Huyền Hệ Liệt

Quyển 8 - Chương 1-2




Nhìn Huyền Huyễn tựa trên người Nguyệt Vũ như ngủ say lại như chợp mắt, Tiêu Xuân Thu rất hưng phấn, khó được thấy cậu không phòng bị như vậy, thật muốn nhéo một cái, đáng tiếc không có can đảm.

Thượng Quan Hiên liếc Tiêu Xuân Thu rục rịch, thình lình nói: "Tôi khuyên cậu sớm hết hy vọng, cậu cho Nguyệt Vũ là vô hình, cho dù Nguyệt Vũ không ngăn cản, cậu có thể bảo chứng Huyền Huyễn không biết cậu làm gì, muốn người không biết trừ khi đừng làm, Huyền Huyễn không phải dễ chọc, cậu bị thiệt còn ít sao."

Tiêu Xuân Thu thoáng cái im lặng, nếu như Huyền Huyễn biết mình thừa dịp cậu ấy nguyên thần xuất khiếu mà phi lễ, bảo đảm thả quỷ truy sát, lúc đó nhất định chết rất khó coi! Ngẫm lại đã thấy kinh khủng!

Nghe vậy, Nguyệt Vũ đang toàn lực chăm sóc Huyền Huyễn ngẩng đầu không giải thích được nhìn Thượng Quan Hiên, không rõ anh vì sao nói những lời không hiểu ra sao.

Thượng Quan Hiên lạnh lùng quay đầu, sờ tiểu hồ ly rúc bên cạnh.

Chống lại ánh mắt nghi vấn của Nguyệt Vũ, Tiêu Xuân Thu sờ mũi, cười gượng, giả vờ giả vịt học Thượng Quan Hiên sờ tiểu hồ ly, vì sóc chuột ngủ cạnh, Tiêu Xuân Thu không biết vô ý hay hữu ý, bàn tay sờ tiểu hồ ly lại sờ lên đầu nó, bất hạnh bị cứu tỉnh sóc chuột nổi giận, nhìn chuẩn ngón tay Tiêu Xuân Thu mà cắn, không yên lòng Tiêu Xuân Thu thoáng cái, "Ôi!"

Tuy không đau, thế nhưng tổn hại mặt mũi, Tiêu Xuân Thu nhướng mày, tính nhéo sóc chuột dằn vặt một phen, Tiểu Thường vỗ Thiên Mục Kính nhìn bên cạnh bỗng nhiên bật cười không hảo ý, Tiêu Xuân Thu lập tức bỏ sóc chuột xuống, vội hỏi: "Có gì buồn cười?"

Tiểu Thường ha hả cười nói: "Cười chết tôi, bọn Đường Vân muốn hố ông chú trả tiền cho Huyền Huyễn, thế nhưng ngốc đến thiêu hủy chứng cứ, từ đó, ông chú chịu trả mới là lạ! Ha ha!"

Tiêu Xuân Thu sửng sốt, lập tức vui sướng khi người gặp họa nở nụ cười.

Nhìn Tiêu Xuân Thu cười đến khoa trương, Thượng Quan Hiên âm thầm thở dài, thật không biết vì sao tên này nghe có người kinh ngạc trong tay Huyền Huyễn đã cười chướng mắt như vậy, có nên giáo dục một trận không.

"Ồn chết người!"

"Tiểu Nguyệt, cậu tỉnh!"

Huyền Huyễn trên mặt viết rõ "tôi rất không vui", dọa sóc chuột tính đi thân cận nửa đường sửa đầu ôm ấp Nguyệt Vũ.

"Tiêu Xuân Thu anh cười thật khó nghe!" Huyền Huyễn không chút khách khí nói.

Tiêu Xuân Thu bĩu môi, Huyền Huyễn luôn độc miệng, tranh luận với cậu chỉ là uổng phí, anh nên thức thời.

Nguyệt Vũ thấy Huyền Huyễn không giấu được uể oải, không khỏi lo lắng: "Tiểu Nguyệt, cậu thế nào?"

"Không tốt." Huyền Huyễn bực mình, càu nhàu: "Con chó đó rất đẹp, thế nhưng tôi ghét tiểu quỷ kia! Rất ghê tởm!"

Mọi người giật mình một hồi mới hiểu Huyền Huyễn nói là Tô Lý Địch và con chó gọi số 2, Nguyệt Vũ nói: "Về nhà tôi mua một con đẹp hơn cho cậu."

Huyền Huyễn giận lẫy, "Tôi chỉ thích nó, màu lông, bộ dáng của nó rất xứng với Cún Đen."

Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự mồ hôi, bọn họ thật nhìn không ra màu lông bộ dáng con chó đó có điểm nào xứng với Cún Đen toàn thân như cục than, trước không nói màu lông, một trắng một đen, chỉ luận cái đầu đã rất buồn cười, con chó đó nửa thước cao, Cún Đen mới là bé tí, thẩm mỹ quan của Huyền Huyễn thật đặc biệt!

Nguyệt Vũ trấn an cậu: "Cún Đen thích Tiểu Hoa, lông Tiểu Hoa màu nâu, Cún Đen không nhất định thích nó, hơn nữa Cún Đen đã chạy theo hai con Tạng ngao, lấy cũng vô dụng."

Huyền Huyễn thở phì phì nói: "Cún Đen đã nằm trong lòng bàn tay tôi, sớm muộn gì cũng cướp về."

Tiêu Xuân Thu che miệng cười trộm, "Thật không biế xấu hổ, cư nhiên khóc lóc om sòm như con nít."

Huyền Huyễn nhướng mày, đá mắt, Tiêu Xuân Thu nhất thời đứng ngồi không yên.

Huyền Huyễn cười đến chói mắt, "Tiêu Xuân Thu."

"Chuyện, chuyện gì?" Tiêu Xuân Thu mí mắt giật giật, tóc gáy dựng thẳng, lắp bắp hỏi.

Huyền Huyễn hữu hảo ôm lấy bờ vai anh, cười dài nói: "Bọn Đường Vân thiếu tôi một món tiền, nợ này anh giúp tôi đòi, thế nào?"

Nhìn Huyền Huyễn "hung hãn" "không đáp ứng anh chờ xem", bức dưới dâm uy Tiêu Xuân Thu chỉ có thể khổ ha ha tiếp nhận trọng trách đòi nợ cật lực không lấy lòng, thật là nhất "thâu tiếu" thành thiên cổ hận!