Họa Phố

Quyển 13 - Chương 32: Hòa Hợp (32) : Câu Đố




Xe ngựa ngừng lại.

Cửa gỗ xe ngựa bị kéo ra từ bên ngoài, gió rét kéo theo tuyết lạnh xộc vào bên trong thùng xe ấm áp.

Những người trên xe bởi vì cảm giác rét lạnh bất thình lình mà có chút không thoải mái, nhưng còn chưa kịp rùng mình ớn lạnh một cái, đã bị tình cảnh trước mắt kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người ——

Chỉ thấy từ bên ngoài có vài người máu me bê bết bò vào xe, máu tươi đầy đầu ngập cổ, đến nỗi khiến cho người ta không nhận ra được cả diện mạo cùng giới tính của bọn họ.

“Cứu mạng! Cứu mạng với!” Mấy con người bê bết máu vịn lấy cửa xe, vẻ mặt kinh hoàng chen chúc chui vào trong.

Một vị nông dân tên là Đại Chuy vốn ở bên trong xe đứng dậy, bước tới giúp đỡ một tay, cũng lên tiếng hỏi dò “Mấy người làm sao lại ra nông nỗi này? Bên ngoài gặp được cái gì nguy hiểm sao? Mau mau lên xe, chúng ta phải đóng cửa xe lại!”

Một thanh niên khác tên Tiền Trụ Tử có vẻ quan tâm vết thương trên người bọn họ hơn, cũng bước tới kiểm tra một chút, nhìn thương thế của bọn họ tuy có vẻ đang sợ như vậy, nhưng cũng không thương tổn đến chỗ nguy hiểm, tính mạng cũng không có gì đáng lo.

La Bộ cũng tính đi tới giúp một tay, nhưng lại nhớ lời căn dặn của Hoa Tế Thu trước đó, liền ngồi yên tại chỗ đưa mắt nhìn qua, trong lòng âm thầm nhẩm đếm, tổng cộng có sáu người bị thương lên xe, số lượng này rõ ràng vượt quá “hai người nữa” mà Hoa Tế Thu nhắc tới trước đó.

Mà xe ngựa lúc này vẫn ngừng lại, không thấy chạy đi.

“Sao lại như vậy? Sao xe ngựa còn chưa đi nữa?!” Một kẻ trong đám người bị thương vẻ mặt sốt ruột nông nóng, hớt ha hớt hải cầm lấy ghế gỗ cùng mấy bọc hành lý chặn cửa xe “Lỡ như bọn họ xông tới, cả xe này toàn bộ đều sẽ bị giết chết!”

“Bọn họ là ai?” Tiền Trụ Tử hỏi.

Một người phụ nữ vẻ mặt dính máu lên tiếng đáp “Là kẻ điên họ Võ nổi danh ở vùng này! Hắn thấy người là chém! Không ai trị được hắn cả!”

“Cho hỏi tôn tính quý danh của các vị?” Hoa Tế Thu đột nhiên lên tiếng hỏi.

Bởi vì lúc nãy bước tới giúp đỡ bọn họ đều là những người khác, Hoa Tế Thu vẫn luôn im lặng không lên tiếng, cho nên lúc này mấy người bị thương đều đồng loạt nhìn về vị tiên sinh đã quá tuổi bất hoặc này, trực giác mách bảo vị tiên sinh này hẳn là người quyết định trên xe ngựa này.

Bọn họ lúc này đã lau tạm các vết máu dính trên mặt, chỉ có mấy người vết thương trên tay hoặc là chân vẫn còn ê ẩm đau thì nằm ở đó rên rỉ ê a, hai người vết thương không nặng lắm bèn lên tiếng trả lời ——

“Đám người chúng tôi đều từ Nguyên gia thôn, chúng tôi họ Nguyên, vị béo người bên kia là Đại Bắc, bị chém trúng lỗ tai là Tiểu Bắc, với cả hai người này là Thiết Đản Nhi với tú tài, còn tôi tên là Nhân Đức, bên đây là vợ của tôi Thúy Cúc.”

Người phụ nữ tên Thúy Cúc lúc này mới vẻ mặt lo lắng lên tiếng nói “Mau mau bảo lái xe điều khiển xe chạy đi! Nếu chúng ta không đi sẽ không kịp mất!”

Những hành khách khác trong xe lúc này đều nhìn Hoa Tế Thu.

Hoa Tế Thu khẽ nhún vai, hắn cũng đâu có bản lãnh bắt cái xe này chạy đâu “Xe không đi, ắt hẳn vì đang đợi người, cũng chứng tỏ người vẫn chưa đủ.”

Thúy Hoa sốt ruột đến hô to “Đợi nữa chỉ có người điên kia đến thôi! Người điên năm ấy là Võ cử nhân, đám người chúng ta không ai là đối thủ của hắn cả!”

Hoa Tế Thu cũng không biết nên trả lời người phụ nữ này như thế nào, bèn quay đầu sang hỏi tú tài “Cho hỏi, tú tài đây tên là?”

Cái khăn vấn trên đầu tú tài bị máu nhuộm đỏ đến nhìn chẳng ra màu sắc ban đầu, hắn cất giọng thều thào đáp “Họ Nguyên, tên Thành, tự Sóc Nguyệt.”

Hoa Tế Thu nghe như vậy, khẽ gật đầu, nhưng không nói gì thêm.

Đám người lại bắt đầu lên tiếng giục xe chạy, dần dần kích động cả những người vốn ở trong xe, Tiểu Phong chạy tới cạnh La Bộ “Lỡ như người điên thật sự tới đây thì làm sao bây giờ? Bên chỗ em cũng từng nghe nói về Võ điên của Nguyên Gia thôn.

“Thế Võ điên kia tên là gì?” Tuy La Bộ không hiểu lắm vì sao Hoa Tế Thu lại có hứng thú với tên của đám hành khách này như thế, nhưng vẫn hỏi một câu như vậy.

“Em cũng không biết nữa,” Tiểu Phong ngoái đầu nhìn về phía mẹ mình, Liễu Thị.

Liễu Thị vươn tay ôm con trai của mình vào lòng, nhỏ giọng nói với La Bộ “Củ Cải huynh đệ, lần này Hoa tiên sinh phải thật cẩn thận, nếu thật để người điên kia lên xe, sợ là mệnh của toàn bộ người trên xe này cũng khó mà giữ nổi.”

“Chị dâu,” La Bộ cũng chả biết phải gọi Liễu Thị bằng cái gì, liền gọi đại chị dâu vậy “Mới nãy chị cũng nói với tui còn gì, nếu như chọn sai hành khách lên xe, sẽ khiến cho xe tan người mất, không ai sống sót được.”

Liễu Thị gật đầu, đưa mắt đánh giá đám người của Nguyên gia thôn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên để ai ở lại xe.

“Rầm rầm rầm!”

Bên ngoài cửa xe truyền đến tiếng đập cửa.

Đoàn người trong xe nháy mắt trở nên căng thẳng, nhất là đám người của Nguyên gia thôn, đều chui lên phía trước trốn tránh “Võ điên đuổi tới! Võ điên muốn giết người!”

Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu một điều, nếu không mở cửa cho người bên ngoài, chiếc xe ngựa này sẽ dừng lại vĩnh viễn ở nơi đây.

Cửa xe mở ra, mọi người lại ồ lên kinh ngạc.

Người ngoài cửa cũng chẳng phải Võ điên, cũng không phải kẻ đáng thương đầy người là máu, mà là một người cả người mọc đầy vết lở loét, thoạt nhìn không giống con người, càng giống một con cóc ghẻ hơn.

Mọi người vốn muốn đuổi kẻ nọ đi chỗ khác, nhưng không ai dám bước qua đụng kẻ nọ, sợ mấy cái nhọt loét đầy mủ kia sẽ bắn lên người mình, làm cho bản thân cũng biến thành bộ dáng vừa ghê tởm lại đáng sợ giống như vậy.

“Mau đuổi ả ti tiện này đi!” Thuý Cúc gào lên, giọng nghe như bị xé âm.

Ả ti tiện? Mọi người lúc này mới chợt phát hiện, hóa ra kẻ đầy người vết lở loét này lại là một người phụ nữ.

Hai vợ chồng Đức Nhân cùng Thúy Cúc liên tục lùi ra đằng sau “U nhọt của ả ta sẽ lây bệnh cho người khác đó, mau đuổi ả đi đi!”

Người phụ nữ giống như cóc ghẻ ấy rất biết điều, nép mình ngồi một góc ở chỗ gần cửa xe, hơi cúi đầu không dám lên tiếng.

“Mấy người quen biết chị ấy? Cùng một thôn luôn à?” La Bộ hỏi.

Thúy Cúc thấy mọi người đều ngậm tăm không đáp, đành chủ động lên tiếng giải thích “Lúc trước ả ta là cô nương của thôn chúng tôi, sau lại vào thành học thói hư tật xấu, vác theo cả người bệnh lậu trở về thôn, mấy người nhìn u nhọt mưng mủ trên người cô ta đi, đó là bệnh lậu mà chỉ có lũ kỹ nữ mới mắc phải!”

Người phụ nữ như cóc ghẻ kia cũng không lên tiếng, đầu càng cúi gằm, sợ người khác nhìn thấy mặt mình.

Tú tài giống như có chút không đành lòng, lên tiếng nói “Trường Đình cũng không phải học thói xấu… mà là vì muốn kiếm tiền mai táng cha của cô ấy, chữa bệnh cho mẹ cô ấy, nên mới…”

“Cậu bảo cô ấy tên là gì?” Hoa Tế Thu bỗng hỏi.

“Trường Đình,” Tú tài thở dài một tiếng “Lúc trước còn ở trong thôn, cô ấy tên Trường Đình.”

Cô gái này hẳn là cũng không có sửa tên, chỉ bởi vì mọi người dần dần quên đi cái tên ấy, chỉ gọi cô bằng cái tên cóc ghẻ.

“Mau mau đuổi ả ta xuống xe đi!” Thúy Cúc dùng tay bóp chặt lỗ mũi mình lại, không muốn ngửi thấy cái mùi hôi phát ra từ vết lở loét chảy mủ trên người Trường Đình “Chẳng lẽ các người muốn ở chung xe với ả cóc ghẻ này sao?”

Cóc ghẻ, tức Trường Đình, lúc này mới chịu lên tiếng “Người điên rượt theo tôi, hắn muốn chém chết tôi.”

“Sao không dùng mấy cái u nhọt mủ độc của mày mà đánh lại, biết đâu chừng có thể hòa tan tên Võ điên! Mau cút xuống xe đi!” Thúy Cúc mắng chửi bằng ngôn ngữ hết sức độc ác.

Trường Đình không dám lên tiếng, cúi đầu lẳng lặng ngồi ở trong góc.

Nhưng xe vẫn không chạy.

“Chẳng có nhẽ, cái xe này thật là đang chờ người điên kia sao?” La Bộ nhỏ giọng hỏi Hoa Tế Thu.

Hoa Tế Thu nhìn thời gian trên di động “Chỉ mong kẻ đấy mau mau chạy tới, sắp sửa 11:0 giờ, chúng ta không còn thời gian chờ đợi nữa.”

“…”

“Xin lỗi nha Tiểu La, tôi cũng rất muốn nói cho cậu biết phỏng đoán của tôi, nhưng cả xe đầy người như vậy, tôi sợ nói toạc ra mọi thứ ngược lại sẽ gây ra bất lợi cho chúng ta.” Hoa Tế Thu biểu tình tỏ ra hết sức xin lỗi.

“Cái đấy chả sao cả, Hoa quán trưởng, chỉ cần suy đoán của chú chính xác là được, có nói với tui nghe hay không cũng chả sao.” La Bộ nói như vậy, nhưng trong lòng thầm biết, trước đó xe dừng lại bốn lần, tổng cộng bốn nhóm người lên xe, lần nào hành khách mà Hoa Tế Thu cho phép lưu lại cũng chính xác.

“Ầm——”

Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng, cửa xe bất ngờ bị ai đó từ bên ngoài giật tung mở ra.

Toàn bộ hành khách đều mặt mày hoảng sợ chen chúc vào phía trong xe, bởi vì trước hết thò vào không phải là đầu người, mà là một con dao phay thật lớn

Chủ nhân của con dao là một gã đàn ông to con đầu tóc bù xù cả người dơ bẩn “Giết các ngươi! Giết các ngươi, giết các ngươi! Giết các ngươi giết các ngươi giết các ngươi giết các ngươi! Giết ngươi giết ngươi giết hết các ngươi!”

“…” La Bộ quả thực vừa khủng hoảng lại sợ hãi lại vừa… cạn lời.

Hoa Tế Thu cũng bị con dao phay to đùng kia làm cho hoảng sợ, cất giọng có hơi run rẩy hỏi một câu “Anh là người phương nào? Tại sao lại giết người bừa bãi như vậy?”

“Ta là Võ Trạng Nguyên! Ta là Võ Trạng Nguyên đệ nhất thiên hạ! Ta là đệ nhất thiên hạ! Ta là đệ nhất ta là đệ nhất ta là đệ nhất!” Võ điên bắt đầu mở ra tính năng rì-pít của cát-xet.

“…Cho hỏi, Võ Trạng Nguyên họ gì danh chi?” Hoa Tế Thu lấy hết can đảm tiếp tục hỏi.

La Bộ hai mắt nhìn chằm chằm vào Võ điên ở trước mắt, trong lòng thầm nghĩ đối phương hẳn là sẽ trả lời theo kiểu —— ta tên là Võ Trạng Nguyên ta tên là Võ Trạng Nguyên ta tên là Võ Trạng Nguyên…

Võ điên hơi nghiêng đầu, giống như nghệch mặt nhìn Hoa Tế Thu một lát “Ta Nguyên Trọng Hoa đi không đổi tên ngồi không đổi họ! Nguyên Trọng Hoa! Ta tên là Nguyên Trọng Hoa! Ta tên là Nguyên Trọng Hoa ta tên là Nguyên Trọng Hoa a tên là Nguyên Trọng Hoa!”

“Cho hỏi là chữ ‘Trọng’ nào?” Hoa Tế Thu lại hỏi tiếp.

Võ điên đảo mắt nhìn Hoa Tế Thu “Bởi vì ta trời sinh đã có đồng tử kép, nên được gọi là Trọng Hoa!”

Hoa Tế Thu vừa nghe xong những lời này, lập tức thở phào một cái thật mạnh, sau đó cũng không e ngại con dao phay to bự trên tay Võ điên Nguyên Trọng Hoa, đứng dậy bước về phía giữa thùng xe.

Những người khác đều im lặng, không biết Hoa Tế Thu sắp sửa quyết định như thế nào.

Thu Cúc thấy Hoa Tế Thu đang nhìn đăm đăm hai vợ chồng mình, lập tức lên tiếng van nài “Xa đại nhân, Xa đại nhân! Xin ngài rủ lòng từ bi, làm ơn đừng đuổi hai vợ chồng chúng tôi ra ngoài!”

La Bộ: Xa (xe) đại nhân?

Hoa Tế Thu vẻ mặt nghiêm túc giải thích “Mọi người không cần phải lo lắng, mới nãy mọi người trốn chạy vào xe này là bởi vì muốn tránh né Võ điên, hơn nữa mọi người ai cũng có chút kiêng kị bệnh trên người Trường Đình. Vầy đi, chúng tôi sẽ giữ Võ Trạng Nguyên cùng Trường Đình ở lại trên xe, như vậy những người khác có thể yên tâm trở về nhà rồi.”

Mọi người nghe xong đều ngẩn ra, đây hình như là một đề nghị rất vẹn toàn.

Mấy hành khác trước đó trên xe tuy là trong lòng không được vui cho lắm, nhưng cũng rất kiêng kị vị “Xa đại nhân” có được quyền quyết định trên chiếc xe này, bởi nên dù mặt mũi có nhăn nhó khó coi kiểu nào đi nữa, cũng đều im lặng không dám lên tiếng.

Tú tài bên kia chợt nói “Xin Xa đại nhân rủ lòng từ bi, bão tuyết đã khiến chúng tôi mất nhà mất cửa, cả thôn cũng đã bị tuyết vùi lấp! Đám người chúng tôi đây là đang trên đường chạy nạn, xui xẻo gặp phải Võ điên, cho nên mới bị thương… Ngài làm ơn hãy cho chúng tôi ở lại, chúng tôi không chê Trường Đình, cũng không ngại Võ điên! Chúng tôi bằng lòng ở chung thùng xe với bọn họ!”

Nghe xong mấy lời của tú tài, La Bộ cũng không biết phải làm sao để từ chối.

Hoa Tế Thu không nói gì, chỉ đứng dậy bước đến bên cạnh Trường Đình, biểu tình hoàn toàn không có một chút chê bai hay ghét bỏ nào, hắn vươn tay đẩy cửa xe ra “Mời sáu vị thôn dân đây xuống xe, chiếc xe này không phải là nơi mà các người nên ở lại.”

Sáu người họ chầm chậm đứng dậy, trên mặt tràn ngập tuyệt vọng.

La Bộ trong lòng thật sự chịu không nổi, càng không dám đối diện với sáu người kia.

Mà quyết định lần này của Hoa Tế Thu cũng giống hệt như những lần trước, tựa như một cái “thánh chỉ” không cách nào kháng cự, sáu người nọ cuối cùng ai oán rời đi.

Cửa xe đóng lại.

Xe ngựa lập tức lao về phía trước.

Phán đoán lần này cũng là chính xác.

La Bộ nhìn Hoa Tế Thu “Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Dựa theo lời chú nói trước đó, hiện tại số người đã đủ rồi.”

“Tôi cũng không biết chuyện tiếp theo sẽ diễn ra thế nào, điều tôi có thể làm là lựa người chính xác.” Hoa Tế Thu đáp.

Xe ngựa lại tiếp tục lao nhanh về phía trước, người trong xe đều có cảm giác như không khí càng lúc càng ấm áp, Tiểu Phong đẩy cửa sổ xe ra, hô lên “Trời ơi! Mọi người mau nhìn kìa, hoa đào nở, hoa đào nở rồi!”

Mọi người nghe vậy đều chen chúc nhau đến cửa sổ nhìn ra, bên ngoài đã chẳng còn cảnh tượng trời băng đất tuyết nữa, thay vào đó là khung cảnh tràn ngập sức sống dạt dào.

Gốc đào kết đầy nụ hoa chỉ trong nháy mắt đã bừng bừng nở rộ, phủ ngập khắp cành, cỏ đầy sườn núi bỗng xanh tươi, nước xuân cũng phá vỡ băng kết, bắt đầu róc rách chảy xuôi.

Xe ngựa dần dần dừng lại.

Ngay lúc mọi người còn chưa rõ ra sao, Hoa Tế Thu đã bước tới mở cửa xe “Tất cả xuống xe đi, mọi người vốn dĩ thuộc về mùa xuân.”

Đoàn người lục tục xuống xe, Võ điên không biết từ khi nào đã vứt đi con dao phay của, mà vẻ mặt của hắn cũng chẳng thấy nét điên loạn đâu nữa.

Bộ dạng như cóc ghẻ của Trường Đình cũng hoàn toàn thay đổi, những u độc lậu mủ trên mặt đều đã biến mất, làn da trở nên trắng sáng hồng hào tựa như cánh hoa đào e ấp.

Hoa Tế Thu cùng La bộ xuống xe cuối cùng, chỗ xe ngựa dừng lại vừa lúc có một gốc đào già, dưới tàng cây lại có đặt giấy cùng bút mực, chẳng rõ là do ai đã bày ra những thứ này.

Hoa Tế Thu suy nghĩ một lát, cầm lấy bút phết chu sa, chấm lên áo của chín người kia mỗi người một chấm đỏ.

“Hoa quán trưởng? Chú đang làm cái gì á?” La Bộ càng lúc càng thấy khó hiểu.

“Tôi đang vẽ cửu.” (*)

“Vẽ cửu?”

Hoa Tế Thu khẽ cười, nói “Đây là một phong tục Tết đã cũ rồi, vào thời xa xưa, những khi đến ngày Tịch Bát người ta sẽ vẽ cửu, cũng không có gì phức tạp lắm, chính là chín chữ viết, mỗi chữ lại vừa lúc có chín nét vẽ. Người vẽ cửu mỗi ngày sẽ phết một nét, chờ đến khi nào vẽ xong rồi thì chín chín tám mươi mốt ngày cũng qua, đến lúc ấy, cửu dứt xuân về.”

“Cái mà chú nói có phải na ná giống như Cửu Cửu Tiêu Hàn Đồ không?” La Bộ hỏi.

“Tiểu La, xem ra cậu cũng không phải hoàn toàn chẳng biết gì về phong tục Tết ha.”

La Bộ đưa mắt nhìn chín người mỗi kẻ một vẻ bên kia, thật sự không rõ Hoa Tế Thu căn cứ vào đâu để tuyển chọn bọn họ.

“Bởi vì, chín cái chữ ấy chính là: Đình Tiền Thùy Liễu Trân Trọng Đãi Xuân Phong.” Hoa Tế Thu vẻ mặt thật lòng trả lời.

La Bộ đang tính viết thử mấy cái chữ kia ra, bỗng phát giác cái chấm chu sa trên vạt áo của cả chín người lần lượt xuất hiện chữ viết, nối lại cùng nhau chính là: Đình Tiền Thùy Liễu Trân Trọng Đãi Xuân Phong.

“Đây chính là sự ngóng trông của người xưa đối với mùa xuân.” Hoa Tế Thu nói một câu như tràn đầy ẩn ý.

La Bộ cảm thấy thật sự quá thần kỳ “Hoa quán trưởng, chú Hoa, rốt cuộc chú làm sao mà phỏng đoán ra được vậy?”

“Bởi vì tôi cảm thấy có hơi kỳ lạ, tại sao thế giới này vẫn luôn là mùa đông. Hơn nữa mọi người cứ mãi lặp đi lặp lại mấy chữ về ‘Rét’ và ‘Lạnh’, giống như đang nhấn mạnh cảm giác khổ sở bởi vì giá rét, khiến tôi chợt nhớ đến vô số phong tục tập quán của người xưa đối với việc chờ mong ngày xuân đến,” Hoa Tế Thu giải thích “Cho đến khi, vụ án đầu tiên xuất hiện, tên của những người lên xe đều rất kỳ lạ, phần lớn đều có chút liên hệ với mùa đông, chỉ có ba người là khác biệt hoàn toàn, cho nên tôi thử viết lại tên của ba người bọn họ, trong đầu liền loáng thoáng xuất hiện đáp án này.”

“Trời đất ơi, chú Hoa, chú đúng là siêu siêu nhân luôn!”

“Không, nghiên cứu kiến thức về phong tục Tết, vốn là công việc mà tôi nên làm.” Hoa Tế Thu khiêm tốn đáp lại.

Lúc này bỗng nổi lên một trận gió đông, cánh hoa đào tuôn rơi lốc phốc, La Bố hai mắt rất tinh, phát hiện lẫn trong cánh hoa đào rơi xuống còn có thứ gì đó như một mảnh gỗ, lập tức ngồi xổm xuống vươn tay nhặt lên, nhìn thử một cái ——

“Tàn phiến, là tàn phiến! Bên trên có khắc một đóa hoa đào!”

_________________________

Chú thích

(*) Ở đây giải thích một chút ha.

Bên Trung Quốc có cái gọi là “Sổ Cửu” (Đếm chín), hay thường được gọi là Cửu Cửu, được dựa theo cách tính toán số ngày từ lúc bắt đầu mùa đông cho đến khi xuân về của dân gian thời xưa. Được tính bắt đầu từ tiết “Đông Chí”, cứ mỗi chín ngày sẽ được xem là một “Cửu”, cứ thế mà đếm. Thông thường đến “Tam Cửu” trời sẽ lạnh nhất, cũng là giai đoạn lạnh nhất cả năm. Khi nào đếm đến “Cửu Thiên” (tức chín chín tám mươi mốt ngày) sẽ đến xuân về ấm áp, muôn vật đều dạt dào sinh cơ, bắt đầu một vụ cày xuân mới.

Trong “Kinh Sở Tuế Thời Ký” từng có ghi “Tục dùng ngày Đông Chí bắt đầu đếm chín chín tám mươi mốt ngày, rét cũng dứt.”

Nhưng tại sao lại dùng Cửu, mà không phải dùng các con số khác. Bởi vì trong văn hóa Trung Hoa, Cửu là số cực, là số lớn nhất, nhiều nhất, cũng tượng trưng cho dài lâu nhất. Cửu cửu bát thập nhất (chín chín tám mốt) lại được xem như “Con số cực lớn nhất rồi”. Cửu cũng là số của chí dương, bởi nên cứ đếm tới con số chí dương là cái âm (lạnh) dần bớt, đếm chín lần liền đến đầu cuối, tức là lạnh đi ấm về.

Cửu Cửu Tiêu Hàn Đồ là những văn nhân tri thức phương Bắc căn cứ vào tục “Sổ Cửu” để vẽ tranh. Nó là một bức tranh thư pháp kiểu đồ lại (kiểu như có nét đứt sẵn, dùng bút vẽ lại mà thôi ấy), bao gồm các chữ “Đình Tiền Thùy Liễu Trân Trọng Đãi Xuân Phong” (亭前垂柳珍重待春風) được viết bằng chữ phồn thể, mỗi một chữ có chín nét vẽ, tổng cộng cả tháy tám mươi mốt nét, bắt đầu từ vào đông mỗi ngày vẽ một nét, cứ qua mỗi “Cửu” sẽ hoàn thành một chữ, khi nào cả chín chữ đều hoàn thành cũng vừa lúc xuân về. Cũng tục xưng là “Viết Cửu”