Không Ngoan

Chương 7: cứu mỹ nhân







Edit: Kim Trí Tú (Kai’Sa Team)
 

 
Hình như nhóm nhảy lại lên sân khấu biểu diễn tiếp, quán bar càng ồn ào náo nhiệt hơn, ở ngoài lối thoát hiểm cũng có thể nghe thấy một mảnh reo hò ầm ĩ.
 
Lòng bàn chân Chu Vưu như có ngàn vạn con kiến bò qua, tê dại tới xương tủy, chỉ hơi động đã càng tai hại hơn.
 
Trong hô hấp đều là mùi hương trên người Giang Triệt, mùi thuốc lá, mùi lá bạch đàn, sau khi kéo gần khoảng cách thì hơi rượu phả vào mặt cô.
 
Cô hơi hoảng, không dám chắc có phải mình đã nghe được hai chữ không nên nghe hay không. Cũng không dám chắc chắn, hai chữ kia anh nói có phải là cùng một chuyện mình đang nghĩ đến hay không.
 
“Tổng giám đốc Giang… Anh uống nhiều…”
 
Chu Vưu dùng sức đẩy Giang Triệt.
 
Không hề nhúc nhích.
 
Vành tai sau của cô bắt đầu phiếm hồng, cô có chút tức giận, lại hơi sợ hãi, “Tổng giám đốc Giang, phiền anh tránh ra chút, tôi phải đi.”

 
“Cô cũng biết là phiền cơ đấy?”
 
“…”
 
Tính tình Chu Vưu luôn tốt, bây giờ làm trong ngành nghề quan hệ công chúng, hằng ngày phục dịch các daddy bên A*, càng bị mài thành Ninja rùa.
 
(*) Bên B cung cấp dịch vụ, bên A cung cấp tiền mặt. Bên B phụ thuộc vào việc phục vụ bên A để có được vốn cho sự tồn tại và phát triển, vì vậy kinh nghiệm và sự lựa chọn của bên A trở nên đặc biệt quan trọng. Từ nguồn giao dịch, ngân sách của bên A sẽ chịu sự cạnh tranh từ nhiều bên, do đó, bên A được cung cấp nhiều sự lựa chọn hơn, rất giống với mối quan hệ đa thê. Bên B đang tán tỉnh và yêu cầu hỗ trợ từ bên A, bên A cho bên B tiền => Bên A là sugar daddy của bên B. 
 
Nhưng lúc này cô thật sự không nhịn được.
 
Dáng vẻ này của anh chính là đang quang minh đùa giỡn người khác, nói khó nghe chút thì là quấy rối tình dục!
 
“Tổng giám đốc Giang, xin anh tự trọng một chút!”
 
Giang Triệt nhíu mày, "Tự trọng?"
 

Chu Vưu nhếch môi không nói tiếp.
 
Lúc cô nổi giận, nét mặt căng thẳng, ánh mắt rõ ràng không nhịn được muốn né tránh nhưng vẫn quật cường nhìn người ta chằm chằm để đối mặt.
 
Ánh mắt hơi dời xuống có thể thấy thân thể nhỏ bé của cô đang cố gắng kiềm chế run lên, bàn tay nhỏ bên sườn còn nắm rất chặt.
 
Giang Triệt tin chắc, chỉ cần anh nói thêm hai câu đùa giỡn nữa là người phụ nữ này sẽ cho anh lãnh trọn cú đấm vào mặt.
 
Chẳng biết có phải hôm nay đúng là uống nhiều quá hay không nữa.
 
Lúc mới ra khỏi nhà vệ sinh, nghe được tiếng vang mập mờ truyền tới từ phòng bên, anh không hề có suy nghĩ gì.
 
Nhưng khi anh quay lại, vừa vặn đụng phải người phụ nữ này lảo đảo chạy ra khỏi nhà vệ sinh nữ thì trong lòng lại dâng lên một ngọn lửa không tên.
 
Những lời trước kia anh chưa từng nói lại tùy tiện thốt ra với cô, chính anh nghe cũng cảm thấy rất trơ tráo.
 
Nhưng cách rất gần, anh nhìn bộ váy chỉnh tề cô đang mặc, trên người chỉ có mùi nước hoa cực kỳ nhạt, ngọn lửa kia chợt biến mất không còn bóng dáng.
 
Gặp quỷ.
 
Lúc Giang Triệt thất thần, lòng Chu Vưu càng không chắc chắn.
 
Cô đang định không có tiền đồ nịnh nọt vài câu thì Giang Triệt chợt buông tay, còn lùi về sau nửa bước.
 
Tối nay anh cũng mặc sơ mi trắng, chất vải rất thân thiện với làn da, mặc lên người mềm mại dễ chịu.
 
Quần màu đen, tóc cũng màu đen, nhìn qua rất mềm mại, phần tóc mái cắt ngang trán.
 
Ánh mắt chính trực.
 
“Cô Chu, giống như cô đã nói ban sáng, đều là nam nữ trưởng thành đến quán bar chơi, thật ra không thể nói là cái gì… không tự trọng được.”
 
Giọng Giang Triệt không còn trào phúng và mập mờ như trước, có thêm vẻ lười nhác và thờ ơ.
 
Anh nhún nhún vai, “Nếu cô không muốn thì coi như tôi chưa nói gì, xin lỗi cô.”
 
Chu Vưu: “…”
 
Giang Triệt nói xong, không hề do dự, lùi về sau mấy bước gật nhẹ đầu, lập tức xoay người rời đi.
 
Bóng lưng vô cùng tự nhiên.
 
Chu Vưu bỗng nhiên có loại… ảo giác mình chuyện bé xé ra to, là mình tới nơi không nên tới, là mình không hiểu rõ cách thức nam nữ trưởng thành chung sống.
 
Là cô phản ứng thái quá hả?
 
Anh chưa hề làm gì sai sao?
 
Nghĩ như thế nào cũng thấy không phù hợp.
 
——
 
Quán bar càng về đêm càng náo nhiệt.
 
Lúc Chu Vưu trở lại quầy bar mới phát hiện Mạnh Vi Vi không còn ở đây.
 
Trong lòng hơi bất an, cô liếc nhìn xung quanh. Quá nhiều người, ánh sáng mờ ảo, đến cả nhìn mặt người khác cũng khó.
 
Cô lấy điện thoại ra theo bản năng.
 
Ba phút trước Mạnh Vi Vi gửi Wechat cho cô.
 
Mạnh Vi Vi: [Cá Mực nhỏ, tớ ở ghế dài B4 tầng hai, trùng hợp mấy người bạn livestream cũng ở đây, cậu đi vệ sinh xong thì lên thẳng nhé, tớ giới thiệu với cậu.]
 
Chu Vưu ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai, đúng lúc thấy được một góc ghế dài, các cô gái streamer ăn mặc gợi cảm đang châm lửa rót rượu. Cô nghĩ nghĩ, trả lời Mạnh Vi Vi.
 
Chu Vưu: [Đều là bạn cậu à? Có đáng tin không thế?]
 
Mạnh Vi Vi: [Đáng tin, chỉ tâm sự thôi, không sao đâu, sẽ không để cho cậu uống rượu.]
 
Chu Vưu: [Đáng tin thì tốt. Tớ không tiện, tớ gọi xe về nhà đây, sáng sớm mai còn phải họp, có lẽ lại hủy bỏ dự án, cậu nhớ kỹ là về nhà phải nhắn tin báo bình an cho tớ nhé.]
 
Mạnh Vi Vi: [Cậu về một mình à? Vậy không được, cậu đợi ở cửa ra đi, tớ đưa cậu về.]

 
Chu Vưu: [Không cần đâu, tớ gọi xe xong rồi.]
 
Cô không muốn Mạnh Vi Vi mất vui, vừa gõ chữ vừa đi ra ngoài.
 
Gió đêm thu Tinh Thành lành lạnh, cánh tay thì ôm ấm được, còn váy bị thổi, bắp chân lộ ra không trốn đi đâu nổi.
 
Nói với Mạnh Vi Vi xong, Chu Vưu mở ứng dụng đặt taxi. Bên này gần trung tâm thành phố, buổi tối gọi xe phải xếp hàng. Nhìn phía trước còn mười một người, cô quay lại giao diện Wechat.
 
Cô vốn định lướt vòng bạn bè, nhưng quả báo vì tìm cớ đến quá nhanh ——
 
Trong nhóm công việc bỗng nhiên hiện lên thông báo tới toàn thành viên.
 
Tăng Bội: [Chín giờ rưỡi sáng mai, chúng ta mở cuộc họp ở C9. Phải rồi, A Nghiêm, buổi sáng ngày mai tôi muốn nhìn thấy bản vẽ mô phỏng 3D của Kim Thịnh. Amy, xác định rõ danh sách KOL* cho tôi. Còn nữa, hai ngày sau Giang Tinh tuyên bố phát hành sản phẩm vòng tay thông minh V2 mới, Zoe, Coco, mỗi người đưa ra một đề xuất, tôi sẽ chọn sau sáng ngày mai. Mọi người vất vả rồi.]
 
(*) KOL (viết tắt của cụm từ tiếng Anh "Key opinion leader", tức "người dẫn dắt dư luận chủ chốt") hay còn gọi là "người có ảnh hưởng", là một cá nhân hay tổ chức có kiến thức sản phẩm chuyên môn và có tầm ảnh hưởng trong lĩnh vực hay ngành nghề của họ. KOL Marketing là hình thức tiếp thị thông qua các KOL.
 
Tăng Bội: [Bao lì xì]
 
Nhìn thấy tin nhắn nhóm, đầu Chu Vưu dần đau, quên cả cướp lì xì.
 
Không thể không thừa nhận, Tăng Bội thật là một người có tính quyết đoán, vô cùng thích hợp làm lãnh đạo quan hệ công chúng.
 
Ban ngày bị Giang Triệt châm chọc khiêu khích một hồi thế mà cô ấy còn có thể không bị ảnh hưởng mà chạy đến Kim Thịnh, bàn luận dự án sửa chữa nghi thức khai trương cửa hàng.
 
Xử lý xong công việc Kim Thịnh, cô ấy bình tĩnh lại sắp xếp hai AE trong tổ viết đề xuất bản thảo Giang Tinh.
 
Trong lòng Tăng Bội hiểu rõ, vị tổng giám đốc Giang, Giang Triệt kia rất không thích xem đề xuất và bài phát biểu của mình. Hai ngày sau so bản thảo mà cô ấy còn tiếp tục tham gia thì chuyện này coi như bỏ.
 
Nếu vị tổng giám đốc Giang kia thích đồ mới lạ độc đáo, chẳng bằng cô ấy bố trí người mới tới làm.
 
Trong nhóm toàn là một dãy “Đã nhận được”, “Cảm ơn chị Bội”, Chu Vưu ôm trán, click mở một phần bao lì xì cuối cùng, cũng nhắn tin lại.
 
Dự tính xếp hàng chờ gọi xe còn 25 phút, Chu Vưu đứng ở ven đường, thở phào nhẹ nhõm.
 
Hôm nay thật sự đã nhận quá nhiều chấn động, trong lúc nhất thời cô rất khó phục hồi lại tinh thần.
 
Thật ra ngay sau khi tỉnh lại từ đêm tình Dubai kia, cô đã hối hận.
 
Lúc cô kéo vali chật vật về nước, ở sân bay Tinh Thành nhận được cuộc gọi của bệnh viện, cảm giác hối hận đó càng trở nên che trời lấp đất.
 
Cô không bị ung thư dạ dày.
 
Bệnh viện gọi đến báo, cô cầm nhầm kết quả bệnh lý của một người phụ nữ trùng họ tên.
 
Đôi khi những chuyện trùng hợp và ngoài ý muốn trên đời này sẽ làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
 
Cái tên Chu Vưu không phải dễ gặp, vậy mà lại có một vị Chu Vưu khác đến cùng một ngày, cùng một bệnh viện kiểm tra bệnh dạ dày với cô.
 
Cũng bởi vì xác suất của loại trùng hợp này quá thấp cho nên cô không để ý tuổi trên báo cáo bệnh lý viết là 24.
 
Thật ra cô chỉ viêm dạ dày thôi.
 
Bên bệnh viện không ngừng xin lỗi, nhưng giây phút đó Chu Vưu không thốt ra được tiếng nào, niềm vui tái sinh và tinh thần tuyệt vọng mấy ngày đan xen, cô không để ý hình tượng, ngồi xổm xuống đất khóc lớn.
 
Cùng lúc đó, cô cảm thấy cực kỳ hối hận bởi đêm phóng túng ở Dubai. Tư tưởng của cô không bảo thủ, nhưng cô vẫn luôn hy vọng dành lần đầu tiên cho người mình thích.
 
Cũng may Chu Vưu khá thông suốt, biết dù có hối hận như thế nào thì sự cũng đã rồi, không thể nào so sánh với chuyện khỏi hẳn ung thư dạ dày được, cô sẵn sàng chấp nhận nỗi hối tiếc nhỏ đó.
 
Sau khi về nước, cô vốn định bắt đầu cuộc sống mới, vĩnh viễn vùi lấp đêm Dubai ấy, nhưng ngàn lần không ngờ rằng thế giới này nhỏ như vậy.
 
Trước mắt lại bất giác hiện ra gương mặt tuấn tú của Giang Triệt, Chu Vưu vỗ trán, ngăn mình suy nghĩ miên man thêm.
 
Đường Hoàn Thành Tây là một con phố bar, lúc này đang là thời điểm náo nhiệt, nam nữ trẻ tuổi ra ra vào vào từng quán bar. Có cô gái uống say dựa vào người đàn ông, có cặp đôi đang yêu ôm ấp nhau trên đường, có cả những chàng trai cưỡi xe máy hò hét đi qua.
 
Chu Vưu đứng ở ven đường chờ xe.
 
Bỗng nhiên phía sau có người huýt sáo về phía cô.
 
Cô quay đầu lại nhìn, thuận tay gỡ mái tóc rối.
 
Có ba thiếu niên ăn mặc côn đồ cà lơ phất phơ đi tới.
 

Tóc vàng cầm đầu hất cằm, rất ngả ngớn hỏi câu, “Người đẹp, biết đường đến Duyệt Hối không?”
 
Chu Vưu cảnh giác, lạnh nhạt lắc đầu.
 
“Vậy mượn điện thoại của cô em chút, tra đường cho bọn anh đi.” Sau lưng tóc vàng là một tên gầy đét như khỉ, giọng nói không hề có ý tốt.
 
Mắt thấy bọn chúng đến gần, Chu Vưu không muốn dây dưa nhiều, không đáp lời, lùi về phía sau vài bước định ra ngoài đường lớn.
 
Trong túi cô có bình xịt cay, cô vừa lùi vừa mở khóa túi xách, dù gió đêm quá lạnh nhưng lúc này đầu óc cô lại thật sự minh mẫn.
 
Chỗ này gần trung tâm thành phố, trên đường lớn tấp nập xe, cũng không hề vắng người. Nếu thực sự không ổn thì cô chạy ra đường bắt xe, la to, phản kháng kịch liệt, hẳn là lá gan mấy người này không lớn đến thế.
 
Nhưng cô đi giày cao gót, tốc độ đi không nhanh, còn chưa đi được hai bước đã có móng heo chạm vào lưng.
 
“Sao người đẹp lại đi vậy, bọn anh chỉ muốn tâm sự…”
 
Chu Vưu tê cả da đầu, "Anh thả…”
 
Cô còn chưa dứt lời, tóc vàng đột nhiên hét thảm một tiếng!
 
Chu Vưu sợ đổ mồ hôi lạnh đầy lưng, lúc quay lại đã thấy tóc vàng ngã dưới đất kêu la đau đớn.
 
Hai tên còn lại cũng bị người tới đánh lùi thẳng về sau.
 
Chu Vưu hoàn toàn ngơ ngẩn.
 
… Tổng giám đốc Giang?
 
Tên anh là gì nhỉ, phải rồi, Giang Triệt.
 
“Đậu má, con chó này ở đâu ra vậy!”
 
Tên khỉ gầy và tên lùn quệt miệng, nhìn Giang Triệt chằm chằm, ánh mắt như có độc.
 
Giang Triệt thả lỏng vai và cổ, cười khẽ một tiếng, ngoắc tay với tên lùn.
 
Tên lùn bị anh chọc giận, vừa mắng vừa gọi gã bên cạnh cùng xông lên.
 
Giang Triệt cao nhưng cũng rất gầy, nhìn không có mấy lạng thịt.
 
Nhưng khi anh đánh người lại như đang làm code chương trình, dễ dàng và cực kỳ chuẩn xác.
 
Ba tên tiếp tục bị anh quật ngược xuống đất, không để ý hình tượng kêu cha gọi mẹ, cuối cùng cũng tự biết được thực lực bản thân.
 
Tóc vàng biết điều, vội nói: “Người anh em, chúng ta không thù, sao anh lại động tay chân, tôi…”
 
“Tao đánh thì đánh thôi, còn cần lý do chắc?”
 
Giang Triệt bóp xương ngón tay, đi lên trước hai bước, từ trên cao lười nhác nhìn xuống bọn chúng.
 
Chu Vưu hoàn toàn ngơ ngác, cầm bình xịt hơi cay trong tay không biết nên xịt đi đâu.
 
Đúng lúc chiếc xe cô gọi đã tới ven đường, chân cô không tự chủ được run lên.
 
“Tổng… Tổng giám đốc Giang… Cảm ơn anh…”
 
Giang Triệt hơi nghiêng đầu.
 
Từ góc độ của cô có thể nhìn vào cổ áo hé mở của Giang Triệt, xương quai xanh như ẩn như hiện, nửa sườn mặt không nhìn ra biểu cảm thừa thãi, chỉ cảm thấy quanh người anh còn có sự tàn bạo nhàn nhạt.