Kẻ Dẫn Hồn

Chương 11: Là tiên hay là ma?




Từ bên ngoài nhìn vào chỗ động đá tuy gần, cũng tưởng rằng sẽ rất đơn giản khi di chuyển qua đó, thế nhưng để làm được vậy lại cần đến sự khéo léo từ mỗi người. Bởi vách đá ấy quanh năm ẩm ướt nên rất trơn trượt, mọi người đều phải tách nhau ra đi riêng, cứ men dần mà tiến vào. Bên trong hang động này tối như hũ nút, nếu không có mấy cây đèn pin siêu sáng thì chắc mấy cô nàng đã la toáng lên vì chứng sợ bóng tối chứ không chừng.

Di chuyển bên trong hang động càng lúc càng rộng, tưởng tượng nó cứ loe dần ra chả khác chi như một cái kèn. Nếu để ý kỹ còn thấy được, lòng hang động đang không ngừng chúc dần xuống dưới theo một góc nghiêng khoảng chừng mười đến mười lăm độ.

Sau đấy cả đoàn lại đi thêm một lúc nữa thì liền gặp phải chút khó khăn trở ngại, lòng hang động lại tự nhiên tõe chia ra làm nhiều nhánh nhỏ, chẳng khác chi như cái tổ Ong vậy. Đến lúc này thì Nhật Lan đã cuống quýt cả lên, từ đầu cô đã phản đối không muốn tham gia tiến nhập động quỷ. Vậy mà từ lúc vào đây đến giờ chưa gặp được con quỷ nào, lại còn phải đi lòng vòng mất công mất sức mãi ở đây nữa chứ. Chi bằng cứ rút quân quay trở về bản, tắm giặt cho thỏa thích rồi nghỉ ngơi ngắm núi non hùng vĩ chả sướng hơn sao.

- Thôi thôi các cậu ơi.. mình mệt mỏi lắm rồi. Như thế này thì biết đi vào đường nào cơ chứ.

Thế nhưng Bích Hà vẫn cương quyết lắm, cô hừ lên một tiếng giận dữ, trả treo lại:

- Hừ!.. Chán chuyện.. cậu thì hay thật đấy, chỉ giỏi bàn lùi, từ sau còn lâu đã rủ đâu nữa.



Bỗng cả bọn ngay lập tức đã phải im lặng, chỉ thấy Thiện Dũng đang đưa tay lên miệng ra dấu làm hiệu, suỵt một tiếng rõ dài rồi nói:

- Thôi nào các bạn.. chúng ta sắp thoát khỏi nơi đây được rồi. Tôi nghe không lầm đâu, cách chỗ chúng ta đứng không xa có một thác nước lớn lắm đấy. Nào.. tôi yêu cầu tất cả hãy tắt hết đèn pin của mình đi, chỉ vài phút thôi. Cả bọn nghe Thiện Dũng nói vậy hãy còn bán tín bán nghi lắm, nhưng cuối cùng vẫn cứ làm theo mà tắt hết đèn đóm đi.

Đèn vừa vụt tắt hang động liền lập tức tối sầm lại, nhưng ngay lập tức mọi người đều nhìn thấy rất rõ có một lỗ động phía xa xa đang lờ mờ phát sáng. Thiện Dũng lúc này mới tự đắc nói:

- Được rồi đấy.. các bạn cứ yên tâm tắt hết đèn đi rồi lần theo chỗ phát ra ánh sáng lờ mờ ấy, đích đến đã không còn xa nữa rồi.

- Wow.. anh Dũng thật tài giỏi quá. Làm thế nào mà anh biết được như vậy ạ?

Không để Thiện Dũng kịp nói lời gì, Bích Hà đã hãnh diện chen vào:

- Hứ!.. có gì mà làm khó nổi bạn trai của tớ cơ chứ, mà thực ra cũng không có gì khó hiểu lắm đâu. Thứ nhất thì anh Dũng bẩm sinh đã có đôi tai vô cùng nhạy bén, thính lực cực tốt. Ngưỡng nghe cùng khoảng cách cũng hơn người, liền phát giác cách đây không xa có một thác nước, chứng tỏ chúng ta đã ở rất gần sát với nguồn nước. Thứ hai là khi chúng ta sử dụng đèn pin trong một môi trường tối thế này thì không có khả năng phát hiện phương hướng, vì vậy chỉ cần tắt đèn đi thì bản thân con người liền có khả năng định hướng tốt hơn. Cả bọn nghe vậy thì đều tán thành khen ngợi, quả xứng danh là một cặp song hiệp trên chốn phượt thủ.

Không thể chậm trễ hơn nữa, mọi người cần nhanh chóng lần theo thứ ánh sáng yếu ớt để vượt qua mau đoạn đường hầm nhỏ hẹp tăm tối, thời gian chỉ khoảng chừng như uống hết một chén trà loãng thì cả bọn cũng đã ra khỏi động quỷ.

- Tuyệt vời!.. thật sự không thể tưởng tượng nổi. Đập ngay vào mắt mọi người quả đúng là một thung lũng tiên, cỏ hoa xanh mướt trải dài tít tắp rộng khắp núi đồi.



Bốn cô gái cùng hai chàng trai người nào người nấy sững sờ kinh ngạc, mắt chữ a mồm chữ o mãi không ngậm lại được. Vị trí họ đang đứng lại rất khéo, gần sát ngay chỗ một con thác lớn, từng dòng nước vẫn không ngừng đêm ngày ì ầm đổ xuống.

Nhưng muốn qua được thung lũng tiên bên ấy thì chỉ có nước phải tìm cách băng qua con sông lớn này. Hiện tại cả bọn chưa biết dòng sông này nông sâu ra sao, cũng kiếm đâu ra thuyền bè gì ở cái chốn hoang sơ thế này cơ chứ.

Bỗng lại là Lệ Hằng reo lên, theo hướng cô chỉ mọi người thấy được một lối đi nhỏ hẹp bị đám dây leo màu xanh che phủ, lối đi này cũng không dài, chắc chỉ trong khoảng mấy mươi bước chân. Có điều phải là những người bạo gan, không sợ độ cao hoặc không bị bệnh tim thì mới mong vượt qua được. Nhưng vốn đội nhóm này thì quả thực là bất khả chiến bại, toàn những người có tinh thần cùng lá gan bằng thép, sẵn sàng chịu đựng khó khăn vượt qua thử thách.

Chỉ còn Lệ Hằng cùng Vinh Thông là chưa qua được sạn đạo ngầm bên trong lòng thác, đã mấy lần Lệ Hằng bước lần ra đến gần giữa lối đi, nhưng sợ hãi thế nào lại khiến cô vẫn không thể vượt qua nổi. Chắc có lẽ vì đợt này sức khoẻ yếu hơn, chứ thường ngày trong nhóm cô luôn hoạt bát xông xáo trước nhất ấy chứ. Sau đấy cả đội đã phải thay đổi chiến thuật, để cho Vinh Thông đi trước, còn Lệ Hằng bám lấy tay anh ta rồi dò dẫm theo sau. Cuối cùng thì cũng an toàn qua được cái sạn đạo nguy hiểm ấy.

Đúng là cảnh đẹp hút hồn mê mẩn lòng người, đầu tiên thì Cẩm Tú, Nhật Lan còn phản đối kịch liệt là thế, vậy mà giờ này cũng ngẩn ngơ ngơ ngẩn với cảnh sắc nơi này mãi không thôi, mỗi người như đang chìm đắm vào một thế giới riêng của bản thân mãi chưa thoát ra được. Trời đã sập xuống tối từ lúc nào cũng không hay, phải tới lúc Vinh Thông hét toáng lên gọi lớn thì bọn họ mới bừng tỉnh:

- Này.. này mọi người.. Chỗ này thực sự không ổn đâu, mau trở lại hang động khi nãy nhanh lên..

Mọi người nghe Vinh Thông la toáng lên đề tỉnh như vậy thì nhất loạt vội vàng tá hỏa cuống cuồng chạy theo, chứ thực sự vẫn chưa hiểu ra chuyện gì nữa. Duy chỉ có Bích Hà là vừa chạy vừa thắc mắc hỏi lại:

- Sao.. sao vậy anh Vinh Thông? Làm sao mà nguy hiểm thế ạ?



- Mau.. mau rời khỏi nơi này ngay lập tức, không có thời gian để giải thích bây giờ đâu em. Ôi trời ạ!.. không xong rồi..

Thiện Dũng, mau.. mau giúp Lệ Hằng một tay..

Lúc này mọi người nghe Vinh Thông tiếp tục hét gọi liền đồng thời cùng nhau nhìn lại, chỉ thấy Lệ Hằng là người chạy sau cùng, cũng Không rõ là vì thể lực yếu ớt hay do bị gì mà cô nàng đang từ từ ngã xuống. Thiện Dũng thấy vậy liền lao nhanh tới, anh bất chấp mọi hiểm nguy đã cận kề, vội vàng xốc vác cõng Lệ Hằng lên vai rồi ra sức cố mà chạy tiếp, vừa chạy vừa hét giục đám bạn đằng trước đến khản đặc cả tiếng:

- Chạy.. chạy mau.. Đừng lo cho bọn tôi.. ai thoát được cứ thoát trước đi. Mau.. mau thoát cho nhanh, bằng mọi giá phải thoát qua được sạn đạo bên dưới lòng thác.

Thế nhưng khó khăn nhất lúc này đối với bọn họ lại chính là cái sạn đạo ngầm nhỏ hẹp bên trong lòng thác, lúc bình thường di chuyển qua đây đã khó rồi, nói chi tới chuyện giờ này dưới sự thúc giục mãnh liệt của hiểm nguy đã khiến ai nấy đều phải khẩn trương hết mức. Cũng may cả đám có sáu người thì bốn người đã thành công qua được, chỉ còn lại Lệ Hằng và Thiện Dũng hãy còn đang mắc kẹt chưa sang được.

Lại nói về Thiện Dũng, khi thấy Lệ Hằng ngất đi liền không màng tới hiểm nguy kề cận nữa, vội vàng cõng người đẹp chạy cho thật nhanh. Nhưng mà mặt sạn đạo này nhỏ hẹp mà trơn trượt quá, một người di chuyển trên ấy đã khó rồi, nói gì tới chuyện đang bế thêm một người có sức nặng chìm âm rũ rượi ra như một xác chết cơ chứ. Thiện Dũng đã phải cố gắng lắm, anh dùng ý chí để điều khiển cơ thể mình vượt qua hiểm cảnh. Thế nhưng có gì đó không ổn thì phải, đang gắng gượng vượt qua sạn đạo bỗng nhiên anh khựng lại không tiến thêm được bước nào nữa, mặc cho đám bạn đứng bên kia động đá thét gọi đến khản tiếng. Ngay lúc này nơi giữa sạn đạo ngầm, hai thân hình đang bồng bế nhau vẫn không ngừng cứ rung lắc dữ dội như thể lên đồng vậy. Chỉ trong giây lát liền không trụ nổi nữa, cứ thế nhao mình rơi ngay xuống vực thác sâu mất dạng.