Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 156





" Đã chuẩn bị xong chưa ? "
Thiên Sơ hai tay đan vào nhau hỏi , Pharan gật đầu
" Rồi "
" Tốt !! Cẩn Duệ , con nói đi "
" Chúng con không tìm ra được manh mối gì cả "
" Ừ !! Không sao , chuyện này cứ để thầy Lran và cô Pharan lo.

Chuyện tiếp theo là đến Thánh Quốc Kỵ Sĩ Ánh Sáng Bạc "
Thiên Sơ nhấp trà nói , Kỳ Anh nâng gọng kính hỏi
" Thánh Quốc Kỵ Sĩ Ánh Sáng Bạc Lightly ? "
" Phải !! Theo như chúng ta suy đoán , đám phù thủy đen sẽ lấy nơi đó làm mục tiêu.

Các con phải đến đó để chấn giữ giúp họ "
Thiên Sơ gật đầu , Cẩn Duệ kinh ngạc hỏi
" Vậy còn nơi này ? "
" Yên tâm , sẽ không sao.

Lần này học sinh lớp S đều phải đi , Magic Aure hiện tại được chấn giữ bởi ba bảo vật.

Cứ yên tâm , bọn chũng sẽ không làm liều.

Nếu không ba bảo vật sẽ tự động hủy diệt tất cả , lần này các con cũng phải hộ tống Hoàng Hậu trở về "
" Vâng ...!đã rõ "
_________________________________
Rầm !!! Ầm ...
Trong khu vườn , một dãy băng dài bao phủ cả khoảng sân cỏ tỏ ra hàn khí lạnh lẽo.

Cùng những quả cầu ma pháp lửa tròn , kết hợp với nhau tạo thành hình một con Hỏa Long thật uy mãnh.

Băng Du vui vẻ nắm hai tay lại , ma pháp liền biến mất.

Cả khu vườn trở lại bình thường
" Em làm được rồi "
" Ừ !! "
Thịnh Phong Thần lạnh lùng gật đầu , Băng Du vui vẻ cười tươi.

Chiếc váy vàng dài nhẹ nhàng phất phơ trong gió.

Hai tay chắp phía sau cười
" Cảm ơn anh "
" Không gì "
Hắn vẫn lạnh lùng , Niêm Liễn từ đâu đi tới.

Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang trầy xước của cô ta chữa trị , nói
" Em phải cẩn thận một chút "
" Vâng , cảm ơn anh "
" Anh có mang cơm tới , em ăn một chút đi rồi tập tiếp "
Niêm Liễn lấy khăn lau mồ hôi trên trán Băng Du , nhẹ nhàng khoan thai tựa như dòng nước êm ái.

Băng Du mỉm cười kéo tay hắn , sau đó kéo tay Phong Thần nói
" Chúng ta cùng nhau ăn nha "
Thịnh Phong Thần nhìn xuống tay mình đang bị kéo đi , đáy mắt xẹt qua tia âm lãnh.

Rút tay về nói
" Không cần "
Hắn sau đó biến mất không tăm hơi , Băng Du nhìn lại hạ mi mắt.

Trong lòng co rút một trận , sau đó mỉm cười cùng Niêm Liễn dùng bữa ...
______________________________
Khi hắn trở về phòng định thay đồng phục , mở ra cánh cửa liền thấy cô ngồi trên ghế ung dung uống trà.

Thịnh Phong Thần vẫn lạnh lùng
" Đến làm gì ? "
" Tôi nghe nói đây là phòng anh , đến chơi , không được sao ? "
Cô nhướn mày liễu mỉm cười nhạt , hắn đóng cửa lại đi đến bên tủ cởi bỏ chiếc áo khoác.

Cô đưa tay chống xuống đùi nâng cằm , vô tư ngắm nhìn trêu ghẹo
" Tôi không ngại nhìn mĩ nam thoát y đâu "
Thịnh Phong Thần liếc qua , sau đó cầm đồ đi vào trong phòng tắm.

Cô nhẹ nhàng đứng lên đi xung quanh khám phá , cô cũng vừa mới tới hắn liền về.

Nên chưa kịp xem gì , đến bên cạnh một cái bàn học.

Lúc cô vào đã cảm nhận một cỗ hiu quạnh , chứng tỏ rất ít khi có người sống .
Đôi mắt đỏ liếc xuống , mở ra liền thấy một mảnh giấy được gấp gọn gàng nằm ở trong gốc hộp bàn.

Mở ra xem , trong đó vẽ hình ảnh một cô gái.

Mà người đó , lại có nhan sắc của cô trong thế giới mạt thế trước kia.

Đang ngắm nhìn từng đường nét vẽ tinh tế tỉ mỉ , liền có một bàn tay vươn ra lấy lại bức tranh.

Cô mỉm cười nhạt xoay người , đôi mắt chạm vào con ngươi đen tuyền thanh lãnh.

Mặt nạ đã được cởi bỏ
" Đại Vương Tử làm vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm nha "
Hắn liếc mắt gấp lại cất vào chỗ cũ , lạnh giọng hỏi
" Đến đây làm gì ? "
Cô nhìn hắn đã thay đổi chiếc áo sơ mi trắng cùng quần dài sạch sẽ , mái tóc còn có chút ướt đẫm.


Đi đến , nhẹ nhàng đưa tay chạm vào lòng ngực săn chắt đó , châm chọc nói
" Tôi là đến nói với ngài , chúng ta sẽ xuất phát đi Thánh Quốc Kỵ Sĩ Ánh Sáng Bạc vào ngày mai "
" ...!"
Cô mỉm cười nhạt nhìn hắn im lặng , đôi mắt vô tình liếc qua một chậu hoa bên cạnh đầu giường được đặt trên bàn.

Đó là hoa Dương Tử , bước tới đưa tay chạm vào chúng
" Thật đẹp nha~ ...!loài hoa vô tình và lạnh lùng , nó được tặng đi khi từ chối tình cảm của một người nào đó.

Nhưng chậu hoa này , lại được tặng đi vì anh thích nó ...!Ha~ ...!"
Cô mỉm cười đầy thâm ý nói , Thịnh Phong Thần vẫn một dạng bình tĩnh ngồi xuống giường.

Cô đi tới đưa tay xoa nhẹ gương mặt hắn , ngón trỏ nâng cằm hắn lên
" Thật đáng mong chờ nha~ ...!"
Cạch !!!!
Cô rời khỏi , để lại hắn đang trầm ngâm ngồi đó.

Liếc qua chậu hoa kia , đáy mắt hiện lên tia nghi hoặc lạnh lùng
____________________________
" Các con phải bảo vệ Hoàng Hậu thật tốt "
Quốc Vương Thịnh Thất Nghễ ôm vợ lo lắng nói , Cẩn Duệ gật đầu
" Vâng "
" Hay là nàng ở lại với ta đi ? "
" Không được ! Ta muốn về "
Mira kiên quyết nói , rời khỏi lòng chồng mình kéo tay Băng Du đi đến giữa sân.

Thiên Sơ cùng giáo viên nhắm mắt niệm chú , vòng tròn sáng lên mạnh mẽ tạo ra những kết cấu phức tạp.

Cô ôm con mèo trắng béo tròn trong lòng , bữa giờ nó toàn ham chơi lôi kéo Albert quậy phá cùng.

Giờ lại đang an phận mà nhắm mắt ngủ ...
Vụt !!!!
Bị ánh sáng bao phủ đến chói mắt , lần nữa bọn cô đang đứng là trước một cung điện nguy nga tráng lệ màu trắng với hình thanh kiếm lớn dài ngay giữa được treo lên làm biểu tượng.

Khung sân rộng rãi , hai bên là cỏ cùng những đường đi dài.

Từ bên trong kỵ sĩ mặc giáp phục treo kiếm trên hông đi ra hai bên , đồng loạt quỳ xuống
- THAM KIẾN HOÀNG HẬU , CHÀO MỪNG SỰ TRỞ LẠI CỦA CÁC VƯƠNG TỬ
Âm thanh hữu lực lại mạnh mẽ , Mira vui vẻ gật đầu một tay nâng váy.

Một tay kéo Băng Du đi , cô ta thấy vậy liền nhanh nhẹn nắm lấy tay Fry
" Nào ! Vào thôi "
" Mừng người trở về "
Một âm thanh vang lên , đó là một cô gái với bộ đồ kỵ sĩ.

Mái tóc cột lên bằng ruy băng dài ngang vai màu đen , gương mặt thanh tú lại có vài phần cương nghị.

Thanh kiếm vác bên hông , chiếc áo giáp bạc phủ luôn cả đôi tay , váy xếp ly dài ngang đầu gối màu xám.

Mira gật đầu giới thiệu
" Đây là Clyn , đội phó đội kỵ sĩ hoàng gia.

Trông chỉ mới 23 tuổi thôi , nhưng lại rất tài giỏi "
" Em chào chị , em là Tuyết Băng Du "
" Ah ...!là công chúa Almira cao quý ? Thất lễ "
Clyn chắp tay khom lưng , Băng Du mỉm cười lắc đầu.

Niêm Liễn nhìn qua nâng gọng kính , khóe môi hơi kéo lên.

Albert bay bên cạnh nhìn thấy liền hiểu ra , Mira quay lại nói
" Clyn sẽ dẫn các con đi tham quan , cứ tự nhiên như nhà mình "
Nói rồi bà kéo Băng Du vào trong , Niêm Liễn cũng đi theo sau.

Thịnh Uy Hỏa và Thịnh Phong Thần từ bao giờ đã mất tăm hơi , Clyn đi tới mỉm cười
" Mời các vị theo tôi "
Kỳ Anh gật đầu , đưa mắt liếc nhìn cô ta.

Dãy hành lang trãi thảm đỏ dài cao sáng , xung quanh rộng lớn mĩ lệ không thể ngờ , kỵ sĩ canh gác nghiêm ngặt trông vô cùng hùng dũng.

Cẩn Duệ vừa đi vừa quan sát , nói
" Quả nhiên không tầm thường "
" Ha ha ...!lực lượng chúng ta phải trãi qua nhiều năm khổ luyện mới được như ngày hôm nay "
Clyn vui vẻ cười nói , gương mặt thanh tú dường như hiện lên vầng hào quang khiến Kỳ Anh có chút ngẩn người.

Cẩn Duệ gật đầu , hỏi
" Tại sao chị lại vào hoàng gia làm kỵ sĩ ? "
" Từ nhỏ có lần chị bị quái thú tấn công , đã có một kỵ sĩ cứu chị.

Từ đó chị mang ơn và ngưỡng mộ họ , liền trỗi dậy khát khao muốn bảo vệ Vương Quốc "
Clyn mỉm cười nói , đôi mắt hiện lên tia sùng bái.

Kỳ Anh hỏi
" Bao nhiêu tuổi thì vào hoàng gia ? "
" Hử ? Tính đến nay đã được 13 năm , lúc 10 tuổi chị đã vào đây.

Chị nghe nói các em rất tài giỏi "
" Không dám "
Cẩn Duệ cười nhạt lắc đầu , tiếp tục quan sát.

Clyn nhìn qua chỗ cô nãy giờ im lặng lạnh nhạt , nhìn vào khoảng không vô định.

Lăng Vũ phía sau ôm sách cúi đầu.


Clyn chớp mắt
" Đó là tổng chủ Ngân Linh nổi tiếng vang danh sao ? Chị nghe nói rất nhiều về em , chị có một đứa em rất tôn sùng em.

Nó thường nhắc tới em qua ma pháp truyền tin "
" Hử ? Em của chị là ai ? "
Cẩn Duệ có chút kinh ngạc , Clyn mỉm cười
" Là Cherin , cô bé nói các em đã từng cứu nó "
" Ah ! Thì ra là vậy "
Cẩn Duệ gật đầu hiểu ra , Clyn nhìn về phía cô thật lâu.

Đôi mắt đỏ như máu liếc qua , mang theo sự âm lãnh khiến cô ta có chút rùng mình quay đi .
Bọn cô được dẫn tới gian phòng cho riêng mình , hầu như đều là song song , nằm cạnh nhau.

Cô đóng cửa lại , sau đó đi đến giường nhắm mắt nằm xuống ...
Thời gian trôi qua , cô đã ngủ được một lúc lâu.

Đôi mắt khép hờ nhìn lên trần nhà , nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lấp lánh ánh hoàng hôn.

Mảnh rèm bay phất phiu trong gió , sau đó dời mắt về phía cánh cửa
Cốc cốc cốc !!!
" Ngạo Cơ , em tỉnh chưa ? Tới giờ cơm trưa rồi "
Tiếng nói của Clyn vang lên , cô ngồi dậy đứng lên mở cửa.

Cùng cô ta đi đến một căn phòng lớn , bước vào đã ngửi được hương thơm.

Bàn ăn dài lớn toàn là sơn hào hải vị bắt mắt , mọi người đã tập trung đầy đủ.

Hoàng Hậu ngồi đầu bàn vui vẻ , thấy cô cũng đã an vị liền dịu dàng nói
" Ăn thôi "
Cầm đũa lên , bắt đầu dùng bữa.

Băng Du liếc nhìn xung quanh không thấy Thịnh Phong Thần , ngậm đũa trong miệng.

Hoàng Hậu mỉm cười nói
" Xin lỗi các con , Thần nhi và Hoả nhi tụi nó không tham gia bàn ăn.

Tính cách tụi nó rất thất thường "
" Không sao ạ "
Cẩn Duệ cũng lễ phép nói , Fry hỏi Mira
" Dì Mira , ở đây có gì vui không ? "
" Fry !! Chúng ta đến là để bảo vệ Vương Quốc , chứ không phải chơi "
Kỳ Anh nâng gọng kính lạnh giọng , Cẩn Duệ cũng gật đầu liếc qua cảnh cáo.

Mira thấy không khí căng thẳng liền nói
" Thôi nào , thư giản đi , đêm nay chúng ta ra vương đô dạo phố "
" Hoàng Hậu ...!"
Cẩn Duệ kinh ngạc nhìn qua , Clyn đứng một bên lo lắng nói
" Không được , nhỡ phù thủy đen tấn công bất ngờ ...!"
" Ta quyết định rồi , các con cứ thoải mái một chút.

Căng thẳng quá không tốt , phải không Almira "
Hoàng Hậu nắm lấy tay Băng Du dịu dàng , cô ta mỉm cười nhẹ có chút bất đắc dĩ gật đầu .
" Ha ha , được rồi ...!các con ăn đi "
_____________________________
Màn đêm buông xuống , bọn cô đi trong dòng người tấp nập.

Ai cũng vui vẻ mua bán đi qua đi lại , ánh sáng ma pháp ban đêm bay trong gió càng khiến nơi này trở nên ảo mộng phồn hoa.

Mira nắm tay Băng Du , bên cạnh là Niêm Liễn và Thịnh Phong Thần
" Tiểu Du , con nhìn xem "
Mira chỉ về một hướng đang tổ chức trò chơi , liền kéo cô ta đi tới
- Chào mọi người , chúng ta có trò chơi sô cô la tình yêu.

Luật chơi rất đơn giản , hai bên mỗi người ngậm một đầu của thanh sô cô la dài.

Ai ăn đến ngắn nhất sẽ thắng.

Nếu ai thắng sẽ được một lưu ly pháo
Âm thanh tiếng người nói vang lên , Mira kinh ngạc sau đó cười nhẹ nhàng nhìn qua Băng Du
" Ta rất thích cái lưu ly pháo đó , con lấy cho ta nha "
" Ah ...!nhưng ...!"
Băng Du kinh ngạc , Mira nhìn qua Thịnh Phong Thần dịu dàng nói
" Thần nhi , con ...!"
Nhưng bà chưa nói hết đã thấy Thịnh Phong Thần bước đi về một hướng mà nãy giờ hắn nhìn chằm chằm , không nói câu nào biến mất trong đám đông.

Băng Du hạ mắt xẹt qua tia thất vọng , Mira nhìn qua sau đó cười nhẹ nói
" Liễn nhi , con cùng tiểu Du lên nha "
Cô ở một bên cầm lên chiếc mặt nạ màu đen trắng lông vũ che đi nửa phần dung nhan , lễ hội của người dân vang lên tiếng vui vẻ cười đùa.

Lăng Vũ vẫn đi phía sau cô , Cẩn Duệ cũng bị bắt đeo mặt nạ rồi được người dân lôi kéo vào trong vòng tròn múa.

Trên tay mỗi người cầm một chiếc phi tiêu , có những nam nhân đeo bia trên mình đứng một khoảng xa.

Nếu ghim trúng ai thì sẽ làm quen với người đó , còn có một phần thưởng đặc biệt nằm trên cao của một cây cột dài.


Đó là quả bóng rất lớn , nhưng việc phóng trúng nó hay làm nổ tung bằng một chiếc phi tiêu là bất khả thi ...!Tiếng nhạc vang lên êm tai lại có phần cao quý và tự nhiên , cô bị kéo tay đi vào bởi một cô bé.

Họ đã bắt đầu múa , cô nhàm chán nhướn mày định quay đi thì Cẩn Duệ vừa múa vừa đi tới cười chế nhạo
" Không dám ? "
" Hừ ! Nhàm "
" Thi không ? "
" Ấu trĩ "
" Cô ...!ai thắng sẽ được sai bảo người kia trong vòng bảy ngày "
Cẩn Duệ tức giận đưa ra đề nghị , đôi mắt đỏ bình tĩnh liếc qua.

Sau đó mang mặt nạ vào , xoay vòng hòa vào điệu nhạc.

Cô tất nhiên sẽ không quan tâm cái thi đấu phiền phức này , nhưng Cẩn Duệ là một vật cản chân cô trong kế hoạch sắp tới.

Nếu thắng thì sẽ dễ dàng tách cô ta ra khỏi Tuyết Băng Du ...
Cô vươn tay , mái tóc theo gió khẽ bay.

Thân thể mềm mại xinh đẹp cùng với ánh sáng ma pháp đủ màu vây quanh khiến cô trở nên thật mông lung và diễm lệ.

Từng động tác uyển chuyển lại hữu khí , xoay vòng như lúc nào cũng có thể tan biến.

Đám đông xung quanh ngẩn người , Cẩn Duệ đang múa cũng hiện lên kinh ngạc.

Cô tựa như phiến vũ bay trong gió tuyết , lại mạnh mẽ kiêu sa như đóa hoa rực rỡ đang lay động và hòa vào thiên nhiên ...
Thịnh Phong Thần đứng trong đám đông ngắm nhìn , bàn tay năm ngón của cô nhẹ nhàng lại uyển chuyển đưa những vầng ma pháp xoay vòng.

Chiếc mặt nạ càng tôn lên khí chất huyền bí đó , khiến người muốn đến gần mà khám phá , nhưng lại sợ hãi khi lỡ tay chạm vào thì cô sẽ biến mất và để lại là một màn đêm vô tận.

Lăng Vũ siết chặt sách trong tay , đôi mắt sau chiếc kính hiện lên hình ảnh câu tâm đó.

Phi tiêu trên tay cô nhẹ nhàng theo tay phóng đi , Thịnh Phong Thần liếc qua nó đang lao tới bia của một nam nhân đeo mặt nạ.

Lạnh lẽo liếc mắt , phi tiêu lập tức như chạm phải kết giới mà bị đánh bật ra.

Cô lộn vòng trên không , xoay người đưa tay cầm lấy phi tiêu rồi lại mềm mại phóng đi.

Lăng Vũ liếc nhìn hướng bay , lạnh mặt vung cuốn sách cản lại phi tiêu đang bay về hướng một tên nhãi.

Chuẩn bị ghim vào hồng tâm thì bị cuốn sách cản lại quay về.

Mọi việc quá nhanh không ai phát hiện , cô cầm lại phi tiêu.

Cuốn sách cũng đã trở lại trên tay Lăng Vũ ...!Đôi mắt đỏ liếc qua , cười nhạt chế giễu ...!Sau đó phóng lên trên trời
Bùm !!!! Phốc
Quả bóng nổ tung , từ quả bóng lớn rũ xuống muôn vàn ánh sáng dài xinh đẹp.

Cô dừng lại bước chân nhìn những vầng quang tựa như tiên cảnh , thật diệu kỳ và xinh đẹp.

Cẩn Duệ liếc nhìn qua cô, có chút thở dài khi mình đã thua.

Một nam nhân thân mình cao lớn đi đến , vươn tay cởi mặt nạ của mình ra mỉm cười
" Chào cô bé , em suýt nữa ghim trúng tôi nha "
Cẩn Duệ nhìn qua cây phi tiêu của mình đang trên tay nam nhân có vẻ mặt tuấn tú nghiêm chỉnh đó , đỏ mặt.

Vì khi nãy thấy cô làm nổ quả bóng , liền có chút thất thần mà phóng lệch.

Cúi đầu xin lỗi lia lịa
" Em xin lỗi , xin lỗi , em không cố ý "
" Ha ha ...!không sao , em tên gì ? "
" Ngọc Mộng Cẩn Duệ "
" Anh là Can , rất vui được gặp em "
Cẩn Duệ ngây người đối mắt với nam nhân , cả hai cứ nhìn nhau như vậy.

Cảnh đẹp thơ mộng tạo ra sự lãng mạn không ngờ , cô liếc mắt qua , đáy con ngươi xẹt qua ý cười quỷ dị ...
" Ủa ! Đội trưởng ...!"
Clyn kinh ngạc kêu lên , cùng Kỳ Anh song song đi tới chào hỏi Can.

Cẩn Duệ chớp mắt , nam nhân kia gật đầu
" Chào "
" Anh ở đây làm gì vậy ? "
" Nhàm chán cuộc đời nên muốn tìm một bóng hồng đó mà , giờ tìm được rồi "
Can vui vẻ cười nói , Cẩn Duệ đỏ mặt.

Cô cởi bỏ mặt nạ , một người mang tới cho cô một đóa hoa sen bằng pha lê , nói
- Chào chị , chị đã dành chiến thắng.

Đây là lưu ly pháo , chị nhảy đẹp lắm
" Ừ "
Cô nhận lấy rồi quay đi , không quan tâm ánh mắt ngỡ ngàng si mê của đám người xung quanh.

Lăng Vũ đi phía sau cô , đôi mắt liếc qua đám người kia mang theo sát khí ẩn giấu.

Bọn họ cảm giác lạnh cả người , rùng mình rời đi
" Chị ...!"
Băng Du vui vẻ chạy lại , trên tay là đóa hoa sen như của cô.

Niêm Liễn nâng gọng kính , vành tai có chút đỏ.

Mira nhìn qua , trong lòng có chút phức tạp , sau đó nói
" Chúng ta cùng nhau đốt pháo "
Mọi người tập hợp lại một chỗ , hai đóa liên hoa pha lê lơ lửng trên không.

Nhẹ nhàng truyền ma pháp vào
Vụt !!! Xoẹt
Một dãy sáng trụ dài xoáy vòng trên không bắn lên , sau đó nổ ra một cách mĩ lệ.

Nó cứ liên tục phát ra tiếng đinh tai , đủ loại hình với ánh sáng ma pháp.

Nhưng nó không tan biến mà đọng lại thành hàng chữ dài như rồng bay phượng múa ...!: THÁNH QUỐC KỴ SĨ ÁNH SÁNG BẠC LIGHTLY
Khung trời rực sáng thật xinh đẹp , những con người phía dưới chắp tay cầu nguyện.

Cảm giác phồn hoa linh động thất sự ảo diệu , cô mỉm cười nhẹ đưa tay vén lọn tóc đang bay trong gió.

Chiếc mặt nạ trên tay , sau đó cô đưa lên nhìn ánh sáng và chiếc mặt nạ đang lung linh
Ha~ ...!sự thanh bình đẹp đẽ này ...!còn được bao lâu ?

_______________________________
Sau một đêm vui chơi , bọn họ lại bắt đầu việc luyện tập.

Mỗi người chia cặp ra , không ai xao lãng chuyện quan trọng nhất.

Clyn và Kỳ Anh được tập ở một khu huấn luyện , còn Cẩn Duệ thì cặp với Can , đội trưởng đội kỵ sĩ hoàng gia.

Băng Du và Fry được sự hỗ trợ của Niêm Liễn , còn cô ...!tất nhiên là cùng với Lăng Vũ
Cô ngồi dựa vào tường , nhìn khoảng sân rộng lớn thanh bình.

Nơi đây có rất nhiều loài hoa trắng , những đóa hoa tỏa ra hương thơm bao phủ lòng người.

Phải nói rằng , những thứ ở Vương Quốc này rất lung linh và tinh khiết , cũng không kém phần mạnh mẽ ...!Bàn tay vuố.t ve bộ lông mượt mà của tiểu Bát Đản đang nằm trong lòng.

Cô đã sớm sai Lăng Vũ đi lấy bánh cho cô ...
" Ký chủ , tại sao người có thể khiến Tuyết Băng Du thức tỉnh sức mạnh ? Một ma pháp mới của Hắc Ám sao ? "
Tiểu Bát Đản thoải mái nằm bẹp ra , mắt vẫn nhắm nghiền hỏi.

Cô vẫn lạnh nhạt nhìn vào khoảng không
" Ta vừa mới học được "
" Hử ? Là gì vậy ? "
" Du Mộng Thức "
" Hử ? Đó là ...!"
" Phải ! Ma pháp của Thịnh Thất Nghễ , Quốc Vương của đế chế này.

Ta đã nghiên cứu loại pháp thuật này từ sách cổ , và tái tạo nó ...!"
" Tái tạo ? "
Tiểu Bát Đản nâng mặt lên nghi hoặc nhìn cô , cô xoa nhẹ vành tai nó.

Đôi mắt nhìn những bông hoa rợp trời đang lay chuyển
" Loại ma pháp này cho phép một người nhân đôi thế giới để làm một cái lồng giam cầm , nhưng ta đã bẻ cong một chút.

Đưa một con người vào chính thế giới trong tiềm thức của họ , nếu nói của Thịnh Thất Nghễ là hiện tại.

Thì của ta là nhấn chìm một con người vào quá khứ.

Thậm chí sự khác biệt của ta và lão , là ta có thể giam giữ linh hồn một con người trong chính tâm trí của họ.

Còn lão là giam cả thể xác "
Tiểu Bát Đản ngẩn ra , đôi mắt có chút sợ hãi nhìn cô
" Ký chủ thật bi,ến thái =^=|||| "
" Ha~ Một ma pháp luôn rất phức tạp , khó để mà nắm bắt hoàn toàn.

Du Mộng Thức này cũng có ích rất nhiều nếu như biết cách sử dụng ...!"
Cô cong lên khóe môi , tiểu Bát Đản rùng mình.

Cơn gió lướt qua đưa đi hương thơm trong lành , đôi mắt cô liếc nhẹ qua bóng dáng đang đi tới.

Đó là Thịnh Phong Thần , hắn nhìn cô lạnh lùng sau đó đi vào những bụi hoa trắng không nói câu nào.

Cô cười nhạt , đứng lên đi theo ...
Những đóa hoa trắng thuần nhiều chủng loại bao phủ cả một khoảng sân lớn , nó cao đến eo cô.

Tỏa ra hương thơm êm dịu làm say lòng người , từng đóa một lung lay , dần dần phủ luôn cả bóng hình cô và hắn ...
Khi dừng lại , nơi bọn họ đứng là một khoảng trống lớn.

Có căn nhà gỗ đơn sơ , xung quanh bao phủ toàn hoa không thấy điểm dừng.

Hương thơm lay động , hắn bước đi đến căn nhà gỗ.

Có một cái bàn và mấy cái ghế ở ngoài , nhẹ nhàng cầm lên ấm trà trên bàn đi vào trong .
" Ký chủ , nơi này đẹp quá , vậy mà lại được bao phủ toàn hoa là hoa "
Tiểu Bát Đản đưa chi nhỏ đùa nghịch với một cây hoa , nhảy lên tưng tưng vui vẻ.

Cô ngồi xuống ghế ngắm nhìn khung trời cùng những đóa hoa trắng ngần như ngân tinh trãi rộng điểm tô lên một sự thuần khiết đến không thể vấy bẩn.

Nụ cười vươn lên nhợt nhạt , Thịnh Phong Thần đặt ấm trà thơm lừng xuống , mùi hương tỏa ra mang đến sự êm dịu lạ thường.

Nhấp một ngụm nhỏ , trong khoang miệng là sự ấm áp tràn lan chảy xuống theo cổ họng , như nhẹ nhàng vỗ về trái tim người.

Chảy vào trong tâm mang lại sự thư thái dễ chịu
" Anh vậy mà lại có một sở thích ưu nhã như thế "
Hắn nhấp trà nhìn ra ngoài những đóa hoa đang cuốn theo gió nghiêng nghiêng ngả ngả.

Thả lỏng tâm tư để hòa vào sự thanh bình tự nhiên , khoảng sân lớn thoáng mát.

Tiếng nói lạnh lùng chậm rãi từ tốn
" Thả linh hồn vào gió , cuốn theo mọi tâm tư phiền muộn.

Quên đi tất thảy ưu sầu , chỉ còn lại là bình yên "
" Ha~ ...!đó là giành cho những người thích an nhàn như anh.

Nhưng so với sự dịu dàng của trà , thì tôi lại thích sự nóng bỏng của rượu hơn "
Thịnh Phong Thần liếc qua cô , nhìn vào cô thật lâu không nói lời nào.

Sau đó rũ hạ mi mắt , dời con ngươi trông về phía xa xăm ...!Cô cười nhạt cũng im lặng không nói , cả hai cứ ngồi đó cảm thụ cái cảm giác tuyệt mĩ cùng đạm nhiên này.

Bầu không khí tĩnh lặng nhưng lại thật hòa hợp , ánh nắng từng tia ấm áp trong lành nhẹ nhàng xoa lấy cả hai thân ảnh.

Khung trời rộng lớn bao la , cùng quang cảnh ấy thật xinh đẹp.

Nó thật dịu dàng khoang thai mà đi vào lòng người , dù rất từ tốn nhưng lại khảm sâu hình ảnh vào tận trong tâm.

Không thể quên cũng chẳng thể bỏ ...
Thịnh Phong Thần uống hết ly trà , đôi mắt đen tuyền không ánh sáng , lẳng lặng nhìn cô.

Ẩn sâu trong đó là cả một khoảng vô định , sau đó hắn cười nhạt đứng lên quay đi.

Để lại tiếng nói và bóng lưng đơn bạc
" Tôi sẽ trở thành kẻ tội đồ của cả Thánh Quốc này vì sự ích kỷ của mình ...!Nhưng phải làm sao khi tôi đã quá ...!"
Âm thanh hắn càng ngày càng nhỏ , đến lúc sau thì không còn nói nữa.

Cô nhướn mày cười lạnh , nhắm lại đôi mắt cảm thụ gió mát ...
" Ha~ ...!"