Hệ Thống Trùng Sinh Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 34: 34: Chương 32




Sau khi trêu chọc nhóc omega không biết vì sao lại bắt đầu tự ti đến đỏ mặt tim đập, Lục Hi Thần thu hồi pheromone, xoa mái tóc xoăn của đối phương: “Được rồi, bạn nhỏ cứ vui vẻ là được, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Mái tóc vừa mới sấy khô vẫn còn mang theo cảm giác ấm áp, vừa mướt lại vừa mềm, xoa vô cùng đã.

Lục Hi Thần luyến tiếc thu tay về, rồi hắn đi đến phòng bếp lấy ly sữa bò đã được hâm nóng từ trước: “Uống thử xem thử nhóc có thích hãng này không?”

Thời Dương rũ mắt nhìn ly sữa ấm được nhét vào trong lồng ngực của mình, tuy đã ngừng khóc nhưng cậu vẫn không biết nên đối mặt với Lục Hi Thần như thế nào, một lát sau, Thời Dương đột nhiên lên tiếng: “Tôi sắp thành niên rồi.”

Đã không còn là một đứa trẻ, không có quyền tùy hứng.

“Ài, nhóc Dương Dương này……” Lục Hi Thần khom lưng chọc chọc vào má của cậu, có chút bất đắc dĩ mà cười nói: “Anh Thần của nhóc gọi nhóc như vậy là đang muốn tỏ ra cool ngầu đó, nhóc nên phối hợp với tôi mới đúng chứ.”

“Hả?” Là, là như vậy sao? Thời Dương không có chút kinh nghiệm nào nên cảm thấy hơi có lỗi: “Lần sau tôi nhất định sẽ nhớ kĩ.”

“Vậy tôi đây sẽ tha thứ cho nhóc trước.” Lục Hi Thần vô cùng rộng lượng: “Uống xong sữa bò thì đi ngủ đi, cửa không khóa đâu.”

Nhưng sau khi cậu bạn nhỏ vị sữa bò đã uống xong sữa bò, cậu vẫn còn ngồi ở trên sô pha không chịu đi: “Cảm ơn anh Thần, tôi ngủ trên sô pha là được rồi."

Trong nhà chỉ có một chiếc giường lớn, vốn dĩ hai đứa con trai ngủ chung với nhau cũng không có vấn đề gì, nhưng Thời Dương chỉ cho rằng những lời của đối phương vừa nãy đều chỉ là an ủi mình mà thôi, cậu vẫn đang tự đặt mình vào một vị trí “người nguy hiểm”.

Lục Hi Thần chẳng ừ hử gì, khẽ cười một tiếng.

Ngoài dự đoán của hắn, trọng lượng của thiếu niên đến từ thế giới khác này cực kì nhẹ, đây là lần thứ hai Lục Hi Thần bế người nọ, nhưng vẫn không khỏi hơi nhíu mày lại.

“Anh Thần?” Cơ thể bỗng nhiên bay lên không trung, Thời Dương kinh hồn bạt vía ôm lấy bả vai của Lục Hi Thần, vô thức gọi tên của đối phương.

Sau khi một loạt các động tác như bế người vào phòng ngủ và nhét người vào trong ổ chăn hoàn thành, Lục Hi Thần nhìn Thời Dương với vẻ mặt đầy vô tội, khó hiểu nói: “Nhìn tôi làm gì? Còn không mau đi ngủ đi.”

Thời Dương cố gắng vùng vẫy: “Đây là nhà của anh Thần, tôi ngủ sô pha là được……”

“Bé ngoan của tôi ơi, để một omega ngủ sô pha còn tôi thì ngủ trên giường? Nhóc có phải xem thường alpha như tôi quá không?” Sau khi chỉnh điều hòa, Lục Hi Thần không nói một lời mà nhét đôi tay của Thời Dương nhét vào trong chăn, giải quyết một cách dứt khoát: “Hay là vầy, đêm nay tôi ngủ sô pha, ngày mai sẽ đi mua giường mới, được không?”

Đôi mắt Thời Dương đau xót, nước mắt lại lần nữa chảy ra: “Được……”

“Sao pha lê lại rơi ra nữa rồi, Dương Dương không phải làm từ nước đó chứ?” Nhưng cũng đúng, đây là một omega vị sữa mà, trong lòng Lục Hi Thần vui vẻ, kiên nhẫn lau nước mắt cho người nọ, không hề có chút phàn nàn.

“Ngủ ngon nhé, nhóc Dương Dương.”

—————

Cửa phòng được khép lại, ở nơi tấm rèm hơi hé mở, một ánh trăng nhàn nhạt từ bên ngoài len lỏi vào phía trong.

Trong phòng vẫn còn lưu lại hơi thở trên người của đối phương, Thời Dương không biết đây là gì, nhưng lại cảm thấy vô cùng an tâm.

Trong tay cậu nắm lấy chiếc chăn, giương mắt nhìn lên bầu trời đầy sao phía ngoài ô cửa.

Thật là một màn đêm dịu dàng.

“Bà ơi…… Hình như con đã gặp được rồi, người mà bà nói ấy, người sẽ giúp con lau nước mắt.”

—————

Độ ẩm trên quần áo bị gió ấm cuốn đi, Lục Hi Thần lấy khăn khô lau qua loa mái tóc, sau đó dùng tay kiểm tra thử độ ẩm của bộ đồng phục trước cái máy sấy tóc.

Ừm, chắc đã khô rồi.

Hiện tại Thời Dương chỉ có hai bộ đồng phục mùa hè để thay, mà một bộ vẫn còn để ở trong lớp chưa mang về, ngày mai hắn nhất định phải dành ít thời gian đi mua vài món quần áo mới được.

Còn có khăn tắm, bàn chải đánh răng, dép lê…… Sau khi đã hong khô quần áo, Lục Hi Thần lần lượt ghi nhớ từng thứ này.

Hắn dọn ra ngoài ở cũng được một hai năm rồi, thế nên không đến mức tay chân luống cuống.

Bây giờ vẫn chưa hết hè, vì vậy cũng không cần chăn mền này nọ, Lục Hi Thần trải những cái gối dựa của sô pha ra thành một chiếc chăn nhỏ, định đắp đỡ qua một đêm.

Đồng hồ điện tử trong phòng khách phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hiển thị thời gian hiện tại: 23:01.

Bên kia…… Hẳn vẫn đang là buổi sáng nhỉ.

Ngón tay ở phía trên số điện thoại ấy do dự tới lui thật lâu, Lục Hi Thần hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn bấm gọi.

“Hi Hi?”

Một giọng nữ dịu dàng vang lên, nghe thấy ý cười trong giọng nói thân thuộc ấy, Lục Hi Thần nhất thời cảm thấy dường như đã cách xa mấy đời.

“Mẹ……”

Lời phản bác vừa thẹn vừa giận không xuất hiện như trong dự đoán, Hạ Vân nhạy bén nhận ra tâm trạng của con trai nhà mình có chút không ổn: “Hi Hi làm sao vậy? Thằng ranh đó ức hiếp con à?”

“Dạ không, cậu ta làm sao có thể ức hiếp được con chứ.” Vội vàng thu lại cảm xúc mới vừa bộc lộ, Lục Hi Thần lại biến trở về thằng nhóc kiêu ngạo ương ngạnh kia: “Mẹ còn không hiểu bản lĩnh của con trai của mẹ sao, từ trước đến nay chỉ có con mới ức hiếp được người khác thôi.”

“Chẳng qua là tới ngày khai giảng rồi nên con buồn quá ——”

Giọng điệu kỳ quặc lại đặc biệt được kéo dài ra đã đánh tan tia lo lắng cuối cùng trong lòng Hạ Vân, cô cười mắng: “Con gọi đó khai giảng á? Chỉ là đổi chỗ ngủ mà thôi.”

“Tiền có đủ dùng không con, có cần mẹ chuyển thêm nữa không?”

“Đủ dùng đủ dùng mà, đủ đến nỗi con sợ là con thành đứa kiêu ngạo nhất trong trường mất.” Lục Hi Thần trở mình, nằm nghiêng ở trên sô pha, tầm mắt dừng trên ly sữa bò mà Thời Dương vừa uống xong: “Mẹ, mẹ ở bên kia thế nào rồi? Ông ta…… Có đối xử tốt với mẹ không?”

Đầu dây bên kia tạm dừng một giây, hiển nhiên là rất kinh ngạc khi thấy Lục Hi Thần nhắc đến người nọ, sau đó lại ôn hòa nói: “Mẹ vẫn ổn, chú ấy yêu mẹ lắm, mẹ rất hạnh phúc…… Hi Hi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Đêm khuya, trong phòng vô cùng yên tĩnh, có thể nghe được giọng nói cực kì rõ ràng.

“…… Mẹ mang thai rồi, là với chú Cố của con.”

Câu trả lời nằm trong dự liệu, Lục Hi Thần đã đoán trước được.

Không hề có chút phản đối nào, hắn cười nói: “Thật ạ? Vậy mẹ nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt đó, omega lớn tuổi mang thai rất nguy hiểm, mà sức khỏe của mẹ vốn dĩ lại rất yếu.”

“Có chuyện gì thì tuyệt đối đừng tự mình làm, cứ kêu người đó làm thay cho mẹ, alpha tụi con da dày thịt béo, là dùng để sai bảo mà.”

Hạ Vân bị hắn chọc cười, hai mẹ con cùng trò chuyện với nhau một lúc rồi mới cúp máy.

Lúc này đã là ba tháng, Lục Hi Thần tính toán thời gian, đứa bé kia có lẽ sẽ sinh vào tháng tư năm sau.

Mà trùng hợp đó cũng chính là khoảng thời gian mà hắn xảy ra chuyện ở kiếp trước.

Rèm cửa trong phòng khách không kéo lên, màn đêm lờ mờ xâm nhập vào trong.

“Bé con, anh thừa nhận bé chính là em trai của anh, lần này nhất định phải ngoan đó……”

—————

Ở trong không gian, hệ thống cảm nhận được cảm xúc bi thương từ phía ký chủ truyền đến, khiến hứng thú xem kịch của nó bỗng trở nên nặng nề.

Nó tắt phim phóng sự của nam thần đi, sau đó mở giao diện nhiệm vụ lên.

Ai, trẻ con mà, có lẽ nó nên bao dung.

Sau khi mua xong cuốn tiểu thuyết nguyên tác của hai đứa trẻ kia, hệ thống mở tiến độ của hai nhiệm vụ ra, quyết định tìm hiểu một chút về tình hình hiện tại.

【Nhiệm vụ phụ —— giá trị hài lòng: 20%】

【Nhiệm vụ chính —— thoát khỏi khống chế: 90%】

Hệ thống:!!!

Xúc tua nhỏ kích động thò ra ngoài vẫy vẫy, hệ thống suy đoán, chẳng lẽ đây chính là loại ký chủ thiên bẩm như trong truyền thuyết ư?

Vậy chẳng trách được, nó từng nghe các tiền bối ở ngành khác nói rằng, cao thủ thì đều rất tùy hứng, họ thích nhất chính là trêu cợt hệ thống để thể hiện sự thông minh tài trí của mình.

Không khỏi nhìn thoáng qua thanh tiến độ bất thình lình nhảy vọt lên này, hệ thống cảm thấy rằng cho dù nó có bị chọc giận lần nữa cũng hoàn toàn không sao cả!

—————

Mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp xuyên qua ô cửa kính chiếu vào trên tấm chăn.

Điều hòa đang hoạt động, bên trong phòng duy trì một nhiệt độ thích hợp, làm cho lòng người chỉ muốn lười biếng.

“Anh Thần ơi, rời giường thôi……”

Nghe thấy giọng nói không rõ ràng truyền đến, mí mắt Lục Hi Thần hé mở, nhưng rồi lại sụp xuống.

Vào lúc năm giờ sáng hắn có bừng tỉnh một lần, trằn trọc hơn nửa tiếng mới ngủ lại lần nữa, nên lần này hắn hoàn toàn không muốn dậy một chút nào.

“Anh Thần dậy đi mà……”

Giọng nói lớn một chút, trong tiềm thức nhận ra đây là người nọ, cơn tức giận của Lục Hi Thần bỗng biến mất, hắn trở mình như muốn trốn chạy: “Ngoan đừng quậy, để tôi ngủ thêm năm phút nữa……”

Thời Dương thành thật ngồi bên cạnh đợi năm phút, thời gian vừa đến, cậu lại bắt đầu sự nghiệp gọi người vĩ đại: “Anh Thần, đã hết năm phút rồi!”

“Năm phút cuối cùng……”

“Anh Thần ——”

“Ừm ừm, thật sự là năm phút cuối cùng, Dương Dương ngoan nào……”

—————

Tiếng chuông chuẩn bị du dương vang lên, Lục Hi Thần cõng Thời Dương chạy tới giảng đường.

Thời Dương từ trên lưng Lục Hi Thần bước xuống, khi chân chạm lên trên nền đất cậu vẫn còn có loại cảm giác như đang lơ lửng: “Thật sự vừa đúng lúc chuông reo luôn, anh Thần đúng là lợi hại!”

“E hèm, chuyện nhỏ thôi.” Lục Hi Thần thong thả dẫn Thời Dương đi đến phía trước, khi nhìn thấy trong lớp học có rất nhiều người đều mặc đồng phục, hắn mới nhớ ra sáng nay có lễ khai giảng: “Một lát còn phải đi xuống nghe phát biểu nữa…… Hay là chúng ta không đi nhé?”

Dù sao hắn cũng thường xuyên làm như vậy.

“Nhưng mà, thầy nói rằng phải đến dự, sẽ có điểm danh……” Chuyện trốn học hôm qua xem như là lần vi phạm kỉ luật duy nhất mà Thời Dương từng làm, tuy đã trôi qua một cách bình an vô sự, nhưng đến hiện tại cậu vẫn còn hơi sợ mỗi khi nghĩ đến.

Trên mặt Thời Dương hiện rõ hai chữ lo lắng chói lọi, Lục Hi Thần thấy vậy thì cũng thỏa hiệp: “Được rồi, vậy xong tiết đọc buổi sáng thì chúng ta đi ăn sáng nhé?”

“Ừm!”

—————

“Với hạng mục thứ tư của đại hội, xin mời đại diện học sinh Kỷ Minh Húc lên sân khấu đọc diễn văn ——”

Alpha khôi ngô tuấn tú vừa lên sân khấu đã thu hút sự chú ý của đông đảo người, nhưng vị hotboy lạnh lùng kiêm học sinh xuất sắc này lại không để ý nhiều đến mấy ánh mắt này, hắn ta nghiêm túc đọc bài diễn văn.

“Chậc, ra vẻ gớm.” Lục Hi Thần khinh thường giễu cợt ở trong lòng, nhưng không thể phủ nhận rằng trong lời nói của hắn có chút chua chua.

Diễn thuyết đến nửa chừng, trong hàng ngũ của lớp 1 khối 12 bỗng nhiên xáo động. Người đang phát biểu trên sân khấu bất chấp tất cả để nhảy vọt xuống dưới, học sinh cả trường đều tò mò nhìn về phía bên ấy.

Nghe thấy đủ loại bàn tán từ những người xung quanh, Lục Hi Thần nhàm chán đá đá hòn đá nhỏ dưới chân mình.

Nếu hắn là nam phụ phản diện, vậy Kỷ Minh Húc hẳn là nhân vật chính công. Dựa theo quỹ đạo của đời trước, lúc này đây nhân vật chính thụ là Diệp Cảnh bởi vì nguyên nhân không rõ liên quan đến tuyến thể nên bị ngất xỉu, mà vị hotboy từ trước đến nay vốn luôn bình tĩnh và tự chủ lại lập tức ném bài phát biểu của mình đi, nhảy xuống sân khấu rồi ôm Diệp Cảnh đang ngất xỉu đến phòng y tế.

Tin đồn giữa hai người cũng bởi vậy mà càng thêm nghiêm trọng.

Ở kiếp trước, Lục Hi Thần không mấy quan tâm đến việc này, kiếp này càng sẽ không để ý nhiều làm gì. Hắn hơi lệch khỏi hàng ngũ để nhìn Thời Dương đang đứng ở phía trước, sau đó tâm trạng lập tức dễ chịu hơn nhiều.

Thật đáng yêu, ngoan ngoãn đứng ở đó cũng siêu đáng yêu.

Chẳng bao lâu, Kỷ Minh Húc đã ôm người kia rời đi, buổi lễ khai giảng tiếp tục được tiến hành.

Sau khi đợi thêm vài người lên phát biểu, buổi lễ cuối cùng cũng kết thúc.

“Dương Dương, chúng ta có thể đi rồi.” Lục Hi Thần bước đến bên cạnh Thời Dương, thuần thục xoa mái tóc xoăn mềm mại ấy.

Không nghe thấy tiếng trả lời nhiệt tình nào, khi hắn đang định chọc ghẹo đối phương hai ba câu, thì người đang đứng bất động tại chỗ bỗng nhiên ngã đầu vào trong lồng ngực hắn.

“Nhóc Dương Dương?”

Lục Hi Thần vội vàng đỡ lấy người nọ, chợt nhận thấy sắc mặt của Thời Dương tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa.

【Aaa ký chủ, mau đưa Dương Dương đến phòng y tế đi!】

Hệ thống vốn biến mất đã lâu nay lại đột nhiên xuất hiện, nhưng Lục Hi Thần cũng không kịp để ý, hắn vội vàng bế ngang người nọ lên.