Hình Đồ

Chương 167: Nguyên hanh lợi trinh




Lập thu, mưa bao phủ trắng xóa khắp Vu Sơn.

Qua chuyến đi gấp rút hơn một tháng, cuối cùng Tần Mạn đã tới Vu huyện. Nhưng hay tin tổ mẫu đã đến tĩnh tu ở biệt viện Vu Sơn nên nàng vội vã tới đó.

- Bà nội, thế nào là có tướng quý nhân?

Khi gặp tổ mẫu, câu đầu tiên của Tần Mạn không phải là vấn an mà đi thẳng vào vấn đề luôn.

Tần Thanh đã qua lục tuần. Mặc dù tóc bạc sớm nhưng vẫn nhìn ra được nét phong nhã tài hoa tuyệt đại thời trẻ. Bà đang pha trà trong phòng, dường như không nhận ra Tần Mạn đến, thậm chí có vẻ còn không nghe thấy lời của nàng, chỉ chăm chú nhìn nước đang sôi sùng sục, lát sau bà cho một nhúm trà thơm vào, trong chốc lát, hương trà thơm ngào ngạt bao phủ cả căn phòng.

Tiếp đó bà rót đầy trà vào hai chén.

Lúc này, Tần Thanh mới ngẩng đầu lên, ra hiệu cho Tần Mạn ngồi xuống.

- Mạn, con cho rằng thế nào mới là quý nhân?

Tần Mạn nghĩ một lát, bỗng nhiên nhận ra định nghĩa của hai từ quý nhân này hình như thật khó xác định.

- Gia tài nghìn vạn, mười vạn khoảnh ruộng tốt, nô bộc đầy nhà, có thể gọi là quý nhân không?

Tần Thanh lắc đầu:

- Đó chỉ là người giàu, chứ không phải quý nhân… Cho dù có tài sản nghìn vạn, mười vạn khoảnh ruộng tốt với nô bộc đầy nhà nhưng người bốc mùi thối, như ta chẳng hạn, có thể hưởng thụ an nhàn, cơm áo không lo, nhưng nếu nói là quý nhân thì thật sự không xứng.

- Vậy mấy đời công hầu, quyền khuynh triều đình, nắm giữ binh mã trong thiên hạ, có phải là quý nhân không?

Tần Thanh lại lắc đầu:

- Đó chỉ là người có quyền lực, hoặc một khi nắm được quyền hành sẽ tùy tiện làm xằng, thế nhưng không liên quan gì đến chữ quý này.

Tần Mạn do dự mãi, khẽ nói:

- Như Bệ hạ Hàm Dương, có xứng với chữ Quý không?

Những lời này Tần Mạn cũng không muốn nói ra miệng, nhưng đến bước này, nàng cũng biết phải làm rõ ý đồ thật sự của tổ mẫu.

Tần Thanh lần này không đáp lại.

Bà uống một ngụm trà rồi từ tốn hỏi:

- Mạn, con đã đọc “Dịch” chưa?

- À, con đã đọc rồi nhưng không hiểu rõ lắm.

Tần Thanh cười nói:

- Con sao hiểu được. Ta từ năm hai mươi tuổi học “Dịch” đến nay hơn bốn mươi lần, nhưng vẫn không xứng với hai chữ hiểu rõ. Chỉ dám nói là khá tâm đắc mà thôi. Con giờ mới có mười chín, sao có thể hiểu rõ được chứ? Đến giờ căn bản chưa nhìn thấy lối đi.

Nói xong, bà đặt tách trà bằng ngọc trắng xuống, lôi một cuốn “Dịch” ở bên cạnh ra.

“Dịch thủ quái vi càn. Càn giả, thiên dã.” Con xem cùng quẻ này chồng lên nhau. Dụ long chính là cương dương. Vì thế ‘Tượng’ viết: thiên hành kiện, quân tử không ngừng vươn lên. ‘Từ’ cũng viết: nguyên hanh lợi trinh. Nguyên là căn bản, hanh là biến báo; Lợi là thủ đoạn, trinh là kiên trì. Quân tử duy chỉ có bốn phẩm chất này mới có thể phát triển, tiền đồ vô hạn. Vì thế, > viết: Đại tai càn nguyên. Vạn vật tư thủy, nãi thống thiên. Vân hành vũ thi. Phẩm vật lưu hành, đại minh chung thủy, lục vị thời thành. Thời thành dĩ lục long dĩ ngự thiên. Càn đạo biến hóa, các chính tính mệnh, bảo hợp thái hòa, nãi lợi trinh. Thủ xuất thứ vật, vạn quốc hàm ninh. Chỉ có điều này mới là Quý.”

Tần Thanh thao thao bất tuyệt nói, khiến cho Tần Mạn thấy đầu óc hỗn độn.

- Bà, con không hiểu!

- Con cứ nhớ kỹ, một ngày nào đó tự nhiên sẽ hiểu ra.

Tần Thanh nói:

- Vạn vật đều có thịnh suy, nhân thế cũng như vậy. Hai mươi năm trước, khi lần đầu ta gặp bệ hạ, đúng lúc có biến, bệ hạ trong ngoài đều khốn đốn, tâm trạng bất an. Vì thế ta được bệ hạ ưu ái, mới cho phép Tần gia ta hùng bá Tây Nam. Thế nhưng, mọi việc cuối cùng đều có thay đổi. Khi đó bệ hạ sung sức, nhưng nay lại bảo thủ, hơn nữa tính tình đa nghi. Lần này sở dĩ ta muốn nhận sản xuất quân lương ở Hàm Dương, trên thực tế cũng là để loại bỏ mối hoài nghi của bệ hạ.

Tần Mạn không khỏi kinh ngạc:

- Bà, bệ hạ nghi ngờ bà sao?

- Hôm nay không nghi ngờ, khó đảm bảo ngày khác không hoài nghi.

Tần Thanh mỉm cười:

- Năm xưa Vương Tiễn cầm binh khuynh quốc, cũng không yêu cầu Điền Vấn gì mà?

Bệ hạ lúc đầu khi thống nhất đều có tấm lòng thiên hạ rộng mở. Nhưng tên Lô Tử Cao đó tự xưng là môn đồ của thần tiên, nhìn bề ngoài một lòng cống hiến cho bệ hạ, nhưng thực chất lại giấu diếm dã tâm. Ta từng nhắc nhở riêng bệ hạ, nhưng bệ hạ lại…Mạn, con hãy nói cho ta biết, thiên hạ này người mà bệ hạ tin tưởng nhất là ai không?

Tần Mạn nhíu mày:

- Phù Tô ca ca đối nhân xử thế rất thật thà chất phác, bệ hạ đương nhiên tin tưởng huynh ấy.

- Sai rồi!

- Vậy thì hai vị thúc thúc nhà Mông gia?

- Cũng không đúng!

- Là bà nội!

Tần Thanh bật cười ha hả:

- Nếu bệ hạ tin ta, tội gì ta phải nhận việc quân lương? Chuốc thêm mùi xú uế về mình chứ?

- Thế bệ hạ tin ai?

Tần Thanh không trả lời mà đứng dậy kéo tay Tần Mạn đi ra ngoài, men theo con đường núi ngoằn ngoèo, một lát sau đã đi tới ven núi. Đứng đây có thể nghe thấy tiếng ầm vang của nước sông đập vào vách núi.

- Con hãy đi tới viên đá thi gan kia đi.

Đá thi gan là chỗ nhô ra từ vách núi ở sườn núi Vu Sơn, chỉ đứng được một người. Sườn núi này như cây cầu gãy treo trên đại giang. Khi đứng trên viên đá thi gan, tai nghe tiếng nước sông gầm rú, nhận thấy đá dưới chân rung rung, như bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống nước.

Gương mặt Tần Mạn lập tức tái nhợt.

Nàng chậm rãi lùi lại:

- Bà, con đã hiểu rồi!

- Bệ hạ cũng giống như con đứng trên viên đá thi gan vậy, trơ trọi không có chỗ dựa, duy chỉ có thể gửi gắm vào thần tiên. Người không tin ai cả, chỉ tin bản thân mình. Vì thế mới muốn cầu xin thần tiên. Tâm trạng này cả đời khó thay đổi được… Sở dĩ Từ Thị làm trái lại cũng là do suy nghĩ này.

Nếu sau khi thống nhất sáu nước, bệ hạ có thể chậm một chút, tiến chậm dù mất thời gian nhưng sau hai mươi, ba mươi năm, cơ nghiệp của Đại Tần sẽ vững chắc, bọn đạo chích sáu nước cũng phải ngừng công kích. Thế nhưng trong lòng bệ hạ lại không yên, sử dụng một loạt thủ đoạn với mục đích dù là tốt. Con xem, chúng ta đi chậm, dù đi rất chậm nhưng lại vững vàng, sẽ không ngã xuống đất. Nhưng nếu con chạy, tốc độ mặc dù rất nhanh nhưng hễ không để ý là sẽ ngã… Thậm chí rơi xuống nước. Đại Tần giống như đi trên con đường núi này, càng phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa. Tuy nhiên bệ hạ lại không chờ đợi được, người muốn chạy. Mà nếu chạy thì sẽ ngã.

Tần Mạn khẽ gật đầu, dường như đã hiểu tâm trạng của Tần Thanh.

Tần Thanh nói tiếp:

- Lần này Cao Tiệm Ly thích sát Tần, thực ra đã không liên quan tới việc của sáu nước. Đó là một tên gàn bướng, hành động của hắn không phải là phục hưng sự nghiệp của sáu nước gì cả, mà chỉ là cầu tâm an, đáp lại tình nghĩa trước đây. Thực tế, giết rồi là xong.

Thế nhưng bệ hạ lại vì thế mà vung dao tàn sát trắng trợn. Và có lời đồn truyền ra, từ nay sẽ không tin tưởng dân chúng của sáu nước nữa. Cái gọi là thiên hạ chi đại, mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi vương thần. Đây là thiên hạ của Đại Tần, nhưng hành động này của bệ hạ đồng nghĩa với việc chia cắt Lão Tần và sáu nước. Con nghĩ xem, khi dân chúng sáu nước không thể nhận thấy sự bình đẳng, bọn họ nhất định sẽ triển khai hành động nhắm đến Đại Tần. Đối với Lão Tần, đây mới là tai họa.

Tần Mạn không biết nên nói gì.

Một lúc sau, nàng khẽ nói:

- Bà, câu hỏi mà bà bảo con chuyển lời đến Thương lệnh, Thương lệnh đã có câu trả lời.

Bà hỏi hắn: “Đại Tần nghiêng ngả, ngươi sẽ thế nào?” Câu trả lời của hắn là: “Nếu Đại Tần nghiêng ngả, chi bằng đạp đổ rồi xây lại.” Chỉ là con vẫn không nhìn ra, chữ quý của hắn nằm ở đâu? Nhưng ở bên cạnh hắn, tôn nhi có thể cảm nhận được sự bất an trong lòng hắn.

- Tại sao lại bất an?

Tần Mạn lắc đầu nói:

- Cái này… tôn nhi không biết.

- Vị Thương lệnh này dù còn trẻ nhưng lại là người có tầm nhìn xa. Chắc hẳn hắn cũng cảm nhận được dòng chảy ngầm trong sự bình yên này.

Mạn, ta thật sự muốn gặp hắn. Từ Thị nói hắn có tướng quý nhân, ta tin vậy. Chỉ là cách xem khí của Từ Thị chỉ chú trọng hai chữ hanh và lợi mà xem thường nguyên, trinh. Phẩm chất là cơ bản, chỉ hiểu biến thông. Người chỉ biết dùng cổ tay, mặc dù có thể thành anh hùng trong chốc lát, nhưng lại khó giữ được cơ nghiệp muôn đời.

Con lập tức phái Tần Chu tới Lâu Thương lần nữa, cầm phù tín của ta, nói với tên Lưu Khám đó… hãy nói, lão bà này hy vọng gặp hắn trong năm nay.

- Dạ!

Tần Mạn khẽ dạ một tiếng rồi đỡ lấy Tần thanh đi từ từ men theo con đường núi.

Lúc này, mặt trời sắp lặn xuống ngọn núi phía Tây. Tuy nhiên thấy mây mù trên đỉnh Vu Sơn cuồn cuộn không ngừng. Nước sông gào rít, đập vào đá núi… ầm ầm, ầm ầm… đinh tai nhức óc.

Tâm tư của Tần Mạn vẫn cực kỳ phức tạp. Lẽ nào thời kỳ hưng thịnh này còn chưa bắt đầu đã lại có tai ương loạn lạc xảy ra sao? Như vậy, Tần Thị ở Ba Trung sẽ lựa chọn thế nào? Trước đây nhờ vào tình cảm của bà nội trợ giúp cho Thủy hoàng đế, từ đó đổi lấy thành tựu ngày hôm nay. Nhưng khi thời buổi loạn lạc sắp đến thì sẽ có cục diện ra sao?

Cắt không ngừng, tâm trí vẫn rối loạn, là nỗi buồn ly biệt, là dư vị ở trong lòng…

Lúc này, trong lòng Tần Mạn hoàn toàn rối loạn. Sau cuộc trò chuyện dài này đã khiến tâm trí nàng càng bay lơ lửng.

Nàng im lặng một mình bước lên Tây lầu!

Nàng khẽ thở dài:

- Nhưng không biết ta và Thương lệnh sẽ có kết cục ra sao đây? Chỉ mong Ba Thục đừng hỗn loạn.