Huyền Hệ Liệt

Quyển 9 - Chương 3




Sở Hoàn đặt túi lớn, túi nhỏ trong tay lên bàn, tiện tay bốc một cái bánh chiên hành sáng nay không ăn hết bỏ vào miệng, vừa ăn một nửa, động tác dừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái đĩa.

Con bà nó! Chuột chết tiệt kia lại tới ăn vụng! Anh nhớ rõ còn tám cái bánh, thế nhưng -- Sở Hoàn nhìn thoáng cái bánh cắn nửa trên tay, lại đếm trong đĩa, ghê tởm, chỉ còn bảy! Chuột chết tiệt kia ăn vụng một cái!

XX! Sở Hoàn mắng to, tọng vào miệng, xem như là chuột chết tiệt kia, hung hăng cắn nát!

Phát tiết một hồi, Sở Hoàn trì độn ý thức được một vấn đề vẫn bị mình quên, này có tính là ăn nước bọt của nó?

Ác! Vừa nghĩ vậy, Sở Hoàn thoáng cái mặt đều tái!

Quên đi, cũng không phải lần đầu, không hư bụng là được, Sở Hoàn tự an ủi.

Nhìn đống lớn nguyên liệu nấu ăn, Sở Hoàn tự hỏi phải làm món gì mới tốt.

Ngô, nấu một cái gà nấu riềng, xào một cái cá kho tàu, cuối cùng lại xào một cái cải dưa xào thịt, một canh, hai mặn hẳn đã được rồi, nghĩ xong Sở Hoàn bắt đầu động thủ làm "bữa tiệc dụ hoặc".

Vừa thái đồ ăn, vừa đoán chuột kia có thể mắc mưu không, Sở Hoàn kìm lòng không được hắc hắc cười gian.

Hừ, cho mày phong lưu khoái hoạt thêm nửa ngày, đêm nay nguyệt hắc phong cao là tử kỳ của mày!

...

Mua xong thứ mình cần, Yến Dương vội chạy về nhà.

Cậu luôn là cú, chỉ thích hoạt động buổi chiều, nếu không phải mấy thứ này là nhiệm vụ cần, cậu sẽ không tình nguyện ban ngày ra ngoài, ban ngày chỉ thích hợp ngủ, không thích hợp hoạt động.

Bất quá hôm nay là ngoại lệ, nghĩ tới người kia mua nhiều đồ ăn như vậy, Yến Dương nhịn không được chảy nước miếng, cậu giẫm chân ga, xe như tên bắn vượt trước một chiếc lại một chiếc.

Yến Dương tâm tình khoái trá hừ ca vào thang máy, khi chữ số màu đỏ biểu hiện 20, khóe miệng cong cong, lầu 20, là tầng người kia ở, ai, thật muốn trực tiếp nhảy vào nhà anh ta, buông bụng ăn no, mà không phải mỗi lần chỉ có thể ăn một chút, căn bản không thỏa mãn!

Yến Dương ở lầu 21, chỗ của cậu vừa vặn phía trên Sở Hoàn.

Cậu hai tháng gần đây dọn tới, vốn khả năng cậu và Sở Hoàn chạm mặt rất thấp, Sở Hoàn không thích ra ngoài, nhưng anh mỗi ngày sẽ đi làm, mà trình độ trạch của Yến Dương còn nghiêm trọng hơn Sở Hoàn, cậu một tuần mới ra ngoài một lần mua chút sinh hoạt phẩm cần thiết và lương khô bổ sung.

Cậu ở đây hai tháng, hôm nay mới tính là lần đầu chân chính gặp anh, thế nhưng cậu biết tên anh, biết anh là cảnh sát, biết anh năm nay hai mươi lăm, thậm chí biết anh là một người có khiết phích thấp, đương nhiên, cậu càng biết người đàn ông này trù nghệ vô cùng tốt.

Yến Dương đóng cửa, đá giầy, vứt đồ trên sô pha, sau đó bay đến bếp, mở cửa sổ, ló đâu, hít một hơi thật sâu--

Thơm quá! Là gà nấu riềng!

Yến Dương sờ bụng, sáng nay cậu chỉ ăn vụng một cái bánh chiên hành, thật đói!

Yến Dương cắn ngón tay cái, dựa trước cửa sổ ngửi mùi no bụng, thế nhưng càng ngửi càng đói, rơi vào đường cùng, cậu không thể làm gì khác hơn là cẩn thận từng bước rời khỏi bếp.

Nấu một tô mỳ, Yến Dương khoanh chân vùi vào sô pha ôm notebook nhỏ hai mắt tỏa sáng nhìn Sở Hoàn bận rộn.

Vì tùy thời biết hành tung anh, chủ yếu là biết anh lúc nào không ở nhà, Yến Dương gắn cameras hình kim ở phòng khách và bếp nhà Sở Hoàn, đương nhiên, Sở Hoàn căn bản không biết việc này, thế nên bỏ thuốc diệt chuột, gắn máy giám thị đều rơi vào mắt Yến Dương, cảnh sát này không ngốc, cậu làm cẩn thận như vậy cư nhiên vẫn bị phát hiện.

Thấy Sở Hoàn bỏ thuốc diệt chuột, Yến Dương là tức giận, mắng đủ Sở Hoàn một tối mới xong.

Quỷ hẹp hòi, ăn có tí cư nhiên đã hạ độc! Nếu không phải cậu thông minh gắn cameras, chẳng phải đi gặp Diêm Vương?!

Ngày thứ hai cậu thừa dịp Sở Hoàn đi làm, trộm vào nhà anh ăn vụng kiêm thoải mái ngủ một giấc trên giường anh, đã bình thường lại, quên đi, anh ta bất quá xem mình là chuột, bỏ thuốc diệt chuột rất bình thường.

Tuy biết Sở Hoàn hận không thể chiên, hầm mà ăn chuột giả tưởng là mình, thế nhưng mỹ thực mê hoặc rất lớn, Yến Dương mỗi lần đều nhịn không được thừa dịp Sở Hoàn không ở nhà bò xuống ăn vụng, sau đó làm công tác che giấu uổng phí.

Ăn mấy miếng mỳ, Yến Dương đã không muốn ăn, cậu tựa trên sô pha nhìn trần nhà ngẩn người, vốn nghĩ hôm nay có thể ngủ một giấc trên giường anh, vậy mà về sớm như vậy? Kỳ quái, hôm nay anh không đi làm sao? Giường của anh thoải mái hơn mình, có mùi nắng, không giống ổ chó nhà mình.

Miên man nghĩ một hồi, Yến Dương bắt đầu nhìn Sở Hoàn nấu cơm.

Cậu định mua đồ về thì ngủ, nhưng giờ đã không có buồn ngủ, trong đầu chỉ nghĩ Sở Hoàn buổi chiều có thể ra ngoài không, cậu có cơ hội bò xuống ăn vụng không.

Khi đang hy vọng Sở Hoàn ra ngoài, Yến Dương thấy anhtiếp điện thoại, không biết điện thoại đầu kia nói gì, Sở Hoàn biến sắc, nói một câu "Tôi lập tức quay lại", đã vội tắt gas chuẩn bị ra ngoài.

Yến Dương vui a, cảm ơn Chúa nghe được lời cầu xin của con! Mau ra ngoài đi! Đêm nay cũng đừng trở về!

Hoa chân múa tay vui sướng Yến Dương không thấy Sở Hoàn chạy ra bếp lại chạy về, đổ vài thứ vào nồi gà nấu riềng.

Chờ Yến Dương lần thứ hai đặt ánh mắt trên màn hình, chỉ thấy Sở Hoàn đóng cửa chạy đi.

Muôn năm! Gà nấu riềng, anh tới đây!