Hưởng Tang

Chương 233





Tăng phúc Thần Tài, Văn Xương Tinh, Tống Tử Nương Nương, ngoài các vị mà Triệu đại nhân điểm danh thì còn có Quan Âm Bồ Tát, Bà Mụ, Lữ Động Tân cũng được người già thích.

Hẳn vị lão thái hậu trong cung cũng sẽ thích mấy thứ này.

Còn vị Quan Vân Trường hiệp nghĩa kia hay Ma gia Tứ Tướng gì đó vẫn thôi đi.

Người già không thích mấy cái đó, nếu khiến đám công chúa hoàng tôn gì đó mà bị dọa thì hắn và cha sẽ gặp rắc rối to.
Giang Tân cẩn thận ngắm mấy bức vẽ đã được sửa lại sau đó chọn mãi, cuối cùng chọn ra mười mấy tờ hắn cho là thích hợp.

Hắn bĩu môi, duỗi tay gãi gãi trán nghĩ: Nếu có thể có nhiều hơn thì tốt rồi, những bức vẽ này mà được Trương công công kia coi trọng thì tất nhiên sẽ trả số tiền lớn, như vậy đừng nói năm nay, hẳn là năm sau bọn họ cũng đủ tiền xài.

Mà nếu thực sự có bức tranh tết nào đó lọt được vào mắt lão thái hậu thì về sau cha sẽ không cần vì sinh kế mà sầu khổ.

Bức họa được thái hậu coi trọng chẳng lẽ còn không bán được chắc?
Giang Tân hếch cằm, đôi mắt được ánh nến chiếu đến sáng rực.

Hắn nhớ ra một tờ tranh tết vẽ một bà lão gương mặt hiền từ, híp mắt cười, trong tay cầm một câu nói cát tường, thoạt nhìn rất là vui mừng.


Hắn nhớ mang máng bức họa này là cha con họ phát hiện ra trong một cửa hàng khi du lịch ở Dương Châu.

Chưởng quầy cũng không nói rõ bà lão kia là người phương nào, chỉ nói hẳn là thần tiên nào đó, phù hộ trong nhà được bình an vui vẻ.
Giang Tân lại xem kỹ đám tranh tết một lần, không sai, hắn nhớ rõ sau khi cha trở về cũng từng vẽ bà lão kia, nhưng bộ dáng vốn quen thuộc của bà ấy bị cha hắn vẽ thành hơi nghiêm túc, không thể hiện được vẻ ngây thơ trên khuôn mặt già nua của bà ta.

Thế nên hắn sửa không được, cuối cùng dứt khoát xé đi vẽ lại theo trí nhớ của mình được một bức khác.
Hắn cực kỳ vừa lòng với bức họa này, cảm thấy nó còn đẹp hơn bức vẽ ở Dương Châu.

Thần thái của nó sinh động hơn, đặc biệt là đôi mắt kia rõ ràng tràn đầy phong sương nhưng bên trong lại lộ ra ngây thơ chất phác giống như trong thân thể bà lão này là một đứa nhỏ choai choai.
“Xem ra bức vẽ ấy bị người ta mua mất rồi.” Giang Tân nghĩ một lát rốt cuộc vẫn bày giấy ra, lấy thuốc màu vẽ lại.
Búi tóc, quần áo, dáng người, biểu tình…… đến đầu đôi giày hẹp dài màu đen hắn cũng nhớ rõ ràng thế nên chỉ một lát hắn đã vẽ xong.

Muốn trở thành một họa sư giỏi thì trí nhớ là điều không thể thiếu, Giang Tân rất có tự tin, hắn có thể vẽ các bức tranh giống hệt nhau, tuyệt đối không có nửa phần khác biệt nào.
Ngọn nến lắc lư, hai con mắt mới vừa vẽ xong giống như giật mình, lại giống đang cười.

Giang Tân sửng sốt, ngòi bút thiếu chút nữa đã vẽ chệch, cũng may hắn kịp thời khống chế chính mình.

Sau khi cười gượng hai tiếng hắn xoa xoa đôi mắt.
“Nghĩ cái gì thế? Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng mình là Trương Tăng Diêu, vẽ rồng điểm mắt thế là rồng sẽ cưỡi mây bay lên trời cao chắc?” Hắn không hề nghĩ nhiều mà chỉ nghiêm túc vẽ tiếp.

Sau vài lần ngáp liên tục hắn rốt cuộc cũng hoàn thành bức họa kia.
“Tốt rồi.”
Giang Tân cầm hai góc của bức tranh tết và dựng trước mặt, cảm thấy cực kỳ vừa lòng bởi vì hắn nhìn người trong bức vẽ và cảm thấy bà ấy cũng đang nhìn mình, thậm chí giống như đang chuẩn bị bước ra khỏi bức họa vậy.
“Bà lão, lần này phải giúp ta một tay nhé.

Nếu thật sự được thái hậu nhìn trúng thì cha con chúng ta có thể thoát khỏi nghèo khổ.

Đến lúc ấy ta nhất định sẽ thờ bức họa của ngài, hương khói không ngừng.”
Lời còn chưa dứt thì một cái ngáp đã không nhịn được chạy tới bên miệng.

Giang Tân cảm thấy mí mắt của mình như có hai khối chì nặng kéo xuống, cực kỳ trầm trọng.

Hắn buông bức vẽ, đầu gật gật, dù vẫn lo lắng muốn nhanh chóng trả đống bút và tranh này về chỗ cha mình nhưng thân thể lúc này đã không nghe sai bảo nữa.


Đầu hắn rũ xuống, đè lên cánh tay nặng nề ngủ.
Lúc con người ta mệt mỏi sẽ ngủ cực kỳ thơm ngọt, cho nên lúc nghe thấy có người gọi tên mình Giang Tân chưa thể lập tức tỉnh mộng được.

Ở trong mộng, hắn lôi kéo tay cha đi tới hoàng cung, nơi đó mọi người đều xinh đẹp.

Hắn đã thấy những bức họa vẽ cảnh sinh hoạt trong cung của các họa sư khác.

Không ngờ lúc thấy cảnh thật thì lại phát hiện điệu bộ của những người này còn đẹp hơn trong tranh, quần là áo lụa, mắt phượng mày ngài, má ngọc môi đào giống như tiên nữ trên trời.
Giữa một đám mỹ nhân có một bà lão ngồi ngay ngắn, mặt dài, làn da trắng nõn, so với những nữ nhân trẻ tuổi chung quanh thì bà ta còn trắng hơn.

Khóe miệng bà ta có một nốt ruồi đen, bộ dạng không giận tự uy.

(Ebooktruyen.net) Giang Tân biết người kia chính là Thái Hậu, cho nên hắn vội kéo Giang Sam quỳ xuống vái ba cái rồi run rẩy nói “Thái Hậu vạn phúc” và không dám ngẩng đầu lên nữa.
“Ngươi chính là Giang Tân? Những bức vẽ này đều là của ngươi vẽ ư?”
Hắn nghe thấy giọng lão thái hậu thì trong lúc nhất thời cực kỳ mê mang: Sao bà ta biết tranh này là mình vẽ, chuyện này rõ ràng cha hắn còn chẳng biết.

Nhưng ở trước mặt Thái Hậu mà dám nói dối vậychính là tội rơi đầu.

So với mặt mũi của Giang Sam thì cái nào nặng hơn cái nào nhẹ hơn hắn vẫn hiểu rõ.
Vì thế lòng hắn nảy lên, dập đầu trên mặt đất mấy cái nói, “Thái Hậu thứ tội, Thái Hậu thứ tội, tranh này đúng là do tiểu nhân làm, cha tiểu nhân hoàn toàn không biết gì, mong Thái Hậu có phạt thì phạt mình tiểu nhân thôi……”
“Giang Tân.”
“Có.” Hắn lên tiếng, cùng lúc đó lại thấy mặt đất quay cuồng bốc lên một mảnh sương mù màu trắng, giống như bọt sóng trên mặt biển.
“Giang Tân.”

Giọng nói kia lại vang lên, là mộng sao? Nhất định đúng vậy, hiện tại rốt cuộc hắn cũng tỉnh mộng và mở to hai mắt thì thấy mình vẫn ở trong nhà, mọi chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.
“Giang Tân.”
Giang Tân tốn hết sức lực mới mở được mắt ra, vốn hắn tưởng mình sẽ nhìn thấy ngọn nến và đám tranh tết trải đầy trên bàn nhưng hắn sai rồi.

Hắn thấy một bà lão đỉnh đầu búi tóc hai bên buộc dây tơ hồng, trên người mặc một cái áo dài tráng lệ nhiều màu, chân đi đôi giày đen mũi nhòn nhọn rũ xuống dưới.
Là bà lão trên tranh tết, là bà lão hắn tự tay vẽ.

Nhưng hiện tại bà ta không phải người trong tranh mà bà ta là người sống.

Cả người bà ta bay lơ lửng trên thân thể hắn, cách hắn chưa tới hai thước.
“Giang Tân.” Đôi môi được tô đẹp tươi kia giật giật nhưng cái miệng khô quắt cũng không xứng với màu đỏ tươi ấy.

Hàm răng rụng khấp khểnh lộ ra khiến Giang Tân nhịn không được run một cái thiếu chút nữa là thét to.
“Sao ngươi lại sống?” Hắn buột miệng thốt ra những lời muốn hỏi nhất.
Bà lão không trả lời, Giang Tân vừa định hỏi lại thì trong lòng bỗng nhiên có ý nghĩ xẹt qua.

Hắn nhìn thấy giữa mày bà lão hơi đỏ, vừa nhìn thì chỉ thấy to như một đầu kim, nhưng nó nhanh chóng lan ra thành một giọt máu.