Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt

Chương 27: 27: Tinh Tinh





Pháo hoa từng chút nổ tung trong lòng Lâm Như Hứa, hắn nhìn Hà Tâm Ý rồi đột nhiên hỏi, "Tâm Ý, cậu có nhớ hôm đó tôi đã nói gì khi cậu đến nhà tôi không?"

Hà Tâm Ý biết hắn đang nói về ngày hôm đó, lại không biết hắn đang nói câu nào, khi Lâm Như Hứa nói ra câu kia y vẫn nhớ rất rõ, nhưng sau đó lại vờ như không nghe thấy, càng không muốn trả lời là có hay không, Hà Tâm Ý đành hỏi lại, "Câu nào?"

Lâm Như Hứa không trả lời, chỉ là nói, "Tâm Ý của chúng ta thật sự là."

Tiếng gió thổi qua hai người, nhưng Hà Tâm Ý chỉ cảm nhận được tiếng nói của Lâm Như Hứa văng vẳng bên mình, trong lúc đó trái tim y khẽ run lên khi nghe được giọng nói của mình hòa trong tiếng gió, "Nhớ rõ."

Hai người nói vài câu chuyện riêng, nhưng không ngờ lại ăn ý đến thế, Lâm Như Hứa cầm món quà thật chặt trong tay, hắn hỏi, "Tối nay cậu có bận gì không?"

Hà Tâm Ý không nghĩ tới đột nhiên Lâm Như Hứa hỏi vậy, y nói, "Không có.".

Chính chủ, rủ bạn đọc chung ﹙ T????u????T????????Y????????﹒???????? ﹚

"Vậy cậu chờ tôi một chút, tụi mình ra ngoài đi dạo được chứ?"

Lâm Như Hứa không ngờ rằng hắn sẽ hỏi "được chứ" với một người một cách nhẹ nhàng như vậy, được hay không, ngoại trừ cô giáo Hứa ra, hắn không ép mình phải vừa lòng một ai, còn tình yêu của người khác thì thế nào.

Hà Tâm Ý đút hai tay vào túi áo phao, chưa nói được hay không, "Cậu về nhà mặc thêm quần áo dày vào đi."

"Tôi không lạnh." Lâm Như Hứa theo bản năng trả lời.

"Tôi nhìn thấy mà lạnh."

Bây giờ Lâm Như Hứa cảm thấy mình có lạnh hay không cũng không quan trọng, cho dù lúc này nóng muốn chết, nhưng Hà Tâm Ý nói lạnh thì hắn sẽ lạnh.

Kế tiếp Lâm Tráng đang ngồi ở sô pha thấy con trai nhà mình vừa nhận điện thoại liền chạy ra ngoài như một cơn gió, đi một hồi lại ôm cái hộp chạy như vũ bão về phòng, cuối cùng còn mặc áo phao mà mấy năm rồi chưa thấy mặc bao giờ tiếp tục chạy ra ngoài!

Chạy thốc chạy tháo, việc này có thể chấp nhận được, cái chính là hắn cũng chịu mặc áo phao rồi!

Là cái mà hôm trước ông mới vừa mua cho hắn.....!

Trái tim của ông bố ah....!vừa vui mừng vừa mù mờ....!cuối cùng nhịn không được giữ chặt Lâm Như Hứa đang vội muốn ra ngoài, "Con vội vã làm gì vậy?"

"Con ra ngoài một lát, có bạn đang chờ con ở ngoài." Lâm Như Hứa nói rất nhanh, vừa nói còn không ngừng thoát khỏi bàn tay của Lâm Tráng.

Hai mắt của Lâm Tráng híp lại chỉ còn một đường, làm bộ như là người từng trải nhìn thấu hồng trần, "Gấp như vậy, là bạn gái hả?"

"Không phải, ba đừng nói nhảm." Trong lòng Lâm Như Hứa có chút phức tạp.

"Đi đi," Lâm Tráng buông tay, sẵn tiện vuốt lại ống tay áo bị ông làm nhăn.

"Nhân đại bất trung lưu ah!"

Lâm Như Hứa phớt lờ tiếng thở dài của ông bố già, chỉ để lại một câu "Lát nữa con về" rồi bỏ chạy ra ngoài.

*Nhân đại bất trung lưu: Con trai lớn rồi sẽ có sự nghiệp và cuộc sống riêng, không ở cạnh cha mẹ nữa.

Trong lòng hai cha con họ đều hiểu rõ, hôm nay là ba mươi Tết có thể không về, nhưng hôm nay cũng là ngày của cô giáo Hứa, vì thế không thể không trở về.

Lâm Như Hứa cảm giác như mình đang chạy với tốc độ chạy nước rút 100 mét ở đại hội thể thao vậy, lần đầu tiên hiểu được chạy đi gặp một người là mang theo tâm tình gì, một khắc khi thấy Hà Tâm Ý thì mới ngừng lại.

Nhìn Hà Tâm Ý đứng bên ngọn đèn đường mờ ảo cách đó không xa làm hắn không khỏi nhớ về lần đầu tiên nhìn thấy Hà Tâm Ý.

Tại sao lúc đó hắn không phát hiện ra, nhìn Hà Tâm Ý lại cô đơn như thế?

Y đứng trong gió lạnh, mặc áo phao màu đen như thể hòa vào đêm tối, không có nhiều động tác hay biểu cảm gì hết, chỉ để lộ gương mặt lạnh lùng đến hoàn mỹ.

Khói lửa thì không có, Hà Tâm Ý tựa như một tinh linh không ăn khói lửa nhân gian, đứng trên miếng đá vuông như là thờ thần.