việc của em cũng nhàn hơn trước, cũng không lỡ việc gì...Ngược lại, ngược lại em...Em cảm thấy gia đình chúng ta rất tuyệt, có thêm con như mọi người đặc biệt tốt."

Du Đại Tuấn trừng mắt nhìn, vô thức gọi to:"Vợ ơi!"

"Em...Là không phải không muốn a." Đào Diệp nhìn Du Đại Tuấn bộ dạng có chút hoảng loạn, cũng không đoái hoài thẹn thùng quay đầu vội vã nói," Anh không muốn cũng không sao, em nên sớm thương lượng với anh, anh chăm sóc em và con rất khổ cực...Ta,ta...Đại Tuấn?"

Đào Diệp nhìn hắn chôn đầu ở vai, mang nghi hoặc sờ đầu gấu lớn,"Làm sao rồi?"

[Chúng ta cùng nhau trở thành đại gia đình, nếu như nửa giống y, nửa giống mình, thật sự rất hạnh phúc].

"Anh...anh..."Cổ họng Du Đại Tuấn đầy hơi nước, hắn đem xúc động nghẹn ngào nuốt xuống,"Anh nguyện ý! Em muốn gì anh cũng đồng ý! Vợ à! Ánh sáng nhỏ! Bảo bối!  Anh yêu em!"

"Biết rồi." Đào Diệp cười, hôn lên mắt Du Đại Tuấn," Em cũng yêu anh."

Gấu lớn tinh tế hôn lên cánh hoa của tiểu quế hoa, liếm nhẹ từng chỗ trên cơ thể, nhẹ nhàng chạm vào nhuỵ hoa, đem tiểu quế hoa yếu ớt bắt nạt.

"Đại...Đại Tuấn..." tiểu quế hoa bé của hắn hồng nhuận mở miệng ra cầu xin người yêu thụ phấn, mặt của y trở nên hồng nhạt,"Đừng, bắt nạt em."

"Ân, không bắt nạt em." Du Đại Tuấn vội nghe theo lời của bảo bối mà thụ phấn, tuyệt không bắt nạt y, nhẹ nhàng mà thương y.

Tuyệt đối yêu thương y----

- ------------

"Tiểu Nguyên, lại đây, uống sữa bò nóng."

"Cảm ơn." Tiểu ma thự đang chải tóc mặt đỏ bừng đưa tay nhận lấy,"Cậu mau nhanh đi ngủ, tớ muốn ngủ rồi."

"Đừng đẩy tớ." Du Ngả Diệp nhìn mặt đỏ như máu của Tiểu Ma Thự không nhịn được cười,"Tớ cũng sẽ không bắt nạt cậu đâu."

"Không có mới là lạ ấy." Liên Nguyên sờ môi đỏ tấy của mình, "Cậu chính là người nói một đằng làm một nẻo!"

"Làm sao mà nói một đằng làm một nẻo." Du Ngả Diệp cười hì hì khom lưng hôn mặt Liên Nguyên," Giờ thì tớ bắt nạt cậu rồi nhé."

"Không nói với cậu nữa." Liên Nguyên đẩy Du Ngả Diệp ra chuẩn bị đứng dậy.

Du Ngả Diệp buồn bực,"Không ngủ, lại còn đi đâu."

Tiểu Ma Thự siêu cấp bé ngoan:"Tớ đi chúc ngủ ngon bố mẹ cậu."

"Đừng!" Du Ngả Diệp kéo Liên Nguyên lại, thì thầm nói nhỏ vào tai cậu.

"Cậu nói gì đó!" Tiểu Ma Thự mặt đỏ như trái dâu tây giờ tức đến nổ phổi đá Du Ngả Diệp một cước, sau đó liền lặng lẽ ước ao,"Tình cảm hai chú thật tốt."

"Không cần ước mà." Du Ngả Diệp nhéo má Tiểu Ma Thự," Tớ cũng sẽ cố gắng nỗ lực."

Tiểu Ma Thự không hiểu gì,"Nỗ lực cái gì?"

"Nỗ lực sớm cưới cậu về, chăm sóc cưng chiều cậu."

Lời thề thời niên thiếu không thể tin, nhưng Du Ngả Diệp tuyệt không nói dối, hắn dùng cả cuộc đời sau này yêu thương Tiểu Ma Thự, hệt như cha hắn.