Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

Chương 48: C48: Chương 48




Ông trời luôn không muốn đối đãi quá tốt với một người.

Thiếu chủ nhân Vô Tranh sơn trang Nguyên Tùy Vân, vận khí của hắn luôn không tốt.

Lúc còn nhỏ chỉ bất quá là sinh một trận bệnh nặng, hai mắt liền mù, rốt cục không nhìn thấy ánh mặt trời.

Trong sự đồng tình cùng tiếc hận của người khác, vĩnh viễn làm bạn với bóng tối, Nguyên Tùy Vân có lòng tự trọng cực kỳ cường đại, nội tâm dần dần vặn vẹo hung ác.

Vì có thể "nhìn thấy", hắn nếm đủ khổ cực.

Vì luyện tuyệt thế võ công, nhẫn nhịn thống khổ mà người thường tuyệt đối không nhẫn nhịn được.

Nhưng những việc này đều là đáng giá, bởi vì Nguyên Tùy Vân là người có dã tâm, hắn không cam lòng làm người bình thường.

Vì thế cần mài luyện, nếm khổ cực, cuối cùng mới có thể đem dã tâm biến thành sự thật.

Gần đây trên giang hồ đột nhiên xuất hiện Tấu Địch Khách sơn trang làm cho vị thiếu trang chủ này chú ý.

Sau khi bị tổn thất nhiều nhân thủ, cuối cùng hắn điều tra được lai lịch của bọn họ.

Nói là lai lịch cũng không chuẩn xác, chỉ là hiểu rõ được một ít việc mà thôi.

Nhân viên của Tấu Địch Khách sơn trang phần lớn là nữ nhân, những nữ nhân kia nguyên bản là môn đồ của Thạch Quan Âm.

Nhưng Thạch Quan Âm đã chết, người mà các nàng đi theo lại là ai?

Việc này không thể nào biết được.

Vốn muốn tìm cơ hội thử xem một chút, đối phương lại phái người đến bàn bạc sinh ý.

Lúc nhìn thấy Vô Hoa, nội tâm Nguyên Tùy Vân không bình tĩnh.

Diệu Tăng Vô Hoa không phải đã bị Sở Lưu Hương giải quyết rồi sao?

Vì sao còn chưa chết?

Cùng Vô Hoa quen biết mấy ngày, Nguyên Tùy Vân liền thích hắn.

Thật vất vả gặp được một người có thể giống với mình trong mọi phương diện, làm sao không vui thích.

Hai nhân vật đại boss quen biết, không khí hòa hài đáng sợ.

Nhất là hai người có chung điểm giống nhau, tâm tư tranh cường háo thắng tương đương mãnh liệt.

Hai người so đấu, ngang nhau, có thắng có bại.

Theo Nguyên Tùy Vân nghĩ, có một điểm mình tuyệt đối không sánh kịp Vô Hoa.

Nấu ăn.

Nghĩ là đương nhiên, nhưng Nguyên Tùy Vân sẽ không nhắc nhở Vô Hoa.

Hắn chỉ bố trí mưu đồ làm cho Vô Hoa nấu món ăn cho hắn nếm thử, thuận tiện ở trong lòng khen ngợi trù nghệ của Vô Hoa.

Không hổ là Diệu Tăng Vô Hoa, một tay trù nghệ diệu tuyệt thiên hạ.

So với đại trù của Vô Tranh sơn trang càng giỏi hơn nhiều.

Thật đúng với khẩu vị của hắn.

Chỉ tiếc Vô Hoa không phải nữ nhân, bằng không..

Khó được gặp kỳ phùng địch thủ, cuộc sống buồn tẻ chán nản càng thêm thú vị, trong lòng Nguyên Tùy Vân thật vui sướng.

Nói vậy Vô Hoa cũng có cảm giác như hắn đi?

Vận khí một người nếu luôn không tốt, chờ tới giới hạn thì vận khí tốt cũng đến.

Gặp được tai nạn trên biển, tỉnh lại nơi địa phương xa lạ.

Khắp phòng kim quang, mắt có thể nhìn thấy.

Nụ cười của Nguyên Tùy Vân cuối cùng xuất hiện tia vết rách.

Tiếc nuối chính là, Vô Hoa vắng mặt. Một mặt gặp nhau, chung quy khó thể trở về.

Thiếu chủ nhân Vô Tranh sơn trang biến thân thành hoàng thượng, trên thân phận thay đổi lớn, nhất thời làm cho hắn không cách nào lập tức thích ứng.

Huống hồ sau khi gặp vận khí tốt, vận khí hắn lại giảm mạnh.

Cùng là người âm hiểm lòng dạ đen thui, so sánh với Vô Hoa, vận khí của Nguyên Tùy Vân thấp đáng thương.

Không giống như Vô Hoa có được ký ức của nguyên chủ, lại càng không cần nói còn thêm tặng chuyện tương lai sẽ xảy đến.

Nguyên Tùy Vân chỉ có thể giả vờ vở kịch cũ rích, giả vờ mất trí nhớ.

Ăn mừng chính là nguyên chủ có thói quen ghi "nhật ký".

Nhờ vậy mới giúp hắn nhanh chóng dung nhập vào thế giới mới, thích ứng thân phận hiện tại.

Nguyên Tùy Vân dù sao cũng là đại boss.

Chỉ số thông minh siêu tuyệt, mưu mô hơn người, thủ đoạn ác liệt, gần như vô địch thủ.

Sau khi xuyên qua lại như mở ra bàn tay vàng.

Phê chữa tấu chương, hai ngày liền thông suốt.

Lâm triều nghị sự, sau một lần hoàn toàn không vấn đề gì.

Nhìn thấy ám vệ trình lên mật báo, Nguyên Tùy Vân cười vô cùng ôn văn nhĩ nhã.

Làm cho nhóm ám vệ kinh hãi ngồi trên nóc nhà sau lưng phát lạnh, hai đùi run lên.

Hắn đem mật báo ném lên bàn, thưởng thức ngọc ban chỉ trên ngón cái.

Nguyên Tùy Vân âm thầm suy nghĩ:

- Sở Vương, phải nhanh chóng diệt trừ, nếu không hậu hoạn vô cùng.

Đúng giữa trưa, ánh mặt trời treo cao, bóng hoa trùng điệp.

Một bạch y nam tử xuất hiện trên đường lớn tiếng động náo nhiệt.

Chỉ thấy thần sắc hắn thản nhiên hạnh phúc, trên mặt mang vẻ tươi cười thản nhiên.

Trên ngã tư đường có cô nương càng thêm xinh đẹp.

Các nàng vừa nhìn thấy nam tử áo trắng, nguyên bản ba phần tươi cười đều biến thành bảy phần.

Sau đó lại xấu hổ tiến lên, đưa đóa hoa kiều diễm trong tay tặng cho hắn.

Hạ triều, dân phong khai phóng.

Nam tử áo trắng phảng phất cũng sớm xem thành thói quen.

Trên mặt hắn luôn duy trì vẻ tươi cười thản nhiên.

Hoa trong lòng đã nhiều không cầm hết được, nam tử bèn đem hoa cắm vào búi tóc của nữ tử.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi cong lên, vẻ tươi cười xuất trần thật mê người, làm nữ tử xấu hổ đỏ hồng hai má.

Sau đó nàng ôm mặt xoay người chạy xa.

Thám hoa lang thật phong lưu tuấn mỹ!

Một màn này vừa lúc rơi vào con ngươi đen sâu thẳm.

Chỉ thấy tay trái hắn vừa nhấc, làm ra thủ thế, thị vệ phía sau lập tức hiểu được liền rời khỏi.

Trong khách sạn, nam tử áo trắng được mời lên nhã gian trên lầu hai.

Chờ xem thấy nam tử vẻ mặt lạnh lùng đang ngồi, mí mắt hắn liền nhảy lên.

Vị hoàng thượng này bị du hồn chứng lại không ở yên trong cung tu dưỡng, đi ra ngoài cung làm gì.

Trong lòng Vô Hoa mắng thầm, nhịp tim dần gia tốc.

Nam nhân trước mắt tươi cười ôn hòa, cử chỉ ưu nhã nhã nhặn.

Cùng trong ký ức tựa hồ có chút khác nhau, lại như biến thành người khác.

Nhưng vẫn làm lòng người động..

Đáng chết!

Nguyên chủ thật sự hại người không nhỏ.

Vô Hoa cắn chặt răng, ngón tay siết chặt, cố áp chế vẻ tâm động trong lòng mình.

Thân là nam nhân lại vì một nam nhân khác tinh thần sa sút, thật là sỉ nhục của nam nhân.