Hệ Thống Bắt Đầu Từ Đấu Phá Thương Khung

Chương 90: Tô Mộng Thanh




[Có thể]

Nghe xong lời của Hệ Thống thì Lâm thầm rùng mình. Nếu như cả hai nàng có thể đạt đến cấp độ 350 giống hắn thì há chẳng phải lại có thêm hai tôn quái vật trong Hậu Cung của hắn sao. Đến lúc đó mà gặp phải kẻ ngu ngốc nào đó chọc đến các nàng thì... Nghĩ đến thôi đã hơi ớn lạnh và thầm mặc niệm cho tên nào cũng như Vị Diện đó rồi.

Nhưng lời tiếp theo của Hệ Thống khiến hắn thả lỏng hơn một chút.

[Nhưng để mạnh như ký chủ thì không có khả năng]

[Bởi ký chủ lực chiến rất khủng bố! Nếu Hệ Thống tính không sai thì với cấp độ cả ký chủ thì việc tiêu diệt các Vị Thần ở Thần Giới là có khả năng]

“...”

Lâm trực tiếp hạn hán lời với những gì vừa nghe. Hắn đâu ngờ cái cấp 350 quá hack quá ảo của bản thân lại khủng bố tới vậy.

“Vậy các Vị Thần thường có sức mạnh bằng ta khoảng bao nhiêu cấp?”

Lâm tò mò hỏi. Nếu nói hắn có thể tiêu diệt các Vị Thần thì chắc hẳn hắn phải có số cấp vượt trên hắn bọn họ thì mới có thể.

[Ước tính trong khoảng 200 đến 250]

Hệ Thống đưa ra tính toán nói.

Phốc

Lâm nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm. Chênh lệch quá lớn, hơn kém nhau đến tận 100 cấp chứ ít gì.

“Vậy các nàng có thể đạt đến cấp độ nào?”

Lần này thì Lâm tò mò về giới hạn của mấy nữ.

[Tối đa cấp 300]

Hệ Thống đáp.

“...”

Lâm triệt để nín lặng trước thông tin quá mức chấn động. Hậu Cung của hắn sắp sản sinh ra vài người có thể thành Thần a.

“Về sau phải buff hack cho mấy lão bà khác mới được!”

Lâm thầm ra quyết định. Đương nhiên việc có 1 2 người thành Thần thì mấy nữ khác cũng sẽ muốn thành Thần. Với cương vị là phu quân của các nàng thì đương nhiên cũng phải giúp các nàng đạt được nguyện vọng a.

“Mấy nàng có thể mạnh lên nhưng xa xa mới có thể mạnh bằng ta!”

Lâm xoa xoa tay Tuyết Di noi. Hắn không đề cập đến giới hạn của các nàng để tránh các nàng xem đó là ngưỡng cực hạn của bản thân. Đơn gian là vì Hệ Thống chưa chắc đã tính toán đúng.

“Hừ! Rồi sẽ có ngày bọn thiếp vượt qua chàng!”

Tuyết Di phồng má nói.

“Rồi rồi! Tương lai ta sẽ mong chờ a!”

Lâm cười nói. Mấy lão bà của hắn càng mạnh thì sau này hắn cũng đỡ phải xuất chiến hơn.

“Phụ Thân!”

Đúng lúc này thì Dương Vô Hối cùng Chu Chỉ Nhược đi đến.

“Hối Nhi đấy à! Hôm nay được Chỉ Nhược dẫn đi đâu vậy?”

Lâm cười nói.

“Ta cùng Chỉ Nhược tỷ đi tham quan khắp nơi trong Nga My Phái a!”

Dương Vô Hối cười nói. Sau khi nàng được gặp lại Mẫu Thân là Kỷ Hiểu Phù và nghe lại chuyện Mẫu Thân nàng được sống lại lần nữa thì nàng rất vui. Đồng thời cũng xem vị Phụ Thân mới của nàng trở thành Đấng ở trong lòng, không gì là không thể làm.

“Vậy sao!”

Lâm xoa xoa đầu của Dương Vô Hối cười nói. Mặc dù là nàng không phải là huyết thống gì với hắn nhưng chỉ riêng việc nàng là nhi nữ của Kỷ Hiểu Phù thì đã đủ để hắn phải xem nàng giống như con của hắn rồi.

Một mặt khác thì hắn càng chờ mong đến đứa bé trong bụng của Vân Vận a.

“Lát nữa Phụ Thân hướng dẫn Chỉ Nhược tỷ làm món thịt hầm ngày hôm qua đi!”

Dương Vô Hối kéo tay hắn nói.

“Được a! Nếu Hối Nhi thích thì Phụ Thân chiều a!”

Lâm vui vẻ nói. Trước yêu cầu của nhi nữ thì từ chối kiểu gì cho được. Chưa kể đến hắn còn chưa muốn bị Kỷ Hiểu Phù bắt ngủ dưới sàn a.

Một phần thì hắn nghĩ Chu Chỉ Nhược làm nữ hầu thì ít ra cũng phải biết cách làm vài món của hắn nên việc chỉ dạy là chuyện thường tình.

“Có nên chỉ dạy hết menu của mình luôn không nhỉ?”

Lâm thầm nghĩ. Nhưng rất nhanh hắn lắc đầu bác bỏ ý tưởng điên cuồng đó. Bởi với cái menu với hơn 1000 món ăn ở thời hiện đại với đủ loại phong cách từ Châu Á đến Châu Âu thì hắn không nghĩ Chu Chỉ Nhược có thể nhớ hết đống đó cùng một lúc. Bản thân hắn cũng vậy, nếu không phải vì suốt ngày ở nhà cày game và gia đình thì hay vắng nhà thì có lẽ hắn cũng chả học mấy công thức nấu nướng đâu.

“Nhưng trước tiên thì Phụ Thân cần bắt Hối Nhi đi tu luyện mới được!”

Lâm bẻ lái sang chủ đề khác nói. Đương nhiên Kỷ Hiểu Phù có tu vi khủng bố thì không nói, là nhi nữ của nàng thì không thể không kém cạnh a.

“Cái này...”

Dương Vô Hối biến sắc khi nghe Lâm nhắc tới tu luyện. Nàng là còn muốn hưởng thụ cuộc sống tự do a.

“KHÔNG...ĐƯỢC...Ý...KIẾN!”

Lâm nở ra nụ cười nhưng đầy nguy hiểm khiến cho Dương Vo Hối rùng mình không thôi.

“Vâng...!”

Dương Vô Hối bất lực trước nụ cười quỷ dị kia. Nàng có nghe Mẫu Thân nàng nhắc qua rằng mỗi khi thấy Lâm nở ra nụ cười đó thì thường là có điềm chẳng lành với người được hắn để ý.

Sau đó Lâm kéo Dương Vô Hối đi ra sau đình việc mà bắt đầu việc huấn luyện tu luyện cho nàng.

Bất quá, Lâm nào biết tu luyện là gì. Hắn chỉ biết việc cày cấp, săn đồ và đánh boss mà thôi. Tức việc huấn luyện chỉ là gọi cho sang nhưng thực chất chính là hắn bắt nàng ăn đan dược thay cơm để gia tăng tu vi a.

Đương nhiên là hắn sẽ không nói cho nàng biết để tránh việc nàng trốn.

Thế là một cuộc hành hạ ba...à lộn, cuộc huấn luyện địa ngục không thể nào quên của Dương Vô Hối bắt đầu.

•••

Nửa năm sau.

Quãng thời gian vừa qua thì Lâm đúng nghĩa là ăn nằm ở không ở Nga My Phái với lịch trình rất giản đơn.

Sáng thì thức dậy, sau đó nấu đồ ăn. Việc làm này thường xuyên đến mức mà mấy nữ đệ tử của Nga My Phái ngày nào cũng đến xem hắn trổ tài nấu ăn.

Trưa thì hắn ra đình viện thưởng thức trà cùng mấy nữ. Đương nhiên là cả Tô Mộng Thanh và Chu Chỉ Nhược cũng có tham gia. Đơn giản là mỗi khi không có việc gì thì hắn cho phép các nàng tạm thời ngưng công việc lại a.

Đến tối thì cứ hai ba hôm thì hắn mới đè hai lão bà của hắn ra mà luận bàn nhân sinh. Bất quá, việc luận bàn rất nhiều lần mà hai nàng vẫn chưa dính thai.

Đương nhiên trong quãng thời gian này thì Lâm cũng thường nhận được tin tức từ Lưu Trung. Trong số đó thì có một thông tin khiến hắn hơi suy nghĩ.

Đó là không biết có phải do Thiên Đạo nơi này quá yếu hay do sự can thiệp từ bên ngoài như hắn hay không mà bỗng nhiên từ hai tháng trước thì xuất hiện tổng cộng là 2 vết nứt không gian.

Vết nứt không gian, so với lỗ hổng khổng không gian thì càng nguy hiểm hơn. Bởi vì vết nứt được hình thành do một trận cuồng phong trong không gian gây ra.

Bình thường thì việc có một trận cuồng phong không gian thì không có gì xa lạ. Bất quá cái lạ ở đây chính là hai vết nứt này xuất hiện và mang theo hai thứ kỳ dị.

Ngay cả Hệ Thống cũng không biết lai lịch chính xác của hai thứ này.

Một thứ chính là một viên đá có kích thước cỡ một viên bi. Cái lạ chính là dù hắn dùng sức cỡ nào, hay thậm chí là kích hoạt trạng thái mạnh nhất của bản thân cũng không làm gì được viên bi. Đặc biệt hơn chính là nó có thể tự hấp thu Linh Khí trong thiên địa.

Thứ còn lại thì có hình dạng giống một thanh kiếm nhưng lại bị rỉ sét. Trên thân kiếm là một dòng chữ lạ mà hắn chưa từng nhìn qua. Hệ Thống cũng không thể dịch ra từ ngữ trên đó. Bất quá, mặc dù nó bị rỉ sét nhưng hắn đã thử nghiệm và cho ra một kết quả khá sốc. Khi mà hắn không dùng lực mà chỉ truyền một ít Linh Lực lên thanh kiếm và quơ nhẹ. Kết quả chính là một cái khe rãnh sâu tận 50m hơn xuất hiện.

“Rốt cuộc thì nền văn minh thế nào mà có thể tạo ra được hai thứ này?”

Lâm sờ cằm âm thầm nghĩ. Chứng kiến độ khủng của hai con hàng này khiến hắn có chút tò mò về nền văn minh có thể tạo ra hai thứ này.

“Mà dẹp nó sang một bên vậy!”

Lâm bẻ lái sang chủ đề khác nói:

“Thế, Mộng Thanh, nửa đêm gọi ta sang là có việc gì?”

Vào bữa tối thì Tô Mộng Thanh truyền âm cho hắn bảo đêm nay qua phòng nàng, nàng có việc cần giúp.

Đương nhiên là Lâm đáp ứng và đúng nửa đêm đến phòng nàng.

“Nhìn mà còn không biết?”

Tô Mộng Thanh yêu kiều đáp. Hiện tại, trên thân nàng là một đồ ngủ mỏng, có thể nhìn xuyên thấu vào bên trong a. Đương nhiên là hắn không thấy đồ lót đâu cả.

“Muốn câu dẫn ta?”

Lâm cười nói. Mấy cảnh tượng này thì hắn đã nhìn qua mấy lão bà của hắn hết rồi. Một tiểu cô nương muốn chơi chiêu này với hắn? Còn non và xanh lắm.

“Bất quá! Mỹ nữ đến tay mà không thu thì phí!”

Lâm đổi giọng điệu nói. Đương nhiên là cô bé quàng khăn đỏ đã chủ động để sói thịt thì sói cần gì phải nhịn.

“Ưm...”

Trong ánh mắt trợn tròn của Tô Mộng Thanh thì môi nàng đã bị chặn bởi môi của Lâm.

Với một tên lão luyện tình trường như hắn thì nào có chuyện chậm chạp như mấy tên tay mở mới vào nghề. Tay hắn nhanh chóng cởi sạch y phục của Tô Mộng Thanh, để lộ nguyên cỗ ngọc thể ra để ánh trăng soi.

“Thật mềm!”

Tay hắn chuyển dời lên bộ ngực của Tô Mộng Thanh, thầm nghĩ. Mặc dù nó không to nhưng kích thước có thể nói là vừa vặn và độ mềm mại thì không cần phải nói.

“Ngứa...!”

Đương nhiên, trong khi đang trêu đùa bộ ngực thì tay kia của hắn đã mò xuống âm hộ mà ma sát nhẹ khiến Tô Mộng Thanh khẽ rên lên.

“Giờ thì vào chính sự thôi!”

Lâm bế Tô Mộng Thanh lên giường, đồng thời sử dụng Linh Lực chấn nát bộ y phục trên thân.

“Thật to!”

Nhìn côn thịt vừa to, vừa nóng lại còn có nhưng đường gân trên đó khiến Tô Mộng Thanh sững sờ.

Phốc

“Aaa...đau....đau quá!”

Trong lúc Tô Mộng Thanh còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Lâm đã đem côn thịt đâm thẳng vào bên trong nàng rồi.

Nghe Tô Mộng Thanh hét lên thì Lâm bắt đầu quá trình kích thích nàng để giảm bớt cơn đau.

Qua vài phút thì Tô Mộng Thanh thả lỏng người ra, Lâm cũng hiểu ý mà bắt đầu nhấp hông nhẹ.

Bạch Bạch Bạch

“Ư....ư....sướng!”

Nhịp nhấp dần gia tăng thì Tô Mộng Thanh cũng bắt đầu rên lên vì sướng.

Lâm nghe vậy thì bắt đầu giã mạnh côn thịt vào bên trong nàng hơn. Đương nhiên là hắn muốn hành hạ nàng một phen vì dám khiêu khích một tên có nhu cầu cao như hắn.

Bạch Bạch Bạch

“Á...sướng...sướng chết thiếp!”

Bị côn thịt đâm chót liên tục khiến Tô Mộng Thanh rên to hơn.

Bạch Bạch Bạch.

“Á...Thiếp ra.....thiếp raaa!”

Sau gần 30 phút bị côn thịt ma sát liên tục bên trong âm hộ thì Tô Mộng Thanh đạt đến cao trào mà phun ra dâm thủy.

“Chưa xong mà!”

Lâm cười tà nói. Không cho Tô Mộng Thanh kịp phản ứng thì hắn đã chuyển đổi tư thể để tiếp tục chinh chiến.

Sau hơn 30 phút sau thì Lâm mới bắn ra tinh hoa lần thứ nhất.

Tiếp đó thì hắn cùng nàng làm đủ ở mọi tư thế, từ la háng đẩy xe bò, quan âm tọa thiền, doggy,… khiến nàng lên đỉnh không biết bao nhiêu lần. Hắn cũng chỉ xuất ra được tầm 5 lần với tổng thời gian chinh chiến là 7 tiếng đồng hồ.

Và hiện tại thì trời đã sáng, nhưng vì vừa chinh chiến xong nên hắn ôm nàng vào lòng mà đi ngủ. Mặc kệ việc bên ngoài đã bắt đầu sinh hoạt.