Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt

Chương 20: 20: Không Bình Thường





Kỳ thi cuối kỳ đang đến rất khốc liệt nhưng Hà Tâm Ý và Lâm Như Hứa cũng không có gì thay đổi, người đầu tiên thì trong lòng đã có dự tính, người còn lại thì vẫn cứ thờ ơ như chả có gì.

Trong giờ học toán, Lâm Như Hứa duỗi một chân ngoài hành lang, một chân thì cong lại ngồi ở hàng cuối cùng cảm thụ không khí căng thẳng trong lớp học, thế mà còn có chút thích nữa chứ.

Cứ tưởng rằng hắn sẽ có cảm giác cô đơn lẻ loi của một người đứng ngoài, đương nhiên hắn cũng rất ghét thể loại phung phí tiền bạc vào lớp học.

Nhưng lần này không giống vậy, bởi vì người ngồi bên cạnh hắn là Hà Tâm Ý.

Nghĩ nghĩ hắn lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua, quang ảnh từ Hà Tâm Ý vừa dịu dàng lại mang theo vài phần xa cách lọt vào tầm mắt, làn da trắng nõn của Hà Tâm Ý cùng ngũ quan ôn nhu được ánh sáng làm nền cứ thế đập thẳng vào mắt Lâm Như Hứa.

Dường như cảm nhận được cái nhìn của người nào đó, Hà Tâm Ý nghiêng đầu sang nhìn, Lâm Như Hứa cảm thấy sự xa lạ Hà Tâm Ý hướng thẳng đến, dung hòa cùng ánh trời chiều bên cửa sổ làm trái tim mình run lên.

Ây da!

Thật là đẹp trai!

Muốn chết luôn vậy đó!

.......!

Trước khi kỳ thi diễn ra phải dọn trống lớp học, ba của Triệu Nhất Xuyên đến đón cậu ta, nhân tiện mang theo một rương đầy sách của Lâm Như Hứa.

Lúc này Lâm Như Hứa mới phát hiện Hà Tâm Ý thu dọn sách dời về phía sau một chút.

Phải nói là hắn có hơi ngạc nhiên, cảm giác Hà Tâm Ý luôn im im lặng lặng làm tất cả mọi chuyện thật tốt, vô cùng tự lập.

Bất quá ngày nào Lâm Như Hứa cũng giữ đầu óc như thần giữ cửa tuân theo Hà Tâm Ý, ấy thế mà làm không ít đề, đến khi nhìn lại cũng cảm thấy chính mình có tiến bộ, lúc kiểm tra môn toán phải nói là vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Đã nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên hắn hiểu rõ tầm quan trọng của việc xếp con mình ngồi cùng bàn với học bá mà bậc phụ huynh luôn mong muốn là thế nào.

Sau khi kết thúc cuối kỳ chính là đến kỳ nghỉ đông mà Tôn Bình Khang mong đợi đã lâu, nghe nói gia đình chờ cậu ta thi xong thì đến phía Nam đón năm mới, bởi phía Nam ấm áp.

Hà Tâm Ý nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến một năm vừa trôi qua mà thấy thật kỳ diệu.

Tâm tình của y đang tốt, thế là ngồi dậy viết 《Hiệp Khách Hành》, trong bài thơ này y thích nhất câu "Thập bộ sát nhất nhân, Thiên lý bất lưu hành.", có thể xem đây chính là tình tiết võ hiệp trong lòng y.

Một bài thơ còn chưa viết xong thì đã nghe tiếng ding dong từ điện thoại.

*Thập bộ sát nhất nhân, Thiên lý bất lưu hành: mười bước giết một người, ngàn dặm đâu rong ruổi.


Trích từ bài thơ "Hiệp Khách Hành" của tác giả Lý Bạch (Nguồn dịch: Trương Việt Linh – thivien.

net)

Lâm Như Hứa: Tâm Ý, ông ngoại tôi gọi cậu tới chơi cờ!

Hà Tâm Ý nhìn thấy dòng "ông ngoại tôi" không khỏi nở nụ cười, nhớ tới lúc Lâm Như Hứa ngồi cạnh lâu lâu lại nhắc đến một câu, ông ngoại vô cùng thích cậu, cậu mới chính là cháu đích tôn của ông.....!

Hà Tâm Ý còn chưa nói có đi hay không, hỏi lại: Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên, cậu muốn đến nhà ông ngoại cậu à?

Lâm như Hứa: Nhà của tôi không có ai hết! Tôi chính là một kẻ đáng thương không ai quản không ai xót.

Đi kèm là icon chú thỏ đang khóc.

Không ai quản, mỗi lần Hà Tâm Ý thấy ba chữ này là đều có một cảm giác rất kỳ lạ, y đã nghe Lâm Như Hứa từng nói không ai quản mấy lần rồi, mà người nọ không nói nhiều, y cũng chẳng tiện hỏi, nhưng điều đó không có nghĩa y không để trong lòng.

Trong mắt của Hà Tâm Ý, Lâm Như Hứa chính là mặt trời nhỏ, hẳn là có một gia đình ấm áp hạnh phúc, không nên nói ra một câu "không ai quản" như thế.

Hà Tâm Ý: Ngại quá, hôm nay ba tôi sẽ về nên tôi phải ở nhà.

Lâm Như Hứa: Được rồi, có rảnh thì nhớ tới đây nha, dù sao thì cậu mới là cháu đích tôn của ông ngoại tôi.

[JPQ.

Con thỏ nhỏ ủy khuất]

Thật muốn chụp màn hình lại đăng lên diễn đàn của trường, để cho nhóm con gái nhìn xem Lâm Như Hứa ngang ngược, giáo thảo lạnh lùng của mấy người ở nơi không ai thấy bán manh như thế nào.

Hà Tâm Ý: Được.

Không lâu sau tiếng của Từ Gia Nhu ngoài cửa truyền đến, nói Hà Chính về rồi, còn mang quà cho y nữa.