Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt

Chương 35: 35: Phân Ban 4





Không biết điện thoại bị mất nguồn từ lúc nào, Lâm Như Hứa vừa sạc vừa bật lên thì một trận ting ting kéo dài nhức cả óc, hơn 20 cuộc gọi nhỡ, dấu chấm đỏ hiển thị 99+ tin nhắn từ nhóm "Ba lính ngự lâm Thủ Minh".

Tiểu Tôn Tôn đáng yêu nhất: "Làm sao bây giờ!"

Tiểu Tôn Tôn đáng yêu nhất: "Có phải Lâm ca không cần tụi mình nữa rồi đúng không!"

Tiểu Tôn Tôn đáng yêu nhất: "Lâm Như Hứa tớ nói cho cậu biết, cho dù cậu có muốn chạy trốn tụi này thì tớ cũng sẽ làm phiền cậu thôi!"

Đại Hà: "..........."

Tiểu Tôn Tôn đáng yêu nhất: "Xuyên ca!"

Tiểu Tôn Tôn đáng yêu nhất: "Cuối cùng cậu cũng chịu lên tiếng, nếu cậu mà không lên tiếng thì tớ tới nhà tìm cậu ngay!"

Đại Hà: "Cậu dám tới hả?"

Tiểu Tôn Tôn đáng yêu nhất: "Không dám 【Thẳng thắn? Mạnh mẽ.jpg】"

........

Lâm Như Hứa bật cười, cái này cũng không thể trách Tôn Bình Khang kinh sợ được, bầu không khí trong nhà Triệu Nhất Xuyên đến hắn còn thấy khiếp đảm nữa mà.

Lâm ca ca từ trên trời rơi xuống: "."

Lâm Như Hứa:???

Lâm ca ca từ trên trời rơi xuống? Lâm Như Hứa trực tiếp gửi tin nhắn thoại, hoàn toàn không để ý tới Tôn Bình Khang bởi vì sự xuất hiện của hắn mà khóc trào nước mắt, "Tôn Bình Khang cậu sửa tên tôi thành cái quần gì vậy?"

Tiểu Tôn Tôn đáng yêu nhất: "Hì hì ≧﹏≦"

Tôn tử nhà mình là một tên ngốc thì phải làm sao bây giờ? Lâm Như Hứa không muốn nói chuyện, ba người chỉ trò chuyện thêm vài ba câu rồi hẹn nhau tới nhà Lâm Như Hứa ăn cơm trưa.

Tôn Bình Khang đến sớm nhất, thấy Lâm Tráng đang ở nhà thì cũng không ngạc nhiên, híp đôi mắt nhỏ và ngoan ngoãn gọi một tiếng "Thưa chú", được Lâm Tráng trả lời: "Ôi, lâu rồi không gặp lại thấy chắc khỏe ra nha" đầy khích lệ, rồi lại giả bộ cúi đầu ủy khuất vào phòng Lâm Như Hứa, vừa mới vào thì thấy Lâm ca nhà mình đang nằm dài chơi game, hắn vô cùng nhạy bén mới thoát khỏi chiêu thái sơn áp đỉnh này.

(EN: Ý Lâm ca là Tôn Tôn là núi to, vừa chơi game nhưng cũng nhạy bén thoát khỏi cái đè của Tôn Tôn ấy)

Lâm Như Hứa: "Cậu gấp gáp chạy tới là muốn giết tôi hả? Tôi bây giờ không có sản nghiệp gì cho cậu kế thừa đâu, để lại cho ông cố nhà cậu hết rồi."

Tôn Bình Khang nghĩ tới sự quan tâm của ông cố vừa nãy, đầu chui vào chăn Lâm Như Hứa, "Bỏ đi bỏ đi, không dám nghĩ không dám muốn."

Chẳng bao lâu sau Triệu Nhất Xuyên cũng đã đến, mọi người vốn ở cùng một tiểu khu, ba nhà không xa nhau, đi bộ khoảng vài phút là tới rồi.

Ba người ngồi trên thảm trong phòng Lâm Như Hứa chơi game, cố ý vô tình hàn thuyên vài chuyện trong hai ngày qua, biết được tình hình ông ngoại Lâm vẫn ổn thì cũng không hỏi nhiều.

Bọn họ sợ Lâm Như Hứa có chuyện mà không nói, một mình chịu đựng đến khó chịu, mà trong lòng Lâm Như Hứa cũng biết điều đó, thao tác chơi game càng nhanh hơn.

Nghĩ đến lúc cô giáo Hứa rời đi, hai người này cũng từng lén chạy tới nhà hắn, mấy đứa nhóc nhỏ tuổi có tới cũng không biết phải nên làm gì, Triệu Nhất Xuyên ngồi bên cạnh không lên tiếng, tiếng động của Tôn Bình Khang so với hắn còn dữ dội hơn, khóc đến nước mắt nước mũi chảy tèm lem, vừa lau vừa nói, "Mẹ tớ nói, hu hu....!Dì Hứa đi tới một nơi rất đẹp, cậu không cần lo lắng, sau này....!Hức hức hức....!Sau này mẹ của tớ cùng chính là mẹ của cậu...!Hu hu hu hu......."

Nói xong còn chưa chờ Lâm Như Hứa đáp lại thì cậu còn khóc lớn hơn, khi ấy chỉ cỡ mười tuổi, bất quá lại là tên lớn nhất trong ba đầu củ cải, Tôn Bình Khang khóc tê tâm liệt phế, Lâm Như Hứa ngồi giữa hai người, trong lòng cố nén bi thương cũng không kìm được hốc mắt đỏ hoe, đúng là trẻ con, ba người ngồi đó khóc hơn một tiếng đồng hồ, tới mức kinh động tới cha mẹ, thế là hai người kia bị lôi kéo về nhà.

Thực ra bên tiểu khu này, con nhà mình kết bạn với con nhà ai thì không có ba mẹ nào mà không biết cả, dù sao trên đầu mỗi nhà đều là gia sản bạc triệu, việc kết bạn cũng có thể xem là trợ lực một phần cho sau này, bất quá ba người họ không phải là cố ý sắp xếp cho chơi chung, họ quen biết nhau một cách rất ngớ ngẩn, rồi bắt đầu con đường "Ba lính ngự lâm".

Cảnh tượng hiện tại lại trùng hợp với cảnh tượng của nhiều năm trước, nhất quyết đổ máu chứ không đổ lệ như Lâm Như Hứa lại xoa xoa cái mũi hơi chua xót, tự hỏi một số việc có nên nói với hai người họ hay không.

Sau một ván chơi, ba người ngồi xụi lơ trên thảm, ăn trái cây dì Trương mới bưng vào, Lâm Như Hứa cắn miếng dưa Hami, "Hai ngày nay trong lớp thế nào?"

"Còn có thể thế nào chứ," Tôn Bình Khang ôm cái gối, "Vẫn y như cũ!"

Lâm Như Hứa hỏi tiếp, "Không xảy ra chuyện gì hết?"