Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Chương 63: Phiên ngoại 1: Nằm mơ xuyên vào thế giới Nữ tôn




“Bệ hạ, bệ hạ, mau tỉnh lại, không còn kịp rồi.”

Cố Linh Quân bị đánh thức, lẩm bẩm một câu, kéo chăn trùm kín đầu, xoay người lăn vào phía trong giường đang muốn ngủ tiếp, thì nghe Lục Trúc tiếp tục thúc giục: “Bệ hạ, sắp tới giờ rồi.”

Tuy đầu óc còn chưa tỉnh táo, nhưng vẫn nghe được hai chữ kia.

Bệ hạ!

Tiêu Dục Hành còn chưa đi!

Cố Linh Quân lăn long lóc bò dậy, lại phát hiện bên cạnh rỗng tuếch, nhìn nơi nơi, cũng không thấy bóng dáng Tiêu Dục Hành đâu.

“Bệ hạ ở đâu?” Cố Linh Quân nghi hoặc hỏi.

Dựa theo thường ngày, hắn đều sẽ lặng yên không một tiếng động đi thượng triều, tùy ý nàng tiếp tục ngủ đến tự nhiên tỉnh.

Lục Trúc nghe nàng hỏi như đi trong sương mù, cột màn giường, hỏi ngược lại: “Tối hôm qua bệ hạ không ngủ ngon sao, tại sao lại nói những ời kỳ lạ như thế?”

Cố Linh Quân nghi hoặc càng nặng, muốn hỏi tiếp, nhưng màn đã bị cột lên, nàng thấy rõ khung cảnh bên ngoài, nháy mắt ngạc nhiên.

Đây là đâu?

Hồi nãy cách màn giường nên không nhìn rõ khung cảnh bên ngoài, sau khi cột lên mới phát hiện, tuy không gian lớn bé đều giống, nhưng trang trí lại hoàn toàn khác xa.

Trong cung điện của nàng lúc nào cũng chất đầy châu báo quý hiếm, nhưng con mắt thẩm mỹ của Cố Linh Quân có level rất cao, thường xuyên thay đổi trang trí trong cung. Cung điện của nàng tinh xảo nhưng lại không mất ưu nhã.

Mà cung điện trước mắt này, đập vào mắt đều là ánh vàng rực rỡ, như nằm trong một kho vàng.

Khoa trương nhất chính là, ngay cả chén trà trên bàn đều được khảm một viên trân châu to đùng. Đột nhiên bị ánh sáng nhà giàu mới nổi lóe mù mắt

Nàng đang ở nơi nào đây?!

“Bệ hạ, đã đến giờ, nên rửa mặt chải đầu trang điểm rồi.”

Nàng có thể khẳng định, “Bệ hạ” trong miệng Lục Trúc chính là nàng, trong lòng Cố Linh Quân sinh ra bất an, hơi chút khủng hoảng hỏi: “Ngươi kêu ta là Bệ hạ?”

“Đúng vậy ạ, đây là chuyện đương nhiên rồi. Trừ bỏ ngài, Đại Chu còn có ai là bệ hạ nữa sao?!” Lục Trúc nghi hoặc, nhìn nàng trả lời.

Trong nháy mắt, trong đầu Cố Linh Quân hiện lên vô số suy đoán, hít một hơi thật sâu, lại hung hăng nhéo bắp đùi.

Đau!

Không cần xem cũng biết khẳng định là đỏ lên, nhắm mắt lại, rồi mở to ra, vẫn còn ở nơi này.

Không phải mơ.

Chạy đến trước bàn trang điểm, nhìn vào gương đồng, mặt vẫn vậy, nhưng lại tạo cho người khác có cảm giác là hai người khác nhau.

Nếu nói nàng quyến rũ nhưng lại không mất hồn nhiên, mà người trong gương… Khóe mắt hếch lên trời, vênh váo tự đắc, rất giống như “nhà giàu mới nổi ở trấn trên”.

Người ở hoàn cảnh lạ lẫm, luôn theo bản năng ỷ lại người hoặc đồ vật quen thuộc. Nhìn gương mặt Lục Trúc xuất hiện trong gương, lúc này Cố Linh Quân mới phát hiện, Lục Trúc ăn mặc không giống ngày thường.

Ngay cả biểu tình cũng rất lạ, ít khi nói cười, thậm chí có chút nghiêm túc, căn bản không phải Lục Trúc dịu dàng đáng yêu của nàng.

“Đặng công công đâu?” Cố Linh Quân thật cẩn thận mở miệng hỏi, còn không biết có bao nhiêu “Kinh hỉ” đang chờ.

Lục Trúc nhăn chặt mày, thở dài: “Bệ hạ, đã sắp tuyển phu, cũng không thể giống như trước kia, muốn làm gì thì làm, chuyện khác chờ sau này lại nói, được không?”

Cố Linh Quân theo bản năng đồng ý, nhưng ngay sau đó mới phản ứng lại.

“Tuyển phu” là gì?

Nhưng mà chưa cho nàng có thời gian đề thắc mắc hỏi hang, Lục Trúc đã dẫn theo một đám cung nữ, nửa cưỡng ép, nửa rửa mặt thay quần áo trang điểm.

Lúc ngồi trên ghế rồng, Cố Linh Quân vẫn còn mờ mịt, nhìn nữ nhân mặc quần áo quan lại quỳ phía dưới, mới tỉnh người. Thấy một người lại một người thay phiên đứng trước mặt nàng báo cáo công việc. Tuy mặt ngoài miễn cưỡng duy trì trấn định, nhưng trong lòng lại hoàn toàn hoảng loạn rối bời.

“Chuyện xảy ra ở Cam Châu rất quan trọng, bệ hạ thấy thế nào?”



Cam Châu?

Cam Châu lại xảy ra chuyện gì nữa?

Tuy còn chưa hiểu rõ ràng chuyện gì đang diễn ra, nhưng bị mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm, Cố Linh Quân không thể không lên tiếng trả lời, cẩn thận suy nghĩ tìm một đáp án an toàn, hỏi ngược lại: “Ái khanh thấy thế nào?”

Người nọ chắp tay, nói: “Theo ý thần, nên lập tức phái người ngựa đến áp giải về kinh thẩm vấn.”

Cố Linh Quân “Ờ” một tiếng, lưỡng lự, lại thấy một người đứng ra phản bác: “Việc này còn chưa có chứng cứ thật sự, manh động như vậy, chẳng lẽ không sợ rút dây động rừng? Bệ hạ, trăm triệu không thể.”

Cố Linh Quân dần dần suy nghĩ cẩn thận, chắc là nàng xuyên qua thế giới “Nữ nhi quốc” rồi, một đường vào triều, nàng nhìn thấy nam nhân đều ăn mặc như thái giám, cúi đầu đến cực thấp, biểu tình khiêm tốn thấp hèn.

Nhưng điều nàng không rõ chính là, đang yên đang lành, tại sao nàng lại chạy tới nơi này?!!!

“Bệ hạ!” Thấy vẻ mặt nàng nặng nề lại chậm chạp không nói chuyện, người kia nôn nóng thúc giục.

Cố Linh Quân ậm ừ, nói với người kia: “Vậy dựa theo lời ái khanh nói mà làm.”

Nói xong, vẻ mặt lại lo lắng, sợ lộ ra khác thường, làm người phát hiện.

Nhưng mà nàng không biết, nguyên chủ có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế, chẳng qua vì nàng là nữ nhi duy nhất. Ngày thường cũng chỉ ăn chơi qua ngày, hờ hững bỏ bê triều chính. Quần thần trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, lẫn nhau trao đổi ánh mắt, biết rõ việc này không ổn, nhưng cũng không ai dám ra tiếng ngăn cản.

Lâm triều dễ dàng hon nhiều so với trong tưởng tượng của nàng. Sau khi trở lại trong cung, nàng một khắc cũng chờ không kịp, lập tức gọi người đưa tới danh sách “Tuyển phu”.

Vừa mới nãy, trên đường trở về cung điện, nàng đã nghĩ kỹ, nếu nàng làm hoàng đế, vậy không biết Tiêu Dục Hành có ở thế giới này hay không?

Đợi một hồi, có thái giám nâng tới mấy cái rương, Cố Linh Quân nhìn lướt qua rương đầu tiên, ngẩng đầu nhìn mặt người ôm cái rương kia, đôi mắt lập tức sáng ngời: “Đặng công công!”

Đặng công công bị điểm danh, vừa vui lại vừa sợ, kêu một tiếng “Bệ hạ” cũng không dám ngẩng đầu.

Lục Trúc biết ngay, bệ hạ lại tái phát bệnh cũ, vừa thấy tiểu thái giám nào đẹp đẹp là nhét vào cung.

Thấy Đặng công công, Cố Linh Quân càng thêm khẳng định, Tiêu Dục Hành cũng ở nơi này. Gấp chờ không nổi sai người lấy mấy bức hoạ cuộn tròn từ trong rương ra, lật xem từng bức một. Lật xem hết nửa rương cũng không tìm được người nàng muốn tìm, lại nhìn sang, thấy còn mấy rương đầy còn chưa xem.

Quắc tay kêu Đặng công công, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi biết trong cung có ai tên là “Tiêu Dục Hành” hay không?”

Thật ra nàng cũng không xác định chàng ấy có đổi tên trong thế giới này hay vẫn giữ tên cũ.

Đặng công công im lặng suy nghĩ trong một lát, trả lời: “Trong ấn tượng của nô tài, hình như là có, nhưng cũng không xác định.”

Cố Linh Quân vui vẻ: “Ngươi biết bức hoạ của hắn nằm ở đâu không, tìm tới cho ta nhìn xem.”

Đặng công công vội vàng gật đầu, xoay người lật lật tìm tìm trong mấy cái rương kia, móc ra một quyển, mở ra ở trước mặt nàng.

Nếu nói phía trước còn chưa có xác định, thì khi nhìn thấy bức hoạ… Giờ phút này nàng có thể trăm phần trăm xác định, đây là Tiêu Dục Hành

“Hiện tại hắn ở đâu, mau dẫn ta đi!” Cố Linh Quân đứng lên, hưng phấn nói.

“Chủ tử, uống chút nước đi.” Trương Đức Phúc lo lắng nói.

“Không cần.” Người ngồi gần sát cửa sổ chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, biểu tình không có gì thay đổi.

Trương Đức Phúc thở dài, nghe lời đặt chén trà xuống, đi ra ngoài, nhịn không được lén lau nước mắt.

Chiều hôm buông xuống, tuy màu sắc rất đẹp, nhưng cũng không thể khiến nơi này đẹp hơn đôi chút, nó vẫn là một cung điện cũ rách nát.

Chủ tử của ông xuất thân không cao, nhưng tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng, may mắn vào cung “Tuyển phu”, nhưng lại bị công tử nhà quyền quý trong kinh đố kỵ xa lánh, thông đồng ma ma, bị sắp xếp tới cung điện hẻo lánh này, thức ăn đưa tới không nguội lạnh thì cũng ôi thiu.

Mắt thấy gần đến ngày sắc phong, nhưng tinh thần của chủ tử lại bởi vậy mà không tốt lắm, ông không thể không nóng nảy giúp. Đang nghĩ ngợi tới cách giải quyết vấn đề, thì thấy cửa gỗ “Kẽo kẹt kẽo kẹt” bị đẩy ra, một nữ tử mặc cung trang dẫn đầu đi vào.

Trương Đức Phúc lập tức đi lên chào đón, cười lấy lòng: “Ngài có gì cần dặn dò sao?”

Người tới nhìn thấy hắn lại giật mình kinh ngạc đến mở to miệng, nửa ngày mới hòi: “Chủ tử nhà ngươi ở đâu?”

Trương Đức Phúc không biết nàng là ai, nhưng cũng không muốn đắc tội, đúng sự thật bẩm báo: “Ở bên trong.”

Người nọ vui vẻ, lập tức chạy vào phòng trong. Trương Đức Phúc hoảng sợ, đang muốn bước lên ngăn cản, sau lưng lại không biết từ nào xuất hiện một tiểu thái giám, chặn ngang ôm lấy người ông.



Cố Linh Quân chạy vào, thấy rõ mặt người đang ngồi, bước chân ngừng lại.

Mặc dù quần áo đơn giản, nhưng cơ thể kia, gương mặt kia, ánh mắt kia, tuyệt đối chính là Tiêu Dục Hành!

Trái tim ngăn không được đập thình thịch thình thịch, hốc mắt hơi nóng lên, hít sâu một hơi, thử hỏi: “Chàng có biết ta là ai không”

Tiêu Dục Hành đứng lên, nhìn nàng: “Không biết.”

“Bệ hạ!” Cố Linh Quân chưa từ bỏ ý định, kêu lên.

Tiêu Dục Hành nhìn nàng thật sâu, chắp tay hành lễ, cung kính nói: “Có mắt không thấy Thái Sơn, thế nhưng nhận không ra là bệ hạ, mong bệ hạ thứ tội.”

hHiện tại Cố Linh Quân có thể trăm phần trăm xác định, hắn thật sự không biết nàng.

Không có chuyện Tiêu Dục Hành hành lễ với nàng, mơ cũng không dám mơ.

Nàng đi lên trước một bước, đang muốn mở miệng, lại chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, mày nhịn không được nhăn lại.

Trên đường đến đây, nàng cũng nghe Đặng công công nói, Tiêu Dục Hành xuất thân không cao, sau khi vào cung bị người xa lánh, chỉ là không ngờ lại thảm đến như vậy.

“Chàng ở nơi như thế này?”

Tiêu Dục Hành cung kính trả lời: “Bẩm bệ hạ, đúng vậy.”

Cố Linh Quân lập tức cảm thấy chua xót, trong ấn tượng của nàng, Tiêu Dục Hành sống trong nhung lụa, toàn thân uy nghiêm, khí thế làm người không dám lỗ mãng. Hiện giờ thế nhưng lại bị người xa lánh ép bức đến ở nơi rách nát thế này, lại nhớ tới khoảng thời gian lúc nàng vừa mới vào cung.

Tuy chàng ấy có mục đích riêng, nhưng ăn mặc, nơi ở đều là cấp bậc Phi tử có địa vị cao.

Cố Linh Quân nhanh chóng quyết định: “Đi với ta, đừng ở lại nơi rách nát này nữa.”

Tiêu Dục Hành lại bất động: “Dựa theo cung quy, tú nam không thể tùy ý rời khỏi nơi ở.”

Cố Linh Quân bị hai chữ “Tú nam” từ trong miệng hắn làm giật mình, nhưng lập tức, chủ tịch bá đạo nhập hồn, hiện ra nụ cười bản thân tự nhận là quyến rũ u ám, giọng điệu không cho phép cự tuyệt: “Ta là hoàng đế, ta nói được là được, mau đi với ta.”

Tại thế giới xa lạ này, ở gần Tiêu Dục Hành nàng mới có thể an tâm.

Thấy hắn không dao động, Cố Linh Quân bước lên kéo tay hắn đi ra ngoài vài bước, thấy hắn thuận theo không có phản kháng, có hơi ngạc nhiên.

Không ngờ nha, không ngờ nha!

Cũng có một ngày Tiêu Dục Hành lại ngoan ngoãn yếu ớt trước mặt nàng như vậy, toàn dựa vào quyết định của nàng, tùy nàng chém giết.

Đi ra ngoài cửa, thấy Đặng công công vẫn còn giằng co với Trương Đức Phúc, đang muốn mở miệng ngăn cản thì bên ngoài lại đột nhiên ùa vào một đám người.

Cầm đầu là hai nam tử mặc quần áo hoa lệ màu mè, trên mặt trát đầy phấn son, gương mặt trắng bệch, nhìn còn hơn diễn viên hát bội, nhìn thật là đáng sợ. Cố Linh Quân phản xạ có điều kiện trốn ra sau lưng Tiêu Dục Hành.

“Ha, bị ta bắt được rồi, Tiêu Dục Hành, ngươi dám tư thông với cung nữ, thật là to gan!”

“Bắt cả người lẫn tang vật, ngươi còn có cái gì để nói. Quả nhiên thâm sơn cùng cốc tới, chính là chưa hiểu việc đời, nho nhỏ quyến rũ đã không thể chống cự được. Người tới, mau bắt đôi cẩu nam nữ này cho ta!”

Đặng công công quýnh lên, nói năng lộn xộn: “Làm càn, ngươi có biết đây là ai, to gan, thật là to gan!”

Trương Đức Phúc nhìn người kia, vội vàng lấy lòng: “Thế tử Vinh Vương, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm!”

Thế tử Vinh Vương khinh thường liếc mắt trừng hắn: “Ngươi là cái thứ gì, mau cút ngay cho ta.”

Đám người đi theo nghe được lệnh, đang chuẩn bị nhào lên bắt lấy, sau lưng lại ùa vào một đám người, quần áo rõ ràng khác kiểu dáng với bọn họ.

Lục Trúc đi vào, thấy một đám người hùng hồ, cũng giật mình, nhưng mắt sắc thấy Cố Linh Quân đang núp phía sau lưng Tiêu Dục Hành, hô to: “Bệ hạ, ngài tới nơi này làm cái gì?!”

Nghe vậy, mọi người đều là giật mình, tầm mắt phóng ra phía sau lưng Tiêu Dục Hành.

Cố Linh Quân ngây người vài giây mới phản ứng lại, hiện tại nàng chính là hoàng đế, trốn cái gì mà trốn!

Từ sau lưng Tiêu Dục Hành đi ra, nhìn chung quanh một vòng, nghiêm mặt nói: “Ta tới đón Hoàng quý phu của mình, ai dám ngăn cản.”

Hết chương 63 – Phiên ngoại 1