Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội II

Chương 57: Chương 57





Chương 57

- Mẫu thân, người đã nói vừa gặp Diêu Kế Tông thì biết ngay là người thật thà, nhân phẩm tốt, không thể soi mói.

Phụ thân mẫu thân cùng ca ca đi dự buổi tiệc của Diêu gia, Sở Thiên Diêu ở nhà đứng ngồi không yên. Biết cuộc đời mình sẽ được quyết định trong buổi tiệc này. Chờ đến lòng nàng loạn cả lên, hận không thể lập tức biết đáp án.

Nhưng ai mà biết, trông tới trông lui, nhưng tin tức trở về lại như một chậu nước lạnh trên trời tưới xuống, tưới đến nàng cả người lạnh như băng. Phụ thân giọng nói như chém đinh chặt sắt tuyên bố: "Cái tên họ Diêu này là kẻ háo sắc. Nữ nhi của ta có chết già trong khuê phòng cũng sẽ không gả cho hắn."

Phụ thân bỏ lại những lời này liền nghiêm mặt trở về phòng, Sở Thiên Diêu chỉ có thể vây quanh mẫu thân hỏi tình huống cụ thể. Nghe nàng đem tình hình lúc đó nói ra, tự nhiên hiểu là đã xảy ra chuyện gì. Nhưng làm sao có thể cùng cha mẹ nói rõ được? Chỉ có thể quấn lấy mẫu thân mà thôi: "Mẫu thân, người chẳng phải đã nói Diêu Kế Tông vừa gặp là biết ngay là người thật thà, nhân phẩm tốt, không thể soi mói sao."

Sở phu nhân than thở: "Nghe người ta nói trước kia, Diêu Kế Tông đã từng là một tên hái hoa tặc, chúng ta có thể không tin. Nhưng hôm nay ta thấy Vương công tử cùng hắn thuộc một dạng, hơn nữa chúng nó còn làm những chuyện trái đạo đức. Mẫu thân nghe đến choáng váng. Vừa đi kỹ viện, vừa đi chọc ghẹo tiểu quả phụ, đứa nhỏ kia ngày xưa làm những chuyện như vậy! Chẳng trách cha ngươi thấy hắn là chướng mắt."

"Nhưng mà mẫu thân, đó đều là những chuyện quá khứ. Buông đao thì thành phật sao! Làm gì mà bắt ép người ta phải thay đổi triệt để khi mà những chuyện ấy đã xảy ra rồi?"

"Lời này. . . . . . Ngươi nói với phụ thân ngươi đi. Mẫu thân không còn biện pháp nói thay hắn, nhưng mẫu thân dám chắc nếu ngươi nói ra, nhất định sẽ bị cha ngươi giáo huấn ột trận. Tự nhiên nữ nhi của hắn yêu một kẻ háo sắc, hắn không mắng chết ta mới là lạ. Ngươi tin hay không tin?"

Sở Thiên Diêu thấy mẫu thân nói không sai, phụ thân nhất định sẽ trách mẫu thân, ai bảo nàng không bảo quản tốt nữ nhi? Nhưng là con gái con đứa, lại còn đi tìm phụ thân nói Diêu Kế Tông như thế nào tốt, nói mình như thế nào yêu hắn, nàng không mở miệng được. Huống chi mới thái độ vừa rồi của phụ thân lại kiên quyết như vậy: nữ nhi của ta coi như chết già trong khuê phòng cũng không được phép gả cho hắn.

Nghĩ như vậy, Sở Thiên Diêu tức giận giậm chân, nói: "Được rồi, muốn ta chết già cũng được. Dù sao thì trừ Diêu Kế Tông ra, ai ta cũng không gả."

Nói vừa xong liền giận dỗi xoay người rời đi, chạy vào phòng hờn dỗi đóng cửa lại. Diêu phu nhân than thở: "Lão già bướng bỉnh, đứa nhỏ cũng bướng bỉnh, khổ thân ta a."

"Mẫu thân, lần này phải làm sao giờ? Cha đối với Diêu Kế Tông trăm triệu lần đều kinh tởm hắn, nhưng muội muội lại bảo không phải hắn thì không lấy ai nữa?" Trầm mặc hồi lâu Sở Thiên Tiêu mở miệng hỏi.

"Ta làm sao biết được? Ai!Bỏ qua chuyện này đi, trước sắp xếp hôn sự cho ngươi trước. Cái kia để đó mốt nói sau."

Sở phu nhân muốn đem chuyện khó giải quyết một lần, nhưng lão thiên không cho. Ngày thứ hai, Tĩnh An Vương thế tử Lý Hơi tới viếng thăm, hẳn là vì nói đỡ cho Diêu Kế Tông mà đến. Nói rằng Diêu Kế Tông lúc trước rất tệ, nhưng đã sớm sửa đổi, so sánh lúc trước với bây giờ như hai người khác nhau. Có câu là con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, hi vọng Sở tướng quân có thể cho thêm cơ hội, …


Sở tướng quân ngại mặt mũi Tiểu vương gia, từ chối thì không tốt. Nghĩ ngợi đôi chút, liền nói: "Là Tiểu vương gia ra mặt xin tha cho hắn, vậy cũng tốt, ta liền cho hắn một cơ hội. Xin truyền lời lại cho Diêu Kế Tông, rằng ngày mai hắn hãy tới Sở phủ gặp ta."

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Diêu Kế Tông đã tới, cung kính vào phòng khách ra mắt Sở tướng quân. Sở phu nhân, Sở Thiên Tiêu đứng ở một bên, Sở Thiên Diêu trong trường hợp này không được phép lộ diện, nàng chỉ dám núp đằng sau tấm bình phong lắng nghe tình hình bên trong.

Diêu Kế Tông vừa đến, Sở tướng quân không mời hắn ngồi, cũng không cho người ta dâng trà. Chẳng qua là lạnh lùng nhìn hắn nói: "Diêu công tử, ngươi rất có mặt mũi nha! Có thể khiến cho Tĩnh An Vương Phủ Tiểu vương gia tới thay ngươi nói đỡ."

"Bá phụ, cháu cùng với Tiểu vương gia có quan hệ thân thiết. Chỉ có hắn hiểu rõ cháu nhất, cho nên đồng ý thay cháu hướng bá phụ cầu tình. Cháu đối với Thiên Diêu là một tấm chân tình, kính xin bá phụ thành toàn." Diêu Kế Tông cười làm lành nói.

"Muốn ta thành toàn cho ngươi, ngươi phải vượt qua cửa ải của ta đã. Thiên Tiêu, đi." Sở tướng quân hô nhi tử đứng một bên.

Sở Thiên Tiêu do dự một chút, rồi đi ra ngoài. Một hồi lâu, thấy hắn dẫn theo hai gia đinh mang đồ vật gì đó tới đây, để xuống trong đình viện, một mảnh bạc lóe lên làm hắn chói mắt, cái đồ vật gì thế này?

"Diêu Kế Tông, ngươi muốn cưới con gái ta đúng không, tốt lắm, trước tiên lên đinh bản lăn ba lần đi."

Lăn trên đinh bản, đôi mắt Diêu Kế Tông trợn tròn, hắn nhào tới cạnh cửa nhìn ra, một mảnh bạc lóe sáng chói mắt nguyên lai chính là vô số đinh nhọn dưới ánh mặt trời khúc xạ ra. Lúc này hắn thất thanh nói: "OH, MY¬ GOD. Này quá dã man đi."

Cái gì gọi là đinh bản? Nhìn là biết, chính là tấm ván gỗ lớn đầy đinh sắt . Trước đây nha môn, công đường thường dùng đinh bản, cái này để dò xét khi đi tố cáo người khác. Có gan thì lăn từ đầu tới cuối rồi giải thích rõ mình thật có oan tình, có quyết tâm đi khiếu nại. Thì đơn kiện mới được tiếp nhận, án kiện mới được phúc thẩm. Hay tố cáo bằng cách kích trống kêu oan bên ngoài, phải ăn hơn một bữa hèo. Cũng là như nhau.

Giờ phút này, Sở tướng quân lấy chiêu này để đối phó Diêu Kế Tông. Ngươi muốn ta gả nữ nhi cho đúng không? Trước phải thể hiện được lòng quyết tâm. Qua được cửa ải này, ta có lẽ sẽ suy nghĩ lại.

Sở tướng quân dùng chiêu này quả là lợi hại, nếu là Vương công tử tức kiểu Hoa Hoa Công Tử (Play Boy), tự nhiên sẽ không chịu được da thịt bị tổn thương. Nếu tấm chân tình kia là giả, cũng nhất định không chịu được vạn cây đinh đâm vào da thịt. Nếu không phải có đủ quyết tâm cùng thành ý, ai chịu lăn?

"Bá phụ, người nghĩ như vậy là không đúng. Quyết tâm cùng thành ý có hay không cần phải tàn phá thân thể mới biểu hiện được sao?" Là người đến từ thế kỷ hai mươi mốt, cảm thấy phương thức loại biểu hiện quyết tâm ở cổ đại thật không có đạo lý.

"Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi lăn hay không lăn? Nếu không chịu lăn trên đinh bản thì cút ngay ra cửa. Từ nay về sau không được vào Sở phủ ta một bước."

"Bá phụ, vậy ý của ngài chính là không thương lượng được rồi?"


"Phải" Sở tướng quân một chữ nặng ngàn cân.

Diêu Kế Tông đối với con người bảo thủ này thật không còn cách nào. Hắn nhìn qua Sở phu nhân, Sở phu nhân cúi đầu. Lại nhìn qua Sở Thiên Tiêu, Sở Thiên Tiêu gầm mặt. Trong lòng biết bọn họ là không có biện pháp giúp hắn, trong cái nhà này chỉ có Sở tướng quân là được phép định đoạt. Nhìn qua cặp giày ở dưới bình phong, hắn liền biết Sở Thiên Diêu núp đằng sau tấm bình phong . Giờ phút này không khỏi kêu: "Thiên Diêu, ngươi đừng trốn nữa, mau ra đây đi."

Sở Thiên Diêu đi ra, Sở tướng quân trừng mắt: "Trở về trong phòng của ngươi ngay, con gái con đứa, chạy đến phòng khách nghe lén hôn sự của ngươi an bài như thế nào, một chút xấu hổ cũng không có."

"Có gì đâu mà con phải xấu hổ? Đây là chuyện của con, con là cái gì không thể nghe. Con chẳng những phải nghe, con còn muốn nói, cha, con yêu Diêu Kế Tông, không phải hắn thì đừng mong con lấy ai khác." Có Diêu Kế Tông ở đây, Sở Thiên Diêu đột nhiên không sợ hãi liền thẳng thắn nói lên suy nghĩ trong lòng.

"Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì? Chung thân đại sự, chỉ có bậc phụ mẫu mới có quyền nói, ngươi đừng có ở đó mà làm càn?" Sở tướng quân tức giận, dựng râu trợn mắt.

"Bá phụ, chung thân đại sự là của nàng. Không phải nàng chọn chẳng lẽ phải chờ các người chọn sao? Ngài không cần phải cố chấp, suy nghĩ một chút 《 Khổng Tước Đông Nam bay 》, Tiêu mẫu chọn nữ nhân mà nhi tử nàng không yêu làm vợ hắn, kết quả trở thành bi kịch. Ngài không muốn để cho ta cùng Thiên Diêu cũng một người ‘giơ thân phó Thanh Trì’, một người ‘tự treo Đông Nam cành’ đi?"

Diêu Kế Tông dĩ nhiên sẽ không điên mà mang theo Sở Thiên Diêu đi chết vì tình yêu không được chấp thuận, chẳng qua là dùng lời dọa Sở tướng quân một chút. Sở tướng quân không dễ bị hù, nhưng Sở phu nhân lại bị dọa sợ chết khiếp: "Không muốn a, ngàn vạn không muốn a. Kế Tông, Thiên Diêu, hôn sự có thể từ từ nữa thương lượng. Các ngươi không được suy nghĩ bậy bạ a!"

"Không có thương lượng gì hết, trừ phi ngươi lăn qua đinh bản trước rồi hãy nói." Sở tướng quân cứng rắn nói.

Nói qua nói lại, cuối cùng cũng nói trở về chuyện cũ. Ánh mắt mọi người đều nhìn vào đinh bản bằng bạc trắng lóe đến chói mắt trong đình, Diêu Kế Tông đi lên trước, ngồi chồm hổm xuống thử một cái đinh."Bá phụ, người có phải bảo người ta đem mỗi đinh mài một lần, so sánh đinh này với kim may cơ hồ không khác nhau là mấy."



"Không chỉ mài một lần, ta còn bảo người ta mài ba lần. Tên hái hoa tặc như ngươi, ở nơi này có thể cắn răng chịu đựng lăn qua lăn lại ba lần trên đinh bản, mới chính thức gọi thoát thai hoán cốt."

Trong miệng Diêu Kế Tông nói một câu trầm thấp: "Bá phụ, ngài đủ ngoan độc! Ngài rõ ràng là cố ý chơi ta."

"Ta chính là cố ý chỉnh ngươi." Sở tướng quân thẳng thắn. Ở trong mắt của hắn, Diêu Kế Tông chính là kẻ mê loạn quan hệ nam nữ, cư nhiên giờ lại quan hệ với nữ nhi của hắn, không chỉnh hắn thì chỉnh ai?

Diêu Kế Tông dù có may mắn hay là giở trò bịp bợm như thế nào thì giờ đối với người như Sở tướng quân cũng chẳng còn cách nào khác. Chẳng lẽ nhất định phải chịu da thịt thống khổ?


"Thiên Diêu, làm sao bây giờ? Nàng hi vọng ta lăn trên đinh bản sao?" Hắn kéo Sở Thiên Diêu đến một bên thấp giọng hỏi.

"Ta dĩ nhiên không muốn ngươi chịu khổ, nhưng là. . . . . . tình hình hôm nay. . . . .. Ngươi không lăn đinh bản thì cha sẽ không bao giờ nghĩ tốt về ngươi được. Hắn chính là cố ý muốn hù dọa ngươi trở về.” Sở Thiên Diêu cũng lâm vào tình thế khó xử.

Dụng tâm của Sở tướng quân Diêu Kế Tông như thế nào lại không biết, việc đã đến nước này, đã ngoài khả năng của hắn. Nhắm mắt nói: "Tốt lắm, ta đành phải chịu đựng da thịt thống khổ vậy."

Diêu Kế Tông xoay người hướng đinh bản đi tới, đám người cũng nín thở nhìn hắn. Hắn đứng trước đinh bản, lấy tay mơn trớn những đinh nhọn. Chỉ là vô ý, liền kéo thành miệng máu, nếu là nằm trên đó lăn ba lần, chỉ sợ là toàn thân một miếng thịt cũng chẳng nhìn ra được. Diêu Kế Tông ngồi xổm hồi lâu, chậm chạp không hạ được quyết tâm nằm trên đó.

"Hừ, rốt cuộc ngươi lăn hay không lăn? Ta không có kiên nhẫn chờ ngươi một ngày. Thời hạn một nén nhang, nếu ngươi vẫn không dám nằm trên đó, liền tìm cửa chính mà cút ra ngoài đi.”

Một nén nhang sắp hết nhưng Diêu Kế Tông vẫn chưa có nằm lên trên đinh bản. Ngược lại hắn còn đứng rồi đi tới trước mặt Sở tướng quân nói: "Bá phụ, ngài không phải là muốn ta biểu hiện quyết tâm cùng thành ý sao? Nếu là để cho cháu tự biểu hiện, thì cho cháu tự chọn cách thức được không?"

"Để cho ngươi chọn, ngươi muốn tránh nặng tìm nhẹ có phải hay không? Tưởng khiêng lên hơn mấy rương vàng bạc, hay đưa lên kỳ trân dị bảo là được sao? Tiểu tử, những thứ đồ này Sở mỗ ta nhìn rất chướng mắt. Lấy sự can đảm của ngươi ra? ngay cả dũng khí cũng không có, vậy mà cũng muốn kết hôn với thiên kim của tướng môn, ngươi dựa vào cái gì?"

"Không không không, bá phụ ngài hiểu lầm. Cháu tuyệt sẽ không lấy tiền để biểu hiện quyết tâm, thành ý. Cháu sẽ dùng trí dũng song toàn của cho cho ngài nhìn. Còn việc lăn trên đinh bản, nói cho cùng thì không phải là giải pháp tốt"

"Ngươi còn có mặt trí dũng song toàn?" Sở tướng quân dùng vẻ mặt không tin nhìn Diêu Kế Tông. Này Hoa Hoa Công Tử thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng, dụ dỗ phu nhân, nữ nhi của hắn, lại muốn tới dụ dỗ hắn. Cũng được, xem hắn có thể làm ra được cái dạng gì.

"Tốt, vậy ngươi mau dùng phương thức của ngươi để biểu hiện bề ngoài quyết tâm, thành ý cho ta nhìn cái coi.”

"Bá phụ, phương thức này phải có thời gian chuẩn bị . Như vậy đi, bảy ngày sau, ngài hãy đến dưới chân núi Bạch Vân, rồi sẽ thấy."

*****

"Ngươi nói cái gì? Trong bảy ngày làm ra cái dù lượn trên không á?" Nguyễn Nhược Nhược kinh ngạc.

"Ừ, sau khi hoàn thành nó, ta liền leo lên núi Bạch Vân bay thử. Ta muốn làm cho cái con người bảo thủ kia phải kinh ngạc, cho hắn xem bộ dáng của ta lúc ta đang bay giữa không trung. Hừ, chỉ biết nói lăn đinh bản mới gọi là bản lãnh, giờ ta da thịt đầy đặn cũng có thể chứng tỏ bản lãnh vậy. Ta đây cá rằng chơi dù bay cũng là cách chứng minh lòng can đảm.

"Dù lượn, là thứ gì nha?" Lý Hơi nghe không hiểu.

Diêu Kế Tông giải thích đơn giản: "Đây là hoạt động thể dục trên không hạng nhất ở thế kỷ hai mốt của ta."


"Lại hàng không, ngươi lần trước nói giỏ treo ngược gì gì đó cũng là hàng không ."

"Ta thích nhất là chơi những thứ mà bay trên không! Đây là điểm mạnh của ta. Nhảy dù, tàu lượn, khinh khí cầu, dù lượn, những thứ này ta cũng đã chơi qua."

"Hả, chơi đùa của ngươi không giống với người ta, ngươi đi làm một cái dù lượn ra ngoài chơi, trong lòng ta rất lo lắng a." Nguyễn Nhược Nhược nói.

"Không phải là làm dù lượn để chơi, ta là làm chứng minh ta trí dũng song toàn, can đảm tri thức hơn người. Nếu không thì cái con người bảo thủ kia sẽ không đem nữ nhi gả cho ta."

"Nhưng là rốt cuộc cái gì gọi là dù lượn nha?" Lý Hơi lại hỏi.

Diêu Kế Tông dùng lời lẽ dễ hiểu giải thích cho hắn biết: "Dù lượn, máy bay hay tàu lượn, mặc dù hình thù không giống nhau, nhưng nguyên lý bên trong cơ bản là giống nhau, đều dựa vào không khí để lấy lực cất cánh. Chúng ta ở đây không có động lực, cũng không có motor động cơ hay thiết bị động lực. Tuyệt đối không cất cánh được, tỷ như tàu lượn cùng dù lượn lúc cất cánh phải chạy lấy đà mới bay lên được, mà tàu lượn lúc cất cánh là dùng xe hơi hoặc phi cơ tới kéo đi mới bay được, nhưng hiện nay thịnh hành nhất là loại bay lên nhờ không khí, cái này gọi không khí động lực học, bay lượn trên không, động lực cơ bản nhất chính là động lực không khí, như ở giữa môi trường chân không, đừng nói là bay lượn, ngay cả có động lực cũng không thể nào mà bay."

Hắn nói một hơi khiến Lý Hơi hoàn toàn mù tịt, motor động cơ hay không khí động lực hoặc chân không. . . . . .Những từ ngữ này đối với hắn thật quá lạ lẫm. Chỉ có thể lắc đầu cười khổ nói: "Ta không hiểu."

"Ai da, không cần ngươi hiểu, giúp ta chuẩn bị vật liệu là được." Diêu Kế Tông giờ phút này cũng không có đủ kiên nhẫn để giảng giải cho hắn về kiến thức hàng không

"Này ngươi làm được không? Ta thật rất sợ ngươi ngã chết nha!" Nguyễn Nhược Nhược vẻ mặt đau khổ nói: "Lăn đinh bản bất quá chỉ khiến cho da thịt thống khổ một chút, dù lượn nguy hiểm hơn nhiều nha."

"Ta biết cái này nguy hiểm hơn, nhưng ta không muốn lăn trên đinh bản. Đây là ta nguyện ý làm, đã chơi thì phải chịu."

Diêu Kế Tông vô cùng kiên quyết, Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn hồi lâu, rồi thở dài: "Được rồi, muốn vật liệu gì, chúng ta sẽ cung cấp cho ngươi cái tốt nhất ."

"Cái thời đại này, làm gì có nơi để chúng ta mua những vật liệu dùng để bay trên không, liệu cơm gắp mắm đi. Lý Hơi ngươi thay ta chuẩn bị vài thớt vải gai dầy thượng đẳng, cùng mấy bó thân cây trúc mềm, còn nước sơn, lấy mấy thùng nước sơn thượng đẳng."

"Làm gì cần dùng tới nước sơn? Ngươi suy nghĩ cái gì đó?" Nguyễn Nhược Nhược không hiểu.

"Ngươi không hiểu thì thôi, nhưng ta cần nó, nhanh đi lấy là được."

Không có biện pháp, chỉ có thể nghe theo hắn. Lý Hơi nghe xong, liền triệu Tần Mại đến, nhiệm vụ này chuyển giao cho hắn, nhấn mạnh là càng nhanh càng tốt. Hắn không dám trễ nãi, lập tức lĩnh mệnh đi làm.