Khi Thức Tỉnh, Tôi Là Bảo Bối Của Nam Chính

Chương 10




Tống Mặc dễ dàng bắt lấy cuộn chỉ, ném lại về hướng nó bay ra, tôi nghe thấy tiếng “a” của một người phụ nữ. Người phụ nữ tức giận đứng bật dậy xồng xộc đi đến chỗ tôi, giơ tay chỉ vào mặt anh quát “Nay không có lịch, mài đến đây ám tao à??? Ủa…”

Ánh mắt người phụ nữ di chuyển lên người tôi “Cô bé này là…?’’

“Bà xã, giới thiệu với em, đây là Tống Ôn Giai, bà chị họ già ế chỏng chơ của anh.”

“Già cái đmm!” Tống Ôn Giai ghì lấy cổ anh bày ra tư thế siết cổ. Tống Mặc kêu oai oái. ”Nay mài đến đây để phá bỉnh tao đúng không!!!”

(…)

“Ồ thật xin lỗi em dâu, để em hiểu nhàm rồi.” Tống Ôn Giai ngồi vắt chân lên ghế, tay vẫn cầm vải và kim đâm đâm thêu thêu. Tôi xấu hổ lắc đầu “Không, là em…”

“Vợ à, em phải tin tưởng anh!” Anh ưỡn ngực nhìn tôi, chỉ thiếu điều viết luôn chữ lên mặt. Tôi có chút chột dạ, thực sự cái mùi tôi ngửi trên người anh là mùi của cửa tiệm này…

“Em đã bảo chị là cái mùi này nồng rồi mà, khách người ta không dám vào đâu!”

“Tao thích đấy!” Tống Ôn Giai trừng mắt với anh “Đây là thương hiệu của chị.”

Tống Ôn Giai là một nhà thiết kế thời trang, chị ấy có tính cách mạnh mẽ nên từ chối tất cả lời mời giúp đỡ từ họ hàng, tự mình lập nghiệp. Nhưng có lẽ giống tôi, là đứa được nuông chiều quen rồi, thành ra tính cách có phần… công chúa quá. Mở cửa tiệm vì đam mê, thích thì tiếp khách, không liền đuổi khách đi luôn. Việc làm ăn của chị không tốt, nhưng chị vẫn có gia đình đằng sau nên chẳng lo việc cơm áo gạo tiền.

“Anh đến đây làm gì vậy?” Tôi thắc mắc. Anh nhìn tôi ấp úng một hồi không trả lời, còn lẩn tránh ánh mắt của tôi. Tống Ôn Giai nói thẳng toẹt “Nó tới đây đòi chị dạy nó thiết kế váy đó.”

“Hả?” Tôi ngạc nhiên nhìn anh, phun ra câu “Anh định đổi nghề hả?”

Tống Mặc “…”

“Chị trật tự giùm em cái!”

Chị nhìn tôi cười ẩn ý “Em không cần lo lắng việc chồng em ngoại tình, bởi vì chồng em chính là con chó!”

Tôi “…”

Tống Mặc “…” fuck!

Tống Mặc không vui đưa tôi về nhà, luôn làu bàu nói “Vợ, em xem, anh ngoan như thế mà em nỡ lòng nào nghi ngờ anh? Mà em lại còn không nói. Thà em xông ra đánh ánh, chửi anh anh còn đỡ lo, em cứ im im như vậy làm anh sợ muốn chết!”

“Em xin lỗi…”



“Bảo bảo, lần sau em không được như vậy nữa, có gì khó chịu cứ nói với anh.”

“Vâng, em biết rồi.”

Từ sau khi biết Tống Mặc không có tình ý với Lâm Thi Thi, tôi ngồi ngẫm suy xét kĩ lại những gì mình đã mơ trước đó. Theo nội dung cốt truyện, Lâm Thi Thi ở bên nước ngoài gặt hái được thành công lớn nên muốn về nước để phát triển, vì đó là quê hương của cô. Lam Thi Thi trên thương trường mạnh mẽ, sắc sảo, quyết đoán, thu hút được rất nhiều sự chú ý của người xung quanh, bảo gồm cả Tống Mặc. Nhưng sự thật lại là Lâm Thi Thi tham ô nên trốn về. Các sự kiện xâu chuỗi lại với nhau thì vẫn là nội dung cốt truyện, từ cuộc sống ngọt ngào của tôi và anh cho đến khi ánh trăng sáng về nước. Điểm khác biệt duy nhất là ở Lâm Thi Thi. Liệu có phải vì cô ấy đã tự đi chệch khỏi quỹ đạo, nên mọi thứ đằng sau cũng đi lệch hướng không?

Tình cũ không rủ cũng tới, lúc tôi đi mua sắm lại đụng trúng cô ta. Lâm Thi Thi là một cô gái rất đẹp, tràn đầy nhựa sống của tuổi thanh xuân, mang theo sút hút kì lạ. Đây phải chăng là hào quang nữ chính?

Tính ra đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cô ta.

“Khương Miểu phải không?” Cô ta lắc eo thon đi đến trước mặt tôi, nở nụ cười xinh đẹp. Lâm Thi Thi dùng ánh mắt giễu cợt nhìn tôi từ đầu đến chân “Thật xấu xí, cô nghĩ Mặc Mặc sẽ yêu loại người như cô sao?”

“Cô tốt nhất nên biết vị trí của mình, Khương Miểu.” Cô ta cúi người, thì thầm vào tai tôi “Tôi về rồi, cô biết không?”

“Thì sao?”

“Cô chuẩn bị cút khỏi chỗ đó đi, ranh con miệng còn hôi sữa chăm chỉ học tập vào, đừng mơ tưởng tới những thứ không phải của mình nữa.”

Tôi khinh bỉ nhìn cô ta “Cô đang nói cô đấy à?”

Lâm Thi Thi cười nhếch môi, vỗ vai tôi “Nhóc con, Tống Mặc là của tôi, anh ấy nhất định sẽ quay về bên tôi, tôi sẽ chờ tới cái ngày cô bị đá.”

Tôi nhìn cô ta ngu một con ngốc, cô ta bật cười “Mày đừng nghĩ bây giờ Tống Mặc ở bên mày sẽ bên mày mãi mãi, anh ấy sẽ cầu xin tao quay lại sớm thôi.”

“Tại sao à? Bởi vì tao là nữ chính, Tống Mặc được định sẵn là người của tao! Một nữ phụ ngu ngốc như mày sẽ c.h.ế.t sớm thôi!”

“Ồ.” Thấy tôi không phản ứng gì, cô ta nổi nóng “Tống phu nhân là tao, mày nhớ kĩ!”

Nói xong cô ta vênh váo rời đi, nở nụ cười đắc thắng. Tôi nhìn bóng lưng của cô ta rời đi, chứng thực suy nghĩ của tôi. Ngay cả Lâm Thi Thi cũng biết mình là nữ chính, vậy giấc mơ của tôi chính là sự thật. Cô ta là nữ chính, còn Tống Mặc là nam chính.

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô ta biến mất, tôi nở nụ cười mỉa mai. Hình như cô ta quên mất một điều, trong truyện gốc, cô ta lấy lại được tình cảm của Tống Mặc dựa vào việc cô ta lộ ra tài năng của thiên tài hiếm gặp. Quan trọng hơn hết, để cô ta thành công gả vào nhà họ Tống nhờ vào sự sụp đổ của Khương gia. Vì tôi đã bắt cóc cô ta nên bị bỏ tù, bố tôi vì muốn cứu vớt tôi nên đã đến cầu xin cô ta, nhờ có sự giúp đỡ của Tống Mặc cô ta thành công nuốt trọn công ty của bố, trở thành nhà giàu mới nổi, cũng được coi là môn đăng hộ đối với Tống gia.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác. Tôi chẳng mất trí đi hãm hại cô ta, lại còn trở thành bảo bối của nhà Tống, cô ta chẳng còn vẻ rực rỡ của người phụ nữ thành công.

Là nữ chính thì đã sao? Không phải câu chuyện nào cũng là HE!

Chuyện gặp gỡ với Lâm Thi Thi, tôi lười nói với Tống Mặc, dù sao cũng chẳng quan trọng. Anh gần đây rất hay chuồn tới chỗ Tống Ôn Giai, còn không cho tôi đi theo nữa. Tôi cũng mặc kệ anh.

Sắp tới là kỉ niệm 50 năm thành lập trường cấp 3, tôi và anh được mời đến dự. Anh là học sinh ưu tú, là niềm tự hào của trường nên cứ hễ có sự kiện trọng đại là được mời tới, năm nay tôi được nhớ đến bởi vì hồi tôi còn đi học bố tôi đầu tư rất nhiều vào trường (nói trắng là đút lót cho tôi), mời ông không được nên mới đánh chủ ý sang tôi.



Tôi không muốn đi, nhưng Tống Mặc cứ nằng nặc đòi tôi đi cùng.

Tôi ăn mặc đơn giản đến đó. Đến nơi, tôi liền thấy Lâm Thi Thi thân mặc váy trắng tinh khiết đang là trung tâm của sự chú ý ở đó.

Tôi thấy Tống Mặc cũng ngạc nhiên, có vẻ như anh cũng không biết rằng cô ta được mời.

Thế là cái yêu cầu không được tỏ ra thân mật của tôi trước đó bị anh ném vào thùng rác, vừa xuống xe cái liền ôm lấy tôi kéo đi thẳng tới chỗ hiệu trưởng giới thiệu trước ánh mắt căm phẫn của Lâm Thi Thi.

Anh bận đi chào hỏi ban giám hiệu, tôi lười đi giao tiếp nên anh để tôi đứng trong một góc rồi rời đi.

“Em nhớ cẩn thận xung quanh đấy, anh đi một lát rồi trở lại ngay!”

“Anh đi đi.”

Tôi phẩy tay đuổi người, tập trung ăn bánh trước mặt, ánh mắt dõi theo anh. Tống Mặc vẫn luôn tỏa sáng như thế. Tôi nhìn anh đến ngẩn ngơ. Bởi vì tôi ăn mặc đơn giản nên anh cũng giản dị theo, chỉ độc một chiếc áo sơ mi trắng và quần đen, vậy mà mặc lên lại cuốn mắt cực kì. Toàn thân anh như phát sáng trong đám đông, thu hút nhiều ánh nhìn. Thần thái và cử chỉ tao nhã, lịch thiệp, liền thu hoạch được một đống hoa đào của các em gái.

“A a a a a a, anh trai kia là ai vậy? Học lớp nào mà đẹp trai vậy???”

“Hình như ảnh tốt nghiệp rồi hay sao á.”

“Uiii đẹp điên luôn~ trên đời này mà có thiên thần, chắc chắn thiên thần sẽ mang khuôn mặt như thế!!!”

Tôi nghe thấy các em gái mắt hình trái tim bắn về phía anh, không khỏi mỉm cười. Ngày trước tôi cũng thế, cũng bị vẻ đẹp của anh hút hồn.

“Chị gái kia là ai vậy? Trông xinh quá, đẹp hơn cả hoa khôi khối mình luôn.”

“Nữ thần!!! Trên đời này có người đẹp vậy sao???”

“Trời ơi! Chị ấy đứng cạnh anh đẹp trai kia trông đẹp đôi quá!!! Có ai thấy vậy không?”

“Bạn học, tôi cùng quan điểm với bạn! Kim đồng ngọc nữ quả không sai mà!”

Tôi tròn mắt nhìn Lâm Thi Thi đứng sát lại gần Tống Mặc, còn uyển chuyển di chuyển như có như không chạm vào anh. Miếng bánh trong miệng chưa kịp nuốt liền phun ra, tôi xấu hổ quay mặt vào trong che miệng nén buồn cười.

Nhìn gương mặt anh bạn trai của mình nhăn nhó cứ liếc ra chỗ tôi, tay chân thì luống cuống tránh né Lâm Thi Thi kịch liệt làm tôi buồn cười quá. Khi tôi vừa quay lại nhìn anh thì thấy một màn Lâm Thi Thi “trượt chân” ngã vào lòng anh, Tống Mặc chân dài lùi hắn một thước, cô ta ngã vồ ếch trên mặt đất luôn. Tôi lẳng lặng giơ ngón cái cho anh.

Giỏi lắm ông xã!