Hưởng Tang

Chương 231





Tang quay đầu ra sau, ánh mắt như xuyên qua tường khách điếm.

Vốn Triệu Tử Mại không nghe được tiếng động này nhưng hiện tại thấy dáng vẻ của Tang thế là lòng hắn không nhịn được căng lên, vội đứng dậy đi nhanh tới bên người nó.
“Cái gì……”
“Suỵt,” nó giơ ngón trỏ đè lên môi hắn, dùng giọng nhẹ như gió để nói, “Đừng nói chuyện.”
Triệu Tử Mại đương nhiên không dám nói thêm một chữ nào bởi vì hắn nhìn thấy vành tai Tang động đậy, giống như đang cẩn thận lắng nghe cái gì đó.

Nhìn nó lúc này không giống người mà giống một con mèo đầy cảnh giác.
Bỗng nhiên, cả người nó vừa động, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy nó ở chỗ ngoặt bước lên cầu thang.

Nó nhẹ nhàng nhảy như mèo, chui qua một cánh cửa sổ trên tường.
***
Trong nháy mắt hai chân chạm đất tai nó mơ hồ còn quanh quẩn tiếng kinh hô của Triệu Tử Mại.

Nhưng Tang không kịp nghĩ nhiều mà đứng dậy chạy về hướng tay phải.


Nó không biết đó là cái gì, nhưng vẫn tinh tường cảm nhận được thứ kia gợi lên khát vọng với đồ ăn của nó, so với anh đào thịt còn mãnh liệt hơn gấp ngàn lần.
Đường đi tối đến duỗi tay không thấy năm ngón, cũng may nó có một đôi mắt lóe ánh huỳnh quang nên có thể xem rõ mọi vật phía trước: Có một bóng đen, không cao bằng đầu gối nó đang ở cách nó chừng nửa trượng.

Thứ kia lắc lư chạy trốn thật nhanh.
Tang hét lớn một tiếng, lòng bàn tay vụt ra ba ngọn lửa phóng tới bóng dáng kia.

Bên tai truyền đến một tiếng “tách”, bóng đen kia giống như bị ngọn lửa thiêu đốt nhưng nhanh chóng né được.

Có điều dựa vào ánh lửa Tang thấy trên mặt đất có vết máu to chưa đến hai thước, giống một dải lụa màu đỏ tràn về phía trước.
“Đốt.”
Nó lại rống lên một tiếng, ngọn lửa giống bị được tưới thêm dầu nóng nên “Rầm” một tiếng bùng lên, chiếu sáng cả con đường như ban ngày, đến khe gạch cũng nhìn được rõ ràng.

Nhưng bóng đen kia lại biến mất, không thấy đâu.

Chỉ trong một khắc ngắn ngủi thứ kia đã chạy thoát khỏi tay nó.
“Đáng chết,” vịt đến miệng còn bay, Tang tức tối nắm chặt tay thu ngọn lửa về.

Răng nó nghiến kẽo kẹt mắng, “Ma vật khốn kiếp chạy cũng nhanh thật.”
Sợi tóc bên tai nó bị gió thổi tung bay, chóp mũi hít hít và lại lần nữa mở nắm tay đang siết chặt.

Trong khoảnh khắc nó nhanh chóng xoay người ném ngọn lửa trong lòng bàn tay về phía hai con mắt màu vàng to tướng phía trước.
“Tanh tách.”
Thứ kia né tránh, chui qua hai chân Tang, cái đuôi mọc đầy gai của nó quét qua bụng chân khiến Tang đau đến độ nghiến răng nghẹn một tiếng “Ai u” thống khổ trong họng.
Tang giận dữ, xoay người duỗi tay sờ châm đồng bên hông nhưng lại chẳng thấy gì.

Lúc này nó mới nhớ ra châm đã bị hòa thượng kia bẻ làm hai nửa.

Tuy Mục què đã tìm thợ sửa nhưng dựa theo cách nói của ông ta thì còn phải cúng bảy bảy bốn mươi chín ngày và khai quang xong mới có thể sử dụng.

Nhưng chính vào lúc do dự này con quái vật đang bò trên mặt đất kia bỗng quay người, dựng cả thân thể thô dài thẳng tắp sau đó phun lưỡi về phía Tang.
Dựa vào ánh lửa Tang thấy rõ mặt nó: Đó là một con rắn cực lớn, dài hơn 3 trượng, đầu hình tam giác, đôi mắt màu vàng trợn lên nhô ra ngoài, miệng đầy răng nanh.

Một cái lưỡi đỏ tươi thò ra từ miệng nó lắc lư trong không trung.

(Hãy đọc thử Người bên lầu tựa ngọc của trang Rừng Hổ Phách) Trên người con rắn không có gai, thứ mới đâm vào chân Tang lúc nãy là vảy che kín người nó.

Hiện tại đống vảy kia bật ra khiến cả người con rắn thoạt nhìn giống như mọc đầy gai nhọn.
Sao nơi này lại có hung thú bậc này chứ?
Tang nhíu chặt mày dài, tay vung về phía con rắn, ngọn lửa trong lòng bàn tay như cây roi dài bay múa quất về phía con quái vật cuốn lấy cái thân to dài của nó càng siết càng chặt.

Con rắn rít lên một tiếng, cả người nó hiện tại như một thùng lửa thiêu đốt, ngọn lửa bốc cực cao, nhanh chóng lan theo mỗi khối vảy, theo khe hở chui vào trong thịt.

Ngọn lửa tràn xuống dưới, con rắn há to miệng, cả người gần như thẳng tắp cứng đờ, chỉ có cái lưỡi phân nhánh kia là vẫn thò ra giãy giụa.
“Đốt.”
Nhìn con rắn bị ngọn lửa trói buộc lòng Tang bỗng cảm thấy thống khoái, phẫn uất đè nén theo ngọn lửa trút xuống không thể thu lại.

Nó cất tiếng cười to, đôi mắt bị ánh lửa chiếu càng thêm đỏ tươi, giống vô số đóa hoa đỗ quyên xinh đẹp đang nở rộ trong mắt nó.
Nhưng ngay sau đó tiếng cười lại đột nhiên im bặt, nó nhìn thấy mình uyển chuyển nhẹ như dải lụa xuyên qua một mảnh mưa máu, để lại phía sau một tiếng kêu thảm thiết.
AHHHHHHHHHHHH……

Thân thể con rắn đang kịch liệt thu nhỏ, dưới ngọn lửa nó biến thành một mảnh tro tàn, gió thổi qua là tan, hóa thành vô số chấm đen bay theo gió.
Tang vẫn đứng tại chỗ không động đậy, mới vừa rồi nó lại thấy được bản thân mình trước kia, cả người nhuộm máu, giết người vô số, là ma vương không hơn không kém.

Nó như vậy thì sao còn dám nói ra lời hiên ngang lẫm liệt nhường ấy với hòa thượng kia? Nó và hắn về bản chất có khác gì nhau đâu? Hắn lấy giết người làm vui, nó cũng có khác gì?
Trong đầu đang có muôn vàn suy nghĩ lăn lộn thì tay áo lại bị một bàn tay khác kéo lấy, “Đại thần tiên, con yêu tinh kia là thứ gì, sao nó lại ở ngõ nhỏ này?”
Giọng Triệu Tử Mại truyền đến từ phía sau, mềm như bông rơi vào tai nó.

Lòng nó nảy lên, cuối cùng cũng thoát khỏi những mảnh ký ức vụn vỡ kia và quay đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Triệu Tử Mại.

Nó theo bản năng hỏi, “Cái gì?”
Triệu Tử Mại mang theo chút vui vẻ nói, “Vừa rồi ta còn lo lắng, nhưng ngài đúng là thành thạo, cứ thế treo cổ con xà quái quả là dứt khoát, thân thủ cũng bất phàm.”
“Thân thủ bất phàm ư?” Tang lặp lại câu hắn nói, trong đó có hàn ý, “Vừa rồi lúc siết chết con xà quái kia ta cũng nghĩ vậy nhưng sau đó thấy nó bị đốt thành tro trong chốc lát thì ta mới biết mình bị lừa.”
“Bị lừa ư?”
Tang nhìn chằm chằm con đường tối đen trước mặt và lạnh lùng nói, “Mới vừa rồi thứ ta đốt được chỉ là một tấm da rắn, còn bản thể của nó không biết đã chạy tới chỗ nào rồi hoặc bị thứ gì đó hút mất.”
“Thứ gì đó ư? Chẳng lẽ vừa rồi ngài còn phát hiện ra thứ khác sao?” Triệu Tử Mại hít hà một hơi, đôi mắt trừng lớn.