Hôn Nhân Bình Dị

Chương 29




“Bà chủ, anh kia lại đến tìm chị kia.”

Vu Khả nhìn ra bên ngoài, thấy Trình Diệp đứng trước cửa tiệm của cô vẫy vẫy tay.

Từ lần gặp hôm đó, cứ cách hai ba hôm Trình Diệp sẽ đến tìm cô, mỗi lần đến lại mang rất nhiều thứ.

Vu Khả không muốn dây dưa với hắn nên cũng làm lơ, không nhận mấy thứ kia.

“Khả Khả, hôm nay có phải em sẽ đi mua quần áo cho đứa bé không?” Trình Diệp hớn hở hỏi cô.

“Sao anh biết?”

Trình Diệp nháy mắt, cười hì hì.

Không nói cô cũng biết gián điệp đang ở trong tiệm của cô kìa.

Vu Khả mở một tiệm bánh gần trường học, buổi sáng cô sẽ bán đồ ăn sáng, còn lại cô sẽ làm bánh kem… Vì tiệm bánh có view đẹp, nằm ở vị trí tốt nên rất ăn khách, là địa điểm tụ tập của các cô gái hoặc chỗ hẹn hò của các cặp đôi.

Tiệm chỉ có bốn người, một thợ làm bánh cô thuê, hai người con lại cô chỉ mới quen lúc đến đây. Bọn họ đều rất thân thiện khiến bà chủ như cô cũng thấy mình gặp may rồi.

Nhưng gián điệp thì vẫn là gián điệp, tiệm có một dì dọn vệ sinh và một cô bé bưng bê, họ đều là tay chân của Trình Diệp hết rồi!

Vu Khả thở dài, dù sao cũng là ba của đứa bé, giấu hắn chuyện này rồi cũng nên cho hắn được một cơ hội chọn đồ cho con. Chỉ là… cô không nỡ dựa vào hắn, sợ rằng sẽ ỉ lại, rồi sẽ lại đau lòng.

Trình Diệp rất có mắt nhìn, cũng không biết hắn có ý đồ gì đều chỉ mua hai màu là xanh lục và xanh dương, đều là những bộ quần áo rất dễ thương.

Hắn chăm chú chọn từng món đồ, từ quần áo, giày… đến cả xe đẩy, Vu Khả chỉ đứng một bên nhìn, tay siết chặt váy.

Cớ sao hắn phải như vậy chứ, chẳng phải hắn muốn kết thúc rồi sao, bây giờ đang yên đang lành lại một lần nữa xông vào cuộc sống của cô, cô sợ hắn lại đảo lộn tất cả lên.

Nhưng mà cô lại không đẩy hắn ra được, nhìn hắn đắm chìm trong hạnh phúc, dù hắn nghĩ đó không phải con hắn mà hắn vẫn quan tâm như vậy, cô không biết bản thân nên đối xử với hắn thế nào.

“Trình Diệp…”

“Sao vậy?” Hắn không nhìn cô, vẫn đang chọn bình sữa.

Vu Khả thở dài, lời muốn nói lại phải nuốt vào trong.

“Ngày kia tôi muốn trở lại thành phố A.”

“Được, ngày kia tôi về cùng em.” Hắn vui vẻ đồng ý, sau đó nhìn một xe chất đầy đồ, đỡ trán cười hì hì.

Vu Khả có thể thấy được gương mặt hắn là sự hạnh phúc mà đã lâu cô không thấy. Cô bất chợt đưa tay xoa bụng, mỉm cười.

[…]

Vu Khả trở lại thành phố A chỉ đành ở tạm nhà hắn, cô về không muốn để ba mẹ biết nên cũng an phận không đi lung tung. Mục đích trở về lần này là đến bệnh viện tốt nhất khám thai.

Trình Diệp muốn đi cùng cô nhưng công ty hắn có việc, hắn bảo cô đến công ty đợi hắn.

Đã lâu rồi cô không tới đây, bây giờ tới nhiều người nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.

“Nghe bảo li hôn rồi mà.”

“Thấy bụng lớn không? Chắc lại mang con ai tới bắt giám đốc đổ vỏ rồi.”

“Dương tiểu thư thì sao…”

Tất cả lời bàn ra tiếng vào cô đều nghe hết không sót một chữ, trước đây họ sẽ không dám nói như vậy trước mặt cô, mà bây giờ đều ngang nhiên nói.

Cô biết cô không được lòng người ở đây, cũng biết bọn họ ghét cô thế nào, chỉ là nghe như vậy ai cũng sẽ thấy buồn, thấy đau như cô mà thôi.

“Phu nhân, cô ở đây đợi một chút, giám đốc đang họp.”

“Cảm ơn anh.” Cô mỉm cười với anh thư kí, vào phòng giám đốc đợi hắn.

Cửa phòng giám đốc không đóng kín, tiếng ồn ào bên ngoài đều tuyền vào tai cô. Hình như là nhân vật lớn nào đó đến.

“Diệp đâu? Tôi mang canh gà tới cho anh ấy.”

“Giám đốc đang họp.”

“Vậy tôi vào trong đợi.”

“Dương tiểu thư…” Thư kí không kịp cản, cô ta trực tiếp đẩy cửa vào.

Khoảnh khắc cô đối mặt với Dương Tú Anh, cô đột nhiên cảm thấy mình đang phá hoại tình cảm người khác rồi.

Nó giống như một bộ phim ngược tâm, nữ phụ bỏ rơi nam chính, nữ chính hết lòng vì anh lại vì nữ phụ quay về mà đau khổ. Mà trong bộ phim này cô là nữ phụ đó, tới để phá huỷ tình cảm của hai người họ.

“Cô Vu phải không, nghe danh đã lâu.” Dương Tú Anh điềm nhiên nhìn cô.

“Chào cô.”

“Cô đến đây làm gì vậy? Cô và Diệp đã li hôn rồi mà.”

“Tôi…” Vu Khả không đáp được bởi cô đang yếu thế. Người ta là vị hôn phu, còn cô chẳng là gì.

“Đúng là không có việc gì. Tôi đi trước nhé.” Vu Khả cười nhạt, đứng dậy rời đi.

Lúc ra đến cửa cô lại nghe những lời nói cay nghiệt của đám nhân viên. Bọn họ dường như rất thích Dương Tú Anh, đều nói cô là tiểu tam.

“Đừng nói với anh ấy tôi đến đây nhé. Tôi đi trước.” Cô nói với thư kí một tiếng rồi một mình trở về.

Xem ra cô không nên đến đây, không nên trở về thành phố A. Nơi cô thuộc về vẫn là thành phố S.

Vu Khả nở nụ cười chua chát, ngẩng đầu để nước mắt chảy ngược vào trong, một mình trở về thành phố S.

Trình Diệp, quả là chúng ta hết duyên rồi.