Hình Đồ

Chương 192: Trận đại chiến đầu tiên (2)




Cùng với đó, khinh binh ở hàng thứ hai giơ cao khiên gỗ, xông lên từ bên cạnh khinh binh hàng đầu, chặn bước chân của người Hung Nô lại.

Sau đó, khinh binh hàng thứ ba lại tiến lên,vượt qua khinh binh của hàng thứ hai, thu lại khiên. Ba hàng khinh binh ngay ngắn tiến về phía trước năm bước, xông đến phía quân Hồ kỵ, giết không còn một tên. Quân lính trước sau duy trì sự trật tự, chậm rãi tiến đến phía người Hung Nô.

Lúc này, chiến mã của người Hung Nô đã không còn cách nào chạy lên nữa.

Trong đáy cốc nhỏ hẹp, lực cơ động của chiến mã không những không thể phát huy, trái lại duới sự công kích của bộ sĩ quân Tần, đã bó tay chịu chết. Đồng thời với sự đẩy mạnh ngăn cản của quân Tần, vẫn phải cẩn thận với mũi tên Thương Lang đang liên rít gào ở trên đầu.

Một tên Hồ kỵ vừa mới né được mũi tên Thương Lang thì bốn năm chiếc mâu dài đã đâm qua người gã, thậm chí gã còn không có chỗ để ẩn tránh.

Quân Tần tiến thêm hai bước, dưới đáy cốc ngổn ngang xác của vài trăm người Hung Nô.

Mặt của Bồ Nô cũng biến sắc:

- Đám Tần mọi rợ không biết liêm sỉ... Xuống ngựa, xuống ngựa, chiến bộ cùng bọn chúng cho ta!

Nhưng việc này nói dễ như vậy sao? Người Hung Nô là dân tộc sống trên lưng ngựa, để thuận tiện tác chiến và tiến lên, bọn chúng thường xuyên dùng dây lưng buộc chặt với chiến mã, để thuận tiện cố định cơ thể. Dây đai này buộc thì dễ, nhưng muốn xuống ngựa thì lại rất khó khăn. Phàn Khoái một tay giáo dài, một tay kiếm ngắn, giết vô cùng phấn khích. Giáo dài vung trong gió, đâm xuyên qua gáy của từng con chiến mã, kiếm ngắn vung vẩy, chặt rơi từng người Hung Nô ngã xuống ngựa.

- Giữ nguyên trận hình, xông lên, xông lên, xông lên!

Phía sau, tiếng trống trận ù ù, mặc dù không nhìn thấy cờ lệnh phấp phới, nhưng Phàn Khoái đã hiểu hàm ý trong đó: xông lên, đừng có ngừng lại!

Cũng may, Phàn Khoái còn chưa quên hết tất cả. Trải qua hơn một tháng huấn luyện, khiến y nhận ra chỗ lợi hại của đội quân này. Trận địa tập trung không ngừng, trước sau duy trì được sự hoàn chỉnh của trận địa. Hôm nay giết phải gọi là vô cùng đã tay, Phàn Khoái không khỏi có một ý nghĩ: Thực ra đi theo Lưu Khám thật sự rất tốt, chí ít ở huyện Bái, làm gì có lúc nào có thể giết một cách thoải mái đến vậy? Thoải mái, đúng là quá thoải mái.

Người Hung Nô ở trong cốc ngày một nhiều, tốc độ tiến lên của khinh binh ngày càng chậm. Cùng lúc đó, người Hung Nô ở ngoài cốc cũng lần lượt tháo đai lưng, nhảy xuống chiến mã, khua đao xông vào trong cốc.

Dưới chân núi, cờ lệnh lại lần nữa biến đổi.

Cung nỏ thủ dừng tấn công, nhanh chóng tiến lên trăm bước, đến bên cạnh Lưu Khám.

- Bắn cung!

Tầm bắn của nỏ Quyết Trương lại một lần nữa bao trùm trên đầu người Hung Nô trong cốc. Lưu Khám mặt không biến sắc, hạ lệnh cho quan cờ trống vẫy cờ lệnh.

Kỵ quân của Bồ Nô đã đổi thành bộ quân, từng đội từng hàng tiến vào trong cốc.

Nhưng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng kêu điên cuồng của chiến mã vọng ra ngoài cốc, Nam Vinh Tú và Quán Anh mỗi người thống lĩnh một chi kỵ quân, từ phía sau đánh lén lên. Bồ Nô nhất thời chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bọn quân Tần mọi rợ này đánh nhau quả thật không theo một quy tắc nào. Bên y vừa mới đổi kỵ quân thành bộ quân, bên này đã dùng kỵ quân để tấn công?

- Lên ngựa!

Bồ Nô lớn tiếng quát.

Nhưng lúc thì lên ngựa, lúc lại xuống ngựa làm cho quân Hung Nô nhất thời lộn xộn. Bên kia, Quán Anh và Nam Vinh Tú thống lĩnh hai chi kỵ quân quấn quanh những tên Hung Nô đã xuống ngựa và đang điên cuồng bắn tên. Cũng không giao đấu chính diện với quân Hung Nô, chỉ không ngừng bắn tên. Những tên Hung Nô mất ngựa, giống như những con sói bệnh đã bị mất móng vuốt, trong nháy mắt, mấy chục tên Hồ kỵ Hung Nô ngã vào trong vũng máu... Bồ Nô cũng hoàn toàn mất đi sự điều khiển đối với bộ khúc dưới trướng.

- Cốt Đô Hầu, nhìn trên vách núi!

Một tên hầu cận kéo Bồ Nô, chỉ vào vách núi bên cạnh khe, hoảng sợ la lên.

Bồ Nô ngẩng đầu nhìn, tức khắc sợ hãi đến biến sắc. Không biết lúc nào, trên vách núi đã xuất hiện vô vàn cờ quạt.

Cờ Hắc Long!

Là Cờ Hắc Long của Lão Tần nhân...

- Không hay rồi, bị lừa rồi!

Trong đầu Bồ Nô lập tức lóe lên ý nghĩ như vậ quay đầu ngựa, gào lên một cách thảm thiết:

- Rút lui, lập tức rút lui!

Nhưng lúc này, ai có thể nghe thấy tiếng của y nữa?

Quán Anh kéo cây cung bằng gỗ cây chá đen, nhắm trúng vào Bồ Nô đang đứng ngay dưới đại kỳ, khoa tay múa chân, gào lên thảm thiết.

- Tên Hồ mọi rợ, xem tên của ta đây!

Lời còn chưa dứt, mũi tên sắc bén đã rời dây cung bay đi. Cây cung bằng gỗ cây chá đen của Quán Anh là Hàn cung. Cho nên Hàn cung Yên giáp không hề kém gì so với nỏ Quyết Trương của quân Tần, với lực đạo sáu thạch khiến cho Thương Lang tiễn sau khi bay ra, sinh ra một tiếng rít chói tai... Bồ Nô nhìn thấy mũi tên bay đến, giơ thanh Hồ đao lên chắn. Chỉ nghe thấy “keng” một tiếng, mũi tên gặp vật cản nên bay ra, nhưng lực cực lớn, chấn động khiến cho tay Bồ Nô tê dại.

Vừa mới chặn mũi tên thứ nhất, ba ánh sao lại vụt bay đến.

Tiễn hàng loạt, đây là bốn loạt tiễn!

Bồ Nô không khỏi khinh hoàng kêu lên một tiếng, muốn né tránh nhưng cũng đã không kịp nữa rồi. Nỗ lực tránh mũi tên thứ nhất, không ngờ mũi tên thứ hai lại bay đến đâm trúng mặt. Mũi tên thứ ba theo sát, xuyên thủng ngực của y, Bồ Nô kêu lên một tiếng thảm thiết, lộn người ngã từ trên ngựa xuống.

- Cốt Đô Hầu chết rồi, Cốt Đô Hầu chết rồi!

Người Hung Nô trở thành một đám hỗn loạn...

- Lão Tần Nhân, tập kích!

Nam Vinh Tú nhìn thấy Quán Anh lập được chiến tích như vậy, nhất thời cảm thấy không phục. Ông là Lão Tần nhân, sao có thể để thua một người hậu duệ của Lục Quốc.

Lập tức thu cung nỏ lại, nhấc trường mâu, thúc ngựa xung kích.

Một tên Hung Nô vừa từ trong cốc ra, còn chưa kịp thở, đã nhìn thấy một loạt trường mâu chĩa vào mặt, đâm thủng người gã. Nam Vinh Tú hoàn toàn mặc kệ sống chết của người Hung Nô, quay ngựa đi, còn quân Tần phía sau cũng giống như ông, toàn bộ đều vừa chạm trán rồi đi, mấy chục kỵ binh Hung Nô vừa từ trong cốc trèo ra, trong nháy mắt ngã vào trong vũng máu.

Trên sườn núi, cung nỏ thủ của quân Tần đã dừng bắn cung.

Trong cốc, khinh binh sở bộ của Phàn Khoái dưới sự chỉ huy của cờ lệnh, trong chớp mắt đã phân thành sáu tiểu trận, tách rời đoàn quân Hung Nô đang hỗn loạn, kéo ra thành từng mảng một, sau đó liên tục tấn công. Giữa các tiểu trận lại không ngừng yểm hộ lẫn nhau. Lúc ngươi tấn công, ta yểm hộ, lúc ta tấn công thì ngươi yểm hộ. Sáu tiểu trận, giống như một khối thống nhất, khiến cho quân Hung Nô tan rã hoàn toàn.

Lưu Khám đứng trên chiến xa, phía sau là lá chiến kỳ của Lão Bi doanh bay phấp phới trong gió.

Hai trăm cung nỏ thủ lặng lẽ đứng đằng sau chiến xa.

Cuộc đại chiến này, xem ra đã không cần hắn phải ra tay nữa rồi.

Lúc này, trời đã về chiều...