Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma

Quyển 8 - Chương 21




Màn hay phải để đến phút chót, vì thế Bonnie điều chỉnh thứ tự quay chụp của Evan và Chu Doãn Thịnh đến cuối cùng. Đó cũng là để tránh cho boss chụp cho mèo con yêu dấu xong thì hết kiên nhẫn, không chịu làm nữa. Nếu không dùng mèo con dụ dỗ hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bằng lòng nhận việc chụp ảnh này.

Trong quá trình quay chụp, dù là thí sinh nam hay thí sinh nữ đều biểu hiện rất mất tự nhiên. Người thì phải giả nhu mì, người thì phải giả nam tính, còn phải biểu đạt cảm giác này bằng ngôn ngữ cơ thể, vì thế gây ra rất nhiều chuyện khôi hài. Bonnie và Jeffrey hoàn toàn quên hướng dẫn họ, chỉ biết cười vỡ bụng.

Đến lượt Emily, cô ta biết nếu không cố gắng hết sức, mình sẽ nhanh chóng bị loại. Bị Romeo phá bĩnh, điểm số bình chọn qua mạng của cô ta chắc chắn sẽ giảm tới đáy. Vì thế khi cô ta đi đến địa điểm quay chụp, bước chân phóng khoáng của cô ta quả thực rất có khí thế đàn ông. Tạo hình của cô ta cũng rất độc đáo, mắt trái đeo vá mắt, trên miệng vẽ hai hàng ria mép, mặc trang phục cướp biển phóng khoáng bảnh bao.

Cô ta dẫm một chân lên băng ghế một chân thả dưới đất, thí sinh nam thì quỳ sát bên cạnh cô ta, chắp hai tay cầu nguyện, bị cô ta thô lỗ nâng cằm. Thực ra hoá trang của hai người cũng không hoàn mỹ, nhìn một cái là có thể nhận ra giả nam giả nữ. Nhưng cách họ đổi vai rất hài hước, làm cho người xem đều vô thức cười rộ lên.

Gustav chụp xong chỉ xem qua lại một chút, không đưa ra lời bình, nhưng Bonnie và Jeffrey thì khen không dứt miệng. Cho đến giờ phút này, phần thể hiện của đôi này là tự nhiên nhất.

Cuối cùng cũng đến lượt cặp đôi mà mọi người chờ mong lên sân khấu, các thí sinh nam nữ đã chụp xong đều xúm lại cổ vũ cho hai người. Hiện giờ Evan đã là nam thần mà các thí sinh nữ công nhận, còn Romeo trở thành nữ thần mà các thí sinh nam công nhận. Cặp đôi kỳ lạ này rốt cuộc cũng xác định được vị trí chính xác của mình.

Ánh mắt âm u của Emily nán lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Romeo một phút mới rời khỏi. Cô ta vẫn luôn biết ngoại hình của Romeo rất xuất chúng, có thể đứng trong top đầu các thí sinh, nhưng không ngờ hắn có thể đẹp đến thế này. Dẫu tạo hình có kỳ quái đến đâu, hắn cũng có thể khống chế tự nhiên, hơn nữa không hề gây ra cảm giác không phù hợp. Nghề người mẫu cần nhất dạng nhân tài có thể thay đổi phong cách đa dạng như thế này.

Khi khán giả trông thấy một Romeo như vậy, họ sẽ có phản ứng gì? Cô ta không hề muốn đoán một chút nào.

“Cục cưng, dịch ra giữa một chút.” – Gustav mỉm cười nói.

Evan đẩy thiếu niên ra giữa theo phản xạ. Mắt Gustav gần như dính hẳn lên người thiếu niên, thế nên cô tuyệt đối không cho rằng tiếng “cục cưng” này là đang gọi mình.

Ánh đèn chiếu lên làn da trắng như sứ của thiếu niên, khiến hắn trông như một hòn ngọc quý. Gustav ngắm nghía một lúc, lại điều chỉnh vị trí của mèo con thêm vài lần nữa mới bắt đầu chụp. Còn về chuyện đèn có hắt lên người Evan không, liệu có ảnh hưởng đến hiệu quả chụp không thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo nghĩ của hắn. Trong mắt hắn chỉ có thể chứa đựng một người duy nhất.

“Hai em ngồi thử xuống xem nào. Không không không! Evan không cần ôm mèo con! Hai em cứ ngồi nguyên tại chỗ thôi, như thế ảnh chụp ra mới thể hiện được sự thanh lịch nhưng xa vời khiến người ta phiền muộn. Tôi rất thích.” – Hắn vừa chụp vừa chỉ dẫn.

Bonnie bĩu môi mắng thầm: Boss, đừng viện cớ cho sự keo kiệt của anh. Thực ra anh chỉ là không muốn thấy Evan quá thân thiết với mèo con thôi chứ gì? Cho dù họ chỉ đang tạo dáng chụp.

“Đúng, chính là như vậy, giữ nguyên. Cục cưng, nhìn tôi này, ánh mắt dịu dàng hơn chút nữa, sâu xa hơn chút nữa, coi như tôi là người em yêu nhất ấy.” – Lời hướng dẫn của hắn mùi mẫn hệt như đang tỏ tình. Tất cả mọi người đều cho rằng đây là thái độ bình thường khi nhiếp ảnh gia tìm được linh cảm trong quá trình chụp ảnh, nhưng trên thực tế đây chính là lời bộc bạch chân tình của hắn. Được thiếu niên nhìn chăm chú với ánh mắt đong đầy tình cảm, cả linh hồn hắn đều trở nên run rẩy.

“Cục cưng, cười với tôi một cái.” – Giọng nói của hắn càng ngày càng khàn đi vì khát. Hắn đã bị mê hoặc đến nỗi miệng lưỡi khô khốc, mồ hôi như tắm. Nhưng hắn lại không muốn dừng lại. Đây đúng là một cuộc tra tấn ngọt ngào.

Chu Doãn Thịnh mỉm cười với ống kính, thính giác nhạy bén bắt được tiếng thở dốc ồ ồ của người nọ.

“Đúng, chính là như vậy. Wonderful! Cưng à, em đúng là thiên thần dưới trần gian. Cục cưng tuyệt quá!” – Hắn nhiệt tình khen ngợi người trong lòng mình, bản tính dại trai đằng sau vẻ ngoài nhã nhặn ấy khiến Bonnie nhìn mà mắt chữ o mồm chữ a. Cô từng chứng kiến quá trình chụp ảnh của Acheson, hắn rất yên lặng, tựa như một vị khách qua đường thờ ơ lạnh nhạt. Vẻ xa cách ấy thấm vào tận xương tuỷ, như thể gạt cả thế giới ra xa. Cô cho rằng Acheson là người máu lạnh, nào ngờ khi sôi trào lên lại điên cuồng đến vậy.

Cảnh tượng này đáng giữ lại làm kỷ niệm. Cô giơ di động lên chụp, mấy phút sau mới ác ý nhắc nhở – “Ngài Acheson, họ chỉ còn một cơ hội cuối cùng, anh dừng lại chút cho họ nghĩ tư thế chụp tốt hơn đi.”

“Chỉ còn một cơ hội?” – Gustav nhíu mày, nhìn lại màn hình máy ảnh mới nhận ra mình đã chụp hai mươi chín bức, thời gian trôi qua quá nhanh. Hai mươi chín bức thì sao mà đủ được, cho dù là hai mươi chín triệu bức cũng chẳng đủ ấy chứ! Hắn vò đầu, ngoài mặt vẫn như thường, nhưng thực ra đã vô cùng nóng ruột.

Khó khăn lắm hắn mới tìm được cơ hội tiếp cận với mèo con, vậy mà cứ thế lãng phí. Shit!

Thấy mèo con và Evan dính vào nhau thảo luận tư thế chụp, hắn bước đến ngồi chễm chệ xuống ghế, nói – “Hai người có thể làm như này. Cục cưng lại đây, gối lên đùi tôi.”

Việc nhiếp ảnh gia hoặc giám khảo hướng dẫn thí sinh tạo dáng chụp như thế nào không phải là chuyện hiếm, nhưng ngài Acheson luôn trầm lặng ít lời, có vẻ rất xa cách mà lại làm vậy thì hơi khác thường. Các thí sinh khác tuy hơi ngạc nhiên, nhưng họ cũng lập tức hiểu được tâm trạng của hắn. Hôm nay Romeo rất đẹp, dùng lời Jeffrey để hình dung thì là đẹp vượt dải Ngân Hà.

Gustav là nhiếp ảnh gia. Ai cũng biết, cả đời nhiếp ảnh gia đều theo đuổi những thứ đẹp đẽ. Để chụp được cảnh vật yêu thích, họ có thể nhẫn nại chờ đợi mấy chục tiếng đồng hồ chỉ vì một khoảnh khắc tươi đẹp nhất. Hắn nhiệt tình với Romeo trong trang phục nữ như vậy cũng chẳng lạ gì, đó vốn là chuyện thường tình.

Sau lần hoá trang đổi vai này, ngay cả những thí sinh nam bình thường không thân thiện với Romeo cũng đều không thể nào tiếp tục thù ghét hắn được nữa. Bởi vì cứ nhìn mặt hắn là lại nhớ đến hình ảnh của hắn khi hoá thân thành nữ thần.

Chu Doãn Thịnh do dự một chút rồi đi đến, úp người lên đôi chân dài bắt chéo của Gustav. Trên người hắn xịt một chút Cologne (*), mùi hương rất dễ chịu.

(*) Cologne, hay được gọi đầy đủ là Eau De Cologne, là loại nước hoa chứa từ 2-5% tinh dầu thơm, thường không giữ mùi quá lâu.

Mỗi lần có cơ hội gặp mèo con, Gustav đều phải ngâm trong phòng thay đồ mấy tiếng liền, từ vest ngoài đến từng chiếc khuy áo, mỗi centimeter đều phải hoàn mỹ không thể soi mói, thậm chí ngay cả tất đi dưới chân cũng phải cao quý nhã nhặn không gì sánh kịp.

Lúc này mèo con đang gối đầu lên đùi hắn, nhiệt độ trên má xuyên thấu qua lớp vải mà truyền đến làn da, khiến hắn hưng phấn đến nỗi suýt nữa thì rên thành tiếng. Hắn vội vã kiểm tra lại trang phục nửa người dưới của mình, thấy không có bất kỳ sơ suất nào mới lặng lẽ thở phào, bình tĩnh nhìn sườn mặt hiền hoà của mèo con.

Thật là muốn cứ thế ôm lấy đầu cậu ấy, đặt vô vàn nụ hôn nồng cháy lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này! Hắn vừa ảo tưởng vừa thản nhiên luồn tay vào tóc mèo con, dịu dàng vuốt ve. Hai người, một thì vỗ về, một thì dựa dẫm, trông vô cùng thân mật.

“Ôi Chúa ơi, đây mới thực sự là gắn bó quấn quít này, tình cảm quá!” – Một thí sinh nữ ôm lấy trái tim sắp tan chảy của mình.

Mấy người khác gật đầu phụ hoạ.

Evan hiểu ra ý hắn, cũng thấy tư thế này rất tuyệt. Ít nhất tư thế này sống động hơn tư thế mà cô và Romeo đã nghĩ trước đó nhiều.

“Em hiểu rồi, cảm ơn ngài Acheson.”

“Không cần cảm ơn, đây là cơ hội cuối cùng, cố gắng phát huy.” – Gustav rất là miễn cưỡng mà buông mèo con ra, lùi về vị trí nhiếp ảnh gia. Hắn lặng lẽ vê vê năm ngón tay vừa luồn qua mèo con, cảm thấy xúc giác mềm mại như tơ kia vẫn còn lưu lại trên da. Hắn thậm chí muốn giơ nó lên mũi ngửi một chút xem mèo con dùng dầu gội gì, mà sao lại khiến người ta mất hồn mất vía như vậy.

Chu Doãn Thịnh không đội tóc giả, bởi vì nhà tạo mẫu cung xử nữ chê tóc giả mất tự nhiên, sẽ ảnh hưởng đến thẩm mỹ, vì thế anh ta cặp vài lớp tóc dệt (1) cho hắn, chụp ảnh xong là có thể trực tiếp gỡ xuống.

Cho nên hắn có thể cảm nhận rõ ràng động tác vuốt ve đầu hắn của Acheson. Hình như tình cảm của người đàn ông này dành cho mình càng ngày càng mãnh liệt, hắn không biết nếu việc này cứ tiếp tục phát triển thì là tốt hay xấu.

Nỗi lo lắng này chỉ kéo dài đúng một giây thôi đã bị hắn ném ra sau đầu. Evan ngồi vào vị trí vừa rồi của Gustav, hai người nhanh chóng nhập tâm vào công việc quay chụp.

“Cục cưng, nghiêng mặt sang chút nữa, nhìn thẳng vào ống kính. Đúng, chính là như vậy. Cục cưng, nếu như đôi mắt em có thể ướt át hơn một chút nữa thì tốt, hãy cho tôi thấy niềm khao khát mong chờ trong mắt em. OK, giữ nguyên như vậy!” – Gustav sửa một thôi một hồi mới nhấn shutter, sau đó bước đến ôm chầm lấy thiếu niên.

“Cục cưng, em thể hiện tuyệt quá. Tôi yêu em!” – Giọng hắn vừa trầm vừa khàn, nghe kỹ còn có thể phát hiện ra cả sự thành kính.

Chu Doãn Thịnh có rất nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt. Trước khi cuộc thi kết thúc, hắn cũng không muốn gây ra bất kỳ phiền phức nào, vì thế chỉ mỉm cười nói cám ơn, coi nó thành một lời khen ngợi bình thường. Người phương Tây luôn treo câu “tôi yêu bạn” ngoài miệng, mọi người đã sớm chai với câu đó.

Gustav rất thất vọng với phản ứng của hắn, nhưng cũng không vạch trần, tránh cho ảnh hưởng đến tâm trạng thi đấu. Hắn chỉ ôm chặt mèo con một cái nữa, sau đó đi đến chỗ Bonnie và Jeffrey kiểm tra lại tất cả ảnh ngày hôm nay.

Các thí sinh nhanh chóng chạy về phòng riêng thay quần áo, hôm nay họ đã bị tra tấn vô cùng thê thảm.

Evan chạy đến bên cạnh “chị em” của mình, nhìn ngài Acheson một cái, sau đó giơ hai ngón cái lên rồi từ từ đưa sát vào nhau, ra hiệu “đang yêu nhau”. Đằng sau còn có John đang đi theo, cổ áo cũng gắn micro, họ có rất nhiều chuyện bí mật không thể nói lung tung.

Chu Doãn Thịnh lập tức xua tay phủ nhận.

Evan không chịu tin, bởi vì cô phát hiện ra ngài Acheson ở đằng xa đang nhìn về phía này, tình yêu và sự dịu dàng trong mắt rõ ràng là vậy. Nếu ngài ấy không yêu Romeo, vì sao trong mắt ngài ấy chỉ có một mình Romeo? Không ai biết trong quá trình quay chụp cô lúng túng đến thế nào, bởi vì ngài Acheson hoàn toàn mặc kệ cô tạo dáng ra sao, có ăn ảnh không. Hắn chỉ chú ý chụp lại những hình ảnh đẹp nhất của Romeo.

Hắn gọi Romeo là cục cưng, giọng điệu cũng không hề có một chút lấy lệ hay bâng quơ nào, càng không phải là cố tình tạo dựng vẻ thân mật để làm dịu không khí. Hắn thực sư coi Romeo là bảo bối độc nhất vô nhị.

Evan cũng không ghen tị. Lúc này cô đã bị sự tưởng tượng của mình làm cảm động. Ngài Acheson tuyệt đối đang thầm yêu Romeo, cô dám cá toàn bộ tài sản của mình.