Kẹo Dẻo Vị Chua Ngọt

Chương 37: Ông Trời Thật Quá Nhẫn Tâm..




Ngày mai là sinh nhật của mẹ Hạ nhưng mấy tháng nay bà vẫn luôn trong trạng thái thất thần. Có khi còn như người mất hồn mà nhìn ra ngoài cửa như đang chờ đợi ai đó.

Mọi người trong nhà đều biết người đó là ai nhưng lại chẳng tiện nói ra. Vì không phải vết thương nào cũng có thể đào bơi lên được.

Bây giờ chuyện Hạ Giai của Hạ Giai như là một một cái cây đinh nhọn đâm vào tim bà chẳng thể nào lấy ra được.

Không nhắc thì sẽ nhớ, còn nhắc đến sẽ lại đau lòng không nguôi. Gần đây, ba Hạ và Hạ Nghiễn cũng rất lo lắng cho tình trạng càng lúc càng tệ của bà nhưng lại chẳng có biện pháp nào.

Vì thế nhân dịp sinh nhật mẹ Hạ anh và ba Hạ cũng muốn làm lớn một chút để cho tâm trí bà có thể thư giản nên vào lúc ngồi vào bàn ăn.

Hạ Nghiễn vui vẻ mỉm cười nhìn mẹ Hạ rồi nói

“Mẹ, sắp tới sinh nhật cười mẹ rồi. Mẹ có muốn làm lớn một chút không? Dù sao đây cũng là sinh nhật mẹ con thấy cũng không nên làm quá sơ sài.”

Thấy mẹ Hạ im lặng ăn cơm thì anh ấy hơi khựng lại rồi lại hít sâu một hơi mỉm cười nói:

“Con cũng đã lên kế hoạch hết rồi bữa đó sẽ làm thật lớn, mời bạn bè họ hàng của mẹ. Việc trang trí thì mẹ không cần phải lo đâu. Con cũng đang tìm hiểu rất nhiều nhà hàng nổi tiếng, với nhiều kiểu trang trí khá đẹp mắt. Mẹ…”

Mẹ Hạ: “Được rồi, đừng nói nữa.”

Hạ Nghiễn chưa nói hết câu đã bị mẹ Hạ chặn họng khiến anh ấy không biết nên nói gì.

Mẹ Hạ lúc này mới buông đũa xuống, khuôn mặt phờ phạc từ từ ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh nói:

“Không cần tổ chức đâu, ngày đó tôi chỉ muốn gặp Giai Giai thôi. Tôi chỉ muốn con bé đón sinh nhật với tôi thôi. Tôi không cần gì cả.”

Vừa chỉ nhắc tới Hạ Giai thì nước mắt của mẹ Hạ lại liên tục rơi. Bà thấy vậy liền lấy tay lau đi rồi bỏ ngang bữa cơm lạnh lùng nói:



“Tôi đi lên thắp nhang cho tiểu Nghiên. Ông với Nghiễn Nghiễn ăn đi.”

Dứt câu bà liền chạy đi lên lầu, Hạ Nghiễn và bạ Hạ lắc đầu nhìn nhau không biết nên làm thế nào. Với cả bọn họ cũng không phải là không nhớ Hạ Giai.

Nhưng mà bây giờ trong nhà đã có một người suy sụp ngày ngày như người mất hồn rồi nếu bọn họ cũng ngày đêm nhớ thương con bé thì Hạ Gia làm sao mà trụ nổi?

Ba Hạ ngước mắt nhìn về hướng cầu thang rồi thở dài mệt mỏi. Ông cũng không nuốt nổi nữa nên cũng bỏ đũa xuống đứng dậy để tay sau lưng mà đi lên lầu.

Chỉ còn một mình Hạ Nghiễn ngồi ở đó, anh ấy thì cũng không biết nên làm sao mới được. Anh nghĩ hay là lại một lần nữa đi tìm Hạ Giai nhờ Hạ Giai đến tham gia sinh nhật cùng mẹ Hạ?

Nhưng anh ấy lại sợ Hạ Giai sẽ không bao giờ chấp nhận đến tham gia sinh nhật của mẹ Hạ. Bỗng nhiên, điện thoại trong túi quần của anh lại vang lên.

Reng reng reng…

Anh vô thức lấy điện thoại từ trong túi ra thấy người gọi đến là trợ lý của mình thì nhấn nút nghe, sau đó lại đưa tay lên xoa nhẹ mi tâm nói:

﹝Alo? Có việc gì?﹞

Bên kia một giọng nói hấp tấp vang lên:

﹝Sếp, sếp coi top 1 tìm kiếm hôm nay chưa?﹞

Anh ấy nhíu mày, bực bội hỏi:

﹝Chuyện gì xảy ra?﹞



Trợ lý của anh ấy khẽ nuốt nước bọt cái ực rồi mới nói:

﹝Nó có liên quan đến việc tổ chức sinh nhật năm nay của phu nhân ạ, ngài hẳn lên trang web xem ạ.﹞

Hạ nghiễn nhíu mày rồi tắt luôn điện thoại. Anh ấy mở trang tìm kiếm mới nhất ra xem. Lượt truy cập top 1 hàng đầu là bài báo có tiêu đề:

「Năm ngoái sinh nhật hoành tráng của Hạ phu nhân khiến bao người ao ước. Không biết sinh nhật năm nay sẽ còn hoành tráng như thế nào?」

Top 2 nối liền sau bài báo của anh là của Tạ Gia. Hạ Nghiễn chắc cũng quá quen với việc này rồi nên cũng không cảm thấy gì.

Dù sao Hạ Gia và Tạ Gia đều là những công ty lớn khiến nhiều công ty trong nước phải khiếp sợ. Mỗi khi Hạ Gia và Tạ Gia cùng nhau tranh top trên thông tin tìm kiếm thì lại không ít người nói hai bên công ty là đối thủ một mất một còn của nhau.

Nhưng giờ việc đáng lo nhất là năm nay mẹ Hạ lại không muốn tổ chức sinh nhật. Anh ấy thở dài, chắc là phải đi tìm Hạ Giai một lần nữa.

Để tránh việc này càng lan ra nhiều hơn nên anh đã nhắn tin riêng cho trợ lý bảo anh ta kêu bộ phận truyền thông lập tức ngăn chặn mọi nguồn tin cấm cho mọi chuyện càng tệ hơn.

Ba Hạ từ nãy giờ đi lên lầu cũng chỉ đứng trước cửa chỗ để thờ cúng Hạ Quý Nghiên. Vì ông lo lắng cho bà sẽ làm ra việc gì đó nguy hiểm.

Nhưng không có lẽ do ông suy nghĩ quá nhiều vì từ lúc vào đó đến bà chỉ thắp nhang rồi ngồi bệt dưới đất lặng lẽ khóc.

Tiếng khóc của bà khiến ba Hạ bủn rủn cả tay chân. Từ lúc Hạ Quý Nghiên mất bà cũng không có suy sụp như vậy.

Chắc có lẽ mẹ Hạ đã phải chịu đựng nỗi đau quá nhiều. Nào là đứa con thứ hai mình đứt ruột sinh ra lại mất đi rồi cộng thêm cả việc đứa con út của mình lại không muốn nhận mình là mẹ khiến bà không thể trụ vững được nữa.

Ba Ha lấy ra chiếc khăn từ trong túi áo rồi đưa lên mặt lau đi những giọt nước mắt. Ông trách ông trời.

Tại sao ông trời lại ác như vậy? Kiếp trước gia đình ông đã nợ nần gì khiến cho kiếp này lại có thể tan nát như vậy? Ông trời đối với gia đình ông thật quá nhẫn tâm…