Khống Chế Thành Nghiện

Chương 28




Trên đường xe cộ tới lui nối liền không dứt, biển người trong thành phố bắt đầu khởi động, lớp lớp khác nhau tụ tập về một hướng hay tản ra hướng khác.

Bên trong xe chật chội, hai người đàn ông trưởng thành chạm trán nhau. Vì một người con gái.

Một người sắp ba mươi tuổi, một người sắp bốn mươi. Trong thời điểm này không phải so sánh nhau hơn kém mười cái xuân thu, mà còn so sánh trải nghiệm nhân sinh, sâu hơn nữa là khí phách đàn ông.

Lục Khải Chi không nói một lời.

Từ khi nhìn thấy những người này đi về phía mình, tuy là nhìn bề ngoài như mời mộc nhưng thật sự là mang tư thái cưỡng bức nói với anh có người muốn gặp anh. Anh lập tực đoán được đó là mệnh lệnh của ai.

Cả thành phố này, người có thể không để Lục gia vào mắt chỉ có Tần Chính.

Từng mảng từng mảng sương mù trắng dựng đứng, Tần Chính dựa người vào ghế da, sống lưng ngửa ra sau, toàn thân có xu hướng tản ra khí chất đế vương.

“Nghe thuộc hạ của tôi nói, bác sĩ Lục không vui vẻ lắm khi đến đây.”

Đầu lưỡi Lục Khải Chi quét quanh thành miệng, trong miệng mùi rỉ sắt còn rất đậm.

Người ra tay với anh là Lục Sơn, bất quá chính là vì Tần Chính nhìn anh không vừa mắt, bất kể vì cuộc điện thoại tối hôm qua hay là việc anh tiếp xúc với Đường Y Y.

Mẹ nó! Lục Khải Chi rất ít khi nói tục cũng có lúc bạo phát.

Mí mắt Tần Chính nửa khép, gương mặt kia góc cạnh rõ ràng lập lờ trong sương khói nhìn không rõ.

“Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, phân biệt không rõ quyền sở hữu, nhưng người lớn còn phạm sai lầm loại này, thì không hợp lý, anh nói có đúng không? bác sĩ Lục?”

Thái dương giật nhẹ, Lục Khải Chi cười lạnh trong lòng.

“Quyền sở hữu?”

Giọng điệu anh ôn hòa, trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng – “Đó là từ để hình dung đồ vật, không phải dùng cho một con người.”

Đường Y Y ở cạnh người đàn ông này, cho đến bây giờ cô chưa từng được sống như một con người, được sự tôn trọng xứng đáng và tự do đáng có.

Cho nên cô mới trốn chạy.

Điểm này không chỉ là Lục Khải Chi, mà bất kỳ người nào quan sát đều thấy được.

Bầu không khí trong xe bỗng dưng sắc bén, hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, mặt đối mặt, giương cung bạt kiếm.

Thần kinh Lục Khải Chi căng thẳng, anh thừa nhận – Tần Chính là người khó giải quyết nhất anh từng gặp.

Kẻ đáng sợ nhất là kẻ điên.

Đôi mắt đen âm u lạnh lẽ của Tần Chinh khẽ híp lại, anh chẳng những không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười – “Lục lão Tiên sinh khỏe không?”

“Tôi về nước không bao lâu, thì Lục lão Tiên sinh có mời tôi một bữa đặc sản Phúc Thành.”

Lục Khải Chi nheo mắt lại.

Chuyện này cha anh chưa từng nói với anh bao giờ.

Anh nhìn kỹ Tần Chính để xác định câu nói kia là thật hay giả, một lát sau, anh nhận được kết quả.

Vẻ khinh thường hiện lên trên mặt đối phương.

Tần Chính đột nhiên lấy ra một túi giấy, tiện tay ném qua.

Lục Khải Chi duỗi tay đón lấy, mở ra xem xét bên trong, ánh mắt anh nhanh chóng co rút lại, đồng tử sâu thẳm.

Sớm đoán biết Tần Chính có chuẩn bị mà đến, nhưng anh đánh giá thấp năng lực và sự ngoan tuyệt của đối phương.

Chỉ riêng những gì anh vừa trông thấy, cũng có thể làm cho Lục gia long trời lở đất.

Tần Chính thương cảm thở dài – “Viện kiểm sát nếu nhận được vật này, cha anh nửa đời sau sẽ nghỉ dưỡng trong tù.”

Sắc mặt Lực Khải Chi âm trầm.

Tác phong làm việc của cha anh từ trước đến anh đều đoan chính, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện hồ đồ, nhưng chứng cứ bày ra trước mắt vô cùng xác thực, chiêu thức vu hãm của Tần Chính một giọt nước còn không lọt.

Anh nhắm mắt lại – “Điều kiện.”

Tần Chính phun khói ra từng ngụm, thản nhiên nói – “Tôi muốn một Đường Y Y hoàn chỉnh.”

Những chuyện qua đi, rồi chuyện hiện tại diễn ra đầy đủ trước mắt anh mà không phải từng mảnh từng mảnh.

Anh chán ghét, hậm hực trong lòng khi Đường Y Y dùng ánh mắt nhìn người bệnh thần kinh nhìn anh, cô chối bỏ những chuyện đã xảy ra vài chục năm trong đời, đem mình co lại trong vỏ ốc hiện tại, hận bản thân không thể như vậy mà già đi.

Từ trong mũi Tần Chính phát ra tiếng hừ nhẹ, mỗi lần như vậy anh đều muốn bóp chết cô.

Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thể, anh không thể đảm bảo một trăm phần trăm, sẽ có rất nhiều lần anh không thể khống chế bản thân mà làm tổn thương cô.

“Tôi không hiểu ý Tần tiên sinh cho lắm.” Lục Khải Chi bóp bóp ngón tay, đạm mạt mở miệng – “Tôi chỉ là một bác sĩ nhi khoa, chỉ sợ anh đã tìm nhầm người.”

Tần Chính lại quăng qua một túi giấy, lần này toàn bộ là ảnh chụp.

“Hai năm trước, nước Anh, bác sĩ Lục, anh không nhớ gì sao?”

Lục Khải Chi không nghe thấy Tần Chính nói gì, ánh mắt anh dán chặt vào những tấm ảnh kia, suy nghĩ bắt đầu điên cuồng lùi về thời gian trước.

Một buổi trưa hai năm trước.

Mang theo vài cuốn sách, Lục Khải Chi đi đến nhà thầy, bên tai còn nghe tiếng vang cạch cạch, từ tiếng động có thể đoán được người đến chẳng hề vui vẻ mà còn có chút hậm hực.

Mắt anh cụp xuống, trong tầm mắt của anh xuất hiện một đôi giày cao gót màu trắng, đối với một người có chút ít thích sự sạch sẽ thì đôi giày trắng vô cùng sạch sẽ kia khiến anh sinh ra một chút hảo cảm đối với người mang.

Ánh mắt anh di động lên, nhìn thấy mắt cá trắng nõn, đôi chân dài có những đường cong mềm mại, rất đẹp, không có một vết sẹo hay tỳ vết gì, nhìn vào đã thấy cảnh đẹp ý vui.

Là một người đàn ông bình thường, Lục Khải Chi đối với cảnh đẹp trước mắt cũng cảm thấy thoải mái, vì thế lúc này anh ngẩng đầu nhìn lên.

Ngay thời khắc đó, hô hấp của Lục Khải Chi chậm nửa nhịp.

Cho đến thời điểm gặp được cô gái trước mặt, anh không biết có một người đẹp có thể bước ra từ trong tranh, hiện diện giữa đời thực.

Cô vô cùng bi thương và mê mang, trên gương mặt cô, một phần trên gương mặt cô khiến người khác cảm thấy những điều bất thường.

Đời này Lục Khải Chi lần đầu tiên nhìn một cô gái nhìn đến ngây người.

Cô gái này nhất định có rất nhiều thâm trầm trong cuộc sống của mình – Lục Khải Chi nghĩ.

Khi anh gặp thoáng qua cô, một mảng tóc đen bị gió thổi bay lên, nhẹ nhàng xẹt qua không khí, Lục Khải Chi vô ý thức duỗi tay chạm vào, cảm giác nhẹ nhàng ngứa ngáy rời khỏi đầu ngón tay anh, lưu lại mùi hương hoa ly nở rộ, anh nghe thấy tiếng tim mình đập, tim anh run động vì cái nhìn kia.

Cơ hồ là dùng hết sức chạy đến nhà thầy mình, Lục Khải Chi mở cửa ra, ngực anh phập phồng liên tục.

“Thầy, người con gái vừa rồi là…”

“Tiểu Lục, con tới đúng lúc.” Âm thanh già nua của Giáo sư Chương mang theo sự thận trọng – “Thầy có chuyện muốn con làm cho thầy.”

Lục Khải Chi mơ hồ cảm giác chuyện thầy sắp giao cho mình có liên quan đến người con gái kia, trong lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Chuyện gì vậy Thầy?”

Chương lão tiên sinh tháo kính viễn thị trên sống mũi xuống, cào cào vài cái lên mái tóc bạc lưa thưa trên đầu.

“Thầy cả đời coi như sống như ý, thoải mái, không có gì muốn mà không được hay tiếc nuối.”

“Con cũng biết rõ, Thầy mỗi ngày chỉ trồng hoa, nói chuyện với con, từ lâu đã không tiếp bất kỳ người khách nào.”

Lục Khải Chi dần hiểu rõ, thầy sống ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh, mai danh ẩn tích, từ lâu cự tuyệt tiếp xúc với thế giới bên ngoài cũng như những lời mời mọc hay viếng thăm.

Bản thân anh cũng nhờ một lần cơ duyên xảo hợp may mắn được thầy nhận, trở thành đệ tử duy nhất.

Nhưng, vì sao thầy đột nhiên nhắc tới chuyện này?

Chẳng lẽ người con gái kia muốn…

Lục Khải Chi chỉ là suy đoán trong đầu, liền nghe thấy tiếng nói của thầy anh.

“Nhưng…” Chương lão tiên sinh nhấp một ngụm trà lạnh – “Thầy từng thiếu người ta một cái ân tình, hiện tại đứa nhỏ kia tới cửa yêu cầu, thầy không thể không nhận.”

Cuối cùng Lục Khải Chi cũng có kết luận trong lòng – “Thầy, ý thầy là?”

Chương lão tiên sinh nhiêm túc nói – “Con trước hết hứa với thầy, sau này tuyệt đối không đem nội dung cuộc nói chuyện hôm nay lộ ra ngoài một chữ.”

Lục Khải Chi hé miệng – “Dạ.”

Lúc này Chương lão tiên sinh mới giao cho anh một phần tài liệu.

Anh nhanh chống xem hết toàn bộ thông tin, tim Lục Khải Chi đập có chút nhanh.

Nguyên lai tên cô ấy là Đường Y Y.

Cô muốn quên đi tất cả quá khứ, muốn sống một cuộc đời mới.

“Thầy đã nói với đứa nhỏ kia, cô ấy cũng đồng ý.” Chương lão tiên sinh nói – “Con phụ trách ca này.”

Lục Khải Chi ngạc nhiên – “Thầy, vì sao thầy không chính mình làm…”

Phất tay cắt đứt lời anh nói, Chương lão tiên sinh thở dài – “Thầy đã già.”

Lông mày Lục Khải Chi nhướng lên - “Thầy, đây không phải là một quá trình thôi miên vui vẻ.”

Muốn thay thế toàn bộ ký ức, cần phải làm hai hoặc ba lần, thậm chí cần phải làm công tác hướng dẫn cẩn thận tĩ mỉ, đảm bảo không có một điểm nào đồng nhất.

Nếu không, hậu quả là tinh thần của đối phương có thể bị phá vỡ.

Anh chưa làm bao giờ!

Chương lão tiên sinh lại hết sức yên tâm – “Thầy biết rõ năng lực của con, con có thể đảm nhiệm việc này.

Vài ngày sau, Lục Khải Chi lại gặp người con gái kia, cô đến một mình, thân hình còn gầy gò hơn so với lần trước, sắc mặt càng thêm trắng, trắng đến trong suốt, giống như bất cứ lúc nào cô cũng có thể tan biến theo gió.

“Đường tiểu thư, tôi là đệ tử của Chương lão tiên sinh – Lục Khải Chi.”

“Chào anh, Lục tiên sinh, tôi là Đường Y Y.”

Giọng cô mảnh mai nhu hòa, len theo gió, Lục Khải Chi nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô, sau đó liền buông lỏng ra, anh bước cùng cô dọc bờ biển, từ đầu này đến đầu kia, in lại từng vệt dấu chân.

Đây là lần thứ hai gặp mặt, hai người vẫn chưa quen thuộc nhau.

Lục Khải Chi nghiêng đầu, gió thổi áo sơ mi trắng phần phật, tóc anh hơi rối, con ngươi anh đen bóng, ánh mắt nhìn cô ôn nhu – “Đường tiểu thư, cô thích nghe âm thanh của biển?”

Đường Y Y nhìn biển rộng trước mắt – “Không ghét.”

Không ghét và thích là hai phạm trù khác nhau, nếu đã không thích tại sao lại đến bờ biển? Lục Khải Chi nhướn mày, mang theo vài phần kinh ngạc trên nét mặt.

Giống như hiểu vì sao anh hoang mang, Đường Y Y nói – “Đây sẽ là lần cuối cùng tôi ngắm biển.”

Cô muốn nhìn lại một chút, một thời gian sau, biển – chính là một nơi cô ghét!

Lục Khải Chi không nói thêm điều gì, ánh mắt anh di chuyển từ trên người cô gái dời qua hướng biển, nhìn theo phương hướng của cô.

Hai người ở bên bờ biển thật lâu, cho đến khi hoàng hôn.

Trở về căn nhà gỗ nhỏ, Đường Y Y lấy trong túi ra một quyển sổ nhỏ có bìa màu lam, cô mở ra một trang, đẩy tới trước mặt Lục Khải Chi.

Mặt Lục Khải Chi không biến sắc xem từ đầu tới cuối, không thiếu một chữ.

Anh đem đoạn nhân sinh trong tương lai của cô gái đọc hết, trong lòng rung động không thôi.

Nếu như không phải cùng đường tuyệt lộ, không ai muốn chó cùng rứt giậu, phủi sạch ký ức mình đã trải qua.

Thần thái Đường Y Y bình tĩnh – “Lục tiên sinh, tôi đã chuẩn bị xong, bắt đầu đi.”

Lục Khải Chi hít sâu một hơi, anh nghiêm túc nhìn thẳng cô – “Đường tiểu thư, đây là lần đầu tiên tôi làm.”

Chính bản thân thầy của anh cũng không thể tự tin trong trường hợp này, với anh mà nói lại càng phải cẩn thận thêm một phần, tiêu hao một lượng tinh thần lực khổng lồ.

Nghe thấy vậy, khóe môi Đường Y Y cong lên – “Tôi cũng là lần đầu tiên.”

Cô thu hồi nụ cười ngắn ngủi gần như không tồn tại của bản thân – “Lục tiên sinh, tôi tin tưởng anh.”

Cô thật sự mang tâm thái được ăn cả ngã về không, không còn lựa chọn nào khác.

Bản thân anh cũng hiểu. Lục Khải Chi nhìn thật sâu người con gái trước mặt, ánh mắt anh phức tạp, có ngưng trọng, có nghiêm túc, có thương tiếc…

Một lúc lâu sau, Lục Khải Chi đứng lên, âm thanh êm ái từ trong cổ họng phát ra.

“Cô nghe không? âm thanh của biển.”

“Nghe thấy.”

“Cô đi dọc theo bờ biển, bước mãi về phía trước, đi đến nơi cô muốn đến…”

Suy nghĩ bỗng dưng phục hồi, mắt Lục Khải Chi khô khốc, anh dùng sức ấn vào mắt mình.

“Xin lỗi, tôi làm không được.”

“Vậy sao?” Hai chân Tần Chính bắt chéo, anh nghiền nát điếu thuốc trên tay – “Bác sĩ Lục, về nhà ăn thật ngon một bữa cơm cùng với cha của anh đi.”

Cửa xe mở ra, Lục Khải Chi bước ra ngoài.

Dưới ánh mặt trời, toàn thân anh lạnh như băng.

Lục lão tiên sinh ở trong phòng khách dùng bút lông viết chữ, nghe thấy tiếng bước chân, không ngẩng đầu lên cũng biết là con trai trở về.

Nhưng hôm nay con trai chưa chào hỏi ông, bước đi cũng không trầm ổn mạnh mẽ giống như bình thường.

Lục lão tiên sinh đặt bút lên nghiêng mực – “Khải Chi, có chuyện gì không hài lòng trong bữa tiệc hay sao?”

Lục Khải Chi cuối đầu đổi giày – “Không có việc gì.”

Vậy tại sao mặt lại đầy tâm sự?!

Nghe thấy điểm mâu thuẫn, thời điểm Lục lão tiên sinh ngẩng đầu lên, trừng mắt, ông bị thương tích trên mặt con trai hù giật mình.

“Tại sao bị như vậy?”

Lục Khải Chi hời hợt – “Đụng phải mấy tên côn đồ.”

Anh vẫn bước tiếp không ngừng.

Lục lão tiên sinh tức giận nói – “Đứng lại!”

Bước chân Lục Khải Chi dừng lại tại bậc thang.

Đi đến trước mặt con trai, Lục lão tiên sinh nhìn chằm chằm vào mắt anh, ông chấp tay đi qua đi lại – “Nói rõ cho ba đã xảy ra chuyện gì?”

Con trai ông là người gặp chuyện xảy ra luôn tỉnh táo, đối nhân xử thế đúng mực, không có khả năng đắc tội người khác, còn về phần côn đồ, lại càng không thể.

Lục lão tiên sinh không tin, một người đã trải qua quân huấn chính qui nghiêm chỉnh lại không đánh lại du côn.

Lục Khải Chi vân vê thái dương – “Ba, con biết là mình có chút quyền cước, nhưng có câu nhị quyền khó định lại bốn tay, bọn họ nhiều người.”

Lục lão tiên sinh suy nghĩ cẩn thận, ông nghiêm mặt lại – “Vậy cũng không thể để cho người ta đánh ra hình dạng thế này mà không làm gì!”

Lục Khải Chi thuận thế dạ một tiếng – “Lần sau gặp đám người kia con nhất định sẽ báo cảnh sát.”

Trong lòng Lục lão tiên sinh phỏng đoán, bản thân ông làm cái chức thị trưởng một thời gian dài, trong tối ngoài sáng hiềm khích không ít người, con trai ông có phải là dính líu đến…

Chờ ông hoàn hồn, người đã sớm đi mất.

Lầu trên, Lục Khải Chi nằm dài trên giường, chú mèo đen lập tức nhảy chồm chồm lên người anh, cuộc thành từng đoàn, chơi vui sướng.

“Tiểu Bạch, phiền toái thật sự rồi.”

Chú mèo trên người anh đã phát ra tiếng ngáy.

Trong bóng đêm, Lục Khải Chi vuốt ve sống lưng của chú mèo, sắc mặt anh trầm trọng.

Nếu không làm cho Đường Y Y khôi phục hoàn toàn, Tần Chính sẽ không dừng tay lại.

Ngay từ lúc bắt đầu đã sai! Lục Khải Chi cắn chặt khớp hàm dưới, ngày hôm đó nếu như anh loại bỏ đoạn tương lai Đường Y Y chính mình vẽ ra, thay vào một viễn cảnh khác….

Như vậy Đường Y Y sẽ không xuất hiện ở thành phố, có lẽ khi đó cô cũng không gặp lại Tần Chính.

Lục Khải Chi cười khổ, không thể nào, nếu như thực sự làm như vậy, anh đâu còn mặt mũi nào đi gặp Thầy.

Tối đó, Lục Khải Chi trắng đêm không ngủ.

Nội tâm anh không một phút nào không bị dày vò, cuối cùng anh vẫn quyết định sự lựa chọn của mình.

Trên một khu phố, tại một gian phòng xinh đẹp, Đường Y Y và Lưu Đình Vân ngồi trên bàn tiêu diệt cơm gà quay.

Âm thanh Lưu Đình Vân hàm hồ – “Y Y, tớ phải đi bệnh viện làm xét nghiệm.”

Vẻ mặt Đường Y Y đầy thắc mắc nhìn Lưu Đình Vân.

Lưu Đình Vân nuốt thức ăn trong miệng xuống, hạ thấp giọng nói – “Đêm đó Tiết Ngũ không sử dụng biện pháp an toàn.”

Chỉ cần nghĩ đến điều này, trong lòng cô đầy bất an.

Đường Y Y – “Không phải hên như vậy chứ…”

“Tớ không phải sợ trúng thưởng.” Vẻ mặt Lưu Đình Vân ghét bỏ – “Tớ chỉ cảm thấy anh ta rất bẩn.”

Trong vòng một năm qua, Tiết Ngũ không biết lên giường cùng bao người con gái khác nhau, lại không biết bao nhiêu lần lâm trận không mang mũ.

Đối với Lưu Đình Vân mà nói, phát sinh quan hệ với Tiết Ngũ giống như không cẩn thận lọt phải khe nước cống, cho dù rửa sạch, mùi hôi vẫn còn, trong lòng xuất hiện bóng ma là điều không cần bàn cãi.

Đường Y Y cười sặc sụa.

Nếu Tiết Ngũ mà nghe được lời này, có thể tức đến lỗ mũi phun khói.

Con gái dám ghét bỏ anh quả thật không nhiều.

Suy nghĩ một chút, Đường Y Y cảm thấy bản thân may mắn, mỗi lần cô lên giường cũng Tần Chính đều sử dụng biện pháp an toàn.

Lưu Đình Vân gặm gà quay – “Y Y, cậu và Tần Chính hiện giờ ra sao?”

Đường Y Y trả lời đơn giản – “Vẫn như cũ.”

Không giống bạn tình, cũng không giống bạn bè, càng không giống lãnh đạo và nhân viên…

Thời điểm hai người nằm chung một giường, bầu không khí lúc nào cũng quái lạ.

Lưu Đình Vân thở dài, lo lắng hỏi tiếp – “Anh ta có đánh cậu hay không?”

Đường Y Y lắc đầu – “Không có.” Có rất nhiều thời điểm, người đàn ông kia làm cho cô thấy một khuôn mặt đáng ghét, giống như muốn giết chết cô tới nơi.

Mặc dù vậy, hiện tại cô vẫn có thể đi có thể chạy, nhưng cũng chỉ là hiện tại.

Lưu Đình Vân xúy xoa một tiếng – “Cậu nói xem chúng ta có phải xúi quẩy không?”

Đường Y Y nói – “Xúi quẩy.”

Lưu Đình Vân thổn thức – “Khi nào cậu có thời gian rãnh, chúng ta đi cúng chùa đi, nhất định có thể tống khứ bớt xúi quẩy.”

Đường Y Y cười rộ lên – “Ok.”

Cô cảm thấy mình cũng nên đi cúng viếng, nếu so sánh, thì năm trước quả là quá hạnh phúc.

Lưu Đình Vân nhỏ giọng nói – “Có muốn mua một thanh dao nhỏ phòng thân không?”

Đường Y Y giật giật khóe miệng – “Muốn, nhưng đến thời điểm cần dùng, dao quả thật không có tác dụng.”

Hơn nữa còn có thể phát sinh thêm nhiều vấn đề lan man, trong lúc giãy giụa, cô còn có khi ngộ thương chính mình.

Lưu Đình Vân để đũa xuống, bưng ly nước uống một ít – “ Y Y, cậu nhất định phải nhớ, bản thân mình là quan trọng nhất.”

Đường Y Y ừ một tiếng – “Tớ biết.”

“Nếu tạm thời không thể thoát được, vậy không cần chiến đấu với Tần Chính.” Lưu Đình Vân an ủi – “Anh ta lớn hơn mi, lớn hơn đến chín tuổi!”

Đường Y Y – “…Vậy thì chịu đựng thôi.”

“Hôm qua thằng khỉ Tôn Viễn còn gọi cho tớ mười mấy cú điện thoại, nhắn tin, gởi mail.” Lưu Đình Vân móc móng tay – “Tìm đủ mọi cách nói với tớ là bản thân anh ta không muốn hai người đi đến bước đường như thế này.”

“Không biết từ khi nào anh ta gian díu với cô gái kia, đến nỗi có con, không ngờ là, anh ta coi tớ như con ngốc, lúc này lại quay đầu lại bày ra vẻ mặt muốn ói với tớ, cậu nói có bỉ ổi không?”

Đường Y Y nói – “Rất bỉ ổi.”

“Ngày hôm đó tớ nhận được ảnh chụp nặc danh, sau đó tận mắt nhìn thấy Tôn Viễn đi cùng người kia tới bệnh viện làm kiểm tra.”

Ngực Lưu Đình Vân bắt đầu thấy đau, cô không ngờ mình có thể nhịn xuống, không có nổi điên ở bệnh viện.

Nếu trẻ đi mấy tuổi, cô sợ chính mình không nhịn được.

“Cậu nghĩ thử xem, những tấm ảnh đó ai chụp? Gởi cho tớ có mục đích gì?”

“…” Đường Y Y quyết định không đem hiểu lầm này tháo ra, với tình tình của Lưu Đình Vân, nếu như biết tác giả là Tiết Ngũ cô nhất định sẽ đi hỏi rõ ràng.

Cơm nước xong, hai người bắt đầu đi dạo dọc theo Phú Quý viên - mua sắm quần áo.

Lưu Đình Vân nhìn nhìn phía sau, chậc lưỡi nói – “Tần Chính đúng là không phải người bình thường, cậu ra khỏi nhà thôi mà anh ta còn phái người theo.”

Đường Y Y uống nước có ga - “Anh ta xem tớ như mèo con chó con.”

“Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua.” Lưu Đình Vân an ủi nói – “Y Y, rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp.”

Cười nói với Lưu Đình Vân, trong lòng Đường Y Y tự nhủ với mình – Rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp.

Kết quả – Lục Sơn bước lại phía cô.

“Tiên sinh muốn gặp cô.”

Nụ cười trên mặt Đường Y Y lập tức biến mất.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, Đường Y Y xuất hiện tại một ngôi nhà ven biển.

Trong lòng cô tràn đầy cảm giác kỳ quái, đứng sững sờ tại chổ. Cô không thấy Tần Chính, mà lại gặp Lục Khải Chi.

Đường Y Y nghe Lục Khải Chi nói một câu đầy khó hiểu – “Y Y, xin lỗi em.”

Trong lòng Đường Y Y mơ hồ bất an – “Vì sao anh nói vậy?”

Lục Khải Chi không trả lời cô mà hỏi ngược lại – “Em thích nghe tiếng sóng biển không?”

Tiếng nói của anh hòa vào tiếng sóng, mơ hồ.

Đường Y Y nhíu mày – “Không thích.”

Trên mặt Lục Khải Chi không lộ ra một tia ngoài ý muốn, trả lời vấn đề cô vừa hỏi – “Là Tần tiên sinh mời tôi tới đây.”

Hai mắt Đường Y Y hơi mở.

Lục Khải Chi nói – “Bố tôi cũng ở đây.”

Nghe anh nói vậy, Đường Y Y nghĩ là chuyện kinh doanh, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Bước theo Lục Khải Chi vào trong vườn, một chuỗi mùi hương ập vào mặt Đường Y Y, tâm tình của cô nhiên ổn định lại.

Lục Khải Chi ngồi xuống phía ghế mây – “Tần tiên sinh đánh cờ cùng với bố tôi, tôi tới sau.”

Không hoài nghi điều gì, Đường Y Y ngồi xuống phía ghế tre đối diện, ghế nhẹ nhàng đung đưa, phát ra tiếng vang nhàn tản.

Gió nhẹ từ bốn phía, trong vườn vô cùng an bình.

Khóe mắt Lục Khải Chi nhìn đồng hồ, lại nhìn ra cửa sân, giống như xuất thần nhìn về phía biển rộng.

Cuối cùng ánh mắt của anh nhìn về cô gái ngồi cạnh mình, dừng lại thật lâu.

“Y Y, nghe thấy không? âm thanh của biển.”

Khóe môi của Đường Y Y nhấp nhẹ, cô nghe thấy.

Âm thanh của biển gần kề bên tai.

Cô không thích âm thanh này, nhưng không biết nguyên nhân tại sao.

Lòng từ từ yên tĩnh lại, mang theo tất cả bối rối, suy nghĩ càng ngày càng mơ hồ, giống như có một nguồn sức mạnh nào đó lôi kéo, Đường Y Y vô ý thức nhắm mắt lại.

Nhìn qua gương mặt nhợt nhạt của cô, Lục Khải Chi giật mình, như đang ngẩng người, anh lau mặt, chậm rãi mở miệng …

Giống như hai trước, anh dẫn dắt cô.

Lần trước anh mang cô tới một phương trời mới, lần này anh dắt cô quay về địa ngục.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa phía sau mở ra hai bên, thân hình Tần Chính đứng sau cánh cửa lộ ra, anh xoải bước tới gần, mắt nhìn xuống người con gái nằm trên ghế mây.

“Cô ấy sẽ ngủ bao lâu?”

Lục Khải Chi giống như là mệt sắp chết, âm thanh khàn khàn – “Không biết được.”

“Phải còn xem cô ấy muốn ngủ bao lâu.”

Tần Chính ngẩng đầu – “Đưa vật đó cho tôi.”

Hô hấp của Lục Khải Chi dồn dập, mặt anh không đổi sắc – “Vât gì?”

Tần Chính lạnh giọng ra lệnh – “Vật hai năm trước cô ấy đưa cho cậu.”

Lục Khải Chi không hợp tác.

Giọng nói Tần Chính càng thêm lạnh – “Lục Khải Chi, đây không phải là vật anh nên có.”

Ngón tay Lục Khải Chi siết chặt, thật lâu sau, anh đem quyển sổ nhỏ bìa màu lam lấy ra.

Sau khi trở về, Tần Chính ở trong thư phòng hút thuốc, khi anh đem điếu thuốc cuối cùng nhồi vào gạt tàn xong, sau cùng anh cũng mở quyền sổ nhỏ màu lam để bên cạnh ra.

Sau khi đọc hết nội dung, mặt Tần Chính không chút thay đổi, nhưng trong đôi mắt tâm tình kịch liệt cuồn cuộn dâng lên.

Giấy trắng mực đen, rõ rành rành trước mắt.

Tôi tên Đường Y Y, từ nhỏ đến lớn ở cô nhi viện, không cha không mẹ, không anh chị em, sống tại thành phố, ghét nấu ăn, ghét nhất là gọt táo…

Nhìn từng chữ từng chữ trong quyển sổ, trong đầu Tần Chính phát họa ra một khung cảnh, càng lúc càng chân thật, giống như đang diễn ra trước mặt anh.

Đường Y Y đang ngồi dưới đèn viết.

Trang giấy trắng trải trên mặt bàn bằng phẳng, mỗi một nét mực của cô vẽ lên, vẻ mặt đầy nghiêm túc lại vô cùng chờ mong viết ra cuộc đời mới của mình.

Tiếng giấy bị xé rách vang lên, Tần Chính đem quyển sổ nhỏ nện lên mặt sàn, anh cầm lấy tờ giấy vừa xé xuống, khuôn mặt lãnh lẽo khủng bố.

Cô thực sự loại anh ra khỏi cuộc đời cô không còn một mảnh.

Một ngọn lửa bật ra từ quẹt lửa, xẹt qua trang giấy trắng yếu ớt.

Tần Chính nhìn lửa lan tràn nhanh chống trên trang giấy, ngực anh đột nhiên tuôn ra một cảm giác mãnh liệt, chờ khi anh phản ứng kịp, lòng bàn tay của anh đã bao ngọn lựa lại, dập tắt, bị phỏng.

Lấy tờ giấy xếp lại, kẹp vào quyển thánh kinh, khép lại, bỏ vào ngăn kéo thấp nhất, Tần Chính đứng dậy đi thăm Đường Y Y.

Anh muốn hỏi cô, vì sao!