Hậu Cung Hoàng Diệp Truyện

Chương 8: Sắc phong (Thượng)




Nghi lễ an táng của Đích phúc tấn qua đời trước khi hoàng thượng chính thức lên ngôi sẽ được tổ chức theo nghi lễ Đích phúc tấn. Nhưng Minh Trực lại đặc ân hạ táng theo nghi lễ của một vị hoàng hậu thực sự.

Chưa bao lâu sau khi tiên đế qua đời, dòng suối nước mắt lại chảy dài không dừng, thương tâm cùng cực.

Đích phúc tấn Ba Lâm Cơ Hoàng thị chưa được sơ phong, sau này sẽ rõ...

Hoàng Diệp ngồi buồn bã bên chiếc rèm nhung đang buông thả, tay phải chống lấy cằm mà vô định nhìn phong long một góc.

Ý Lan qua đời đối với nàng mà nói là vô cùng chấn động, làm tỷ muội với nhau chưa được bao lâu đã băng thệ như vậy, quả thật rất chạnh lòng.

Lúc sinh tiền, Ý Lan hiền lành, dịu dàng, thuần khiết, lại xinh đẹp kiều diễm gấp bội lần hoa ở Ngự Hoa Viên.

Lúc mang long thai, nàng ta còn ngây thơ, lo lắng, lộ ra rõ rệt cốt cách của một tiểu thư trong sáng, lại muôn phần hoàn hảo khiến bao người ganh ghét.

Hoàng Diệp lại nghĩ đến liều thuốc an thai được Dung Hoa tặng, liền bùng lên ngọn lửa nghi ngờ. Nàng ta trước nay im hơi lặng tiếng, lại luôn ra vẻ thận trọng với mọi thứ xung quanh, không phải luôn muốn tìm hiểu mọi thứ như Ý Lan, khác nhau một trời một vực.

Khoảng một vài ngày nữa, Minh Trực chính thức sắc phong, lên ngôi Hoàng đế, lại đang bàn bạc với các trọng thần tiền triều.

Chàng ta ngồi ngay ngắn, uy nghi trên ngai vàng, giương cao ánh mắt nhìn kẻ bề dưới chắp tay trước ngực, tấu lên ý kiến.

Minh Trực hỏi: "Trẫm định truy phong danh hiệu hoàng hậu cho Đích phúc tấn Ba Lâm Cơ Hoàng thị, các khanh có ý kiến gì không?"

Lúc này nhiều người nhìn nhau không lên tiếng, biết rõ cung quy nhưng vẫn im lặng đồng tình. Lúc này, trọng thần Tồng Đông Dĩ lại lên tiếng phản đối:

"Thưa bệ hạ, Đại An ta trước nay chưa từng có tiền lệ như vậy. Cung quy rõ ràng, chuyện Đích phúc tấn qua đời trước khi hoàng thượng sắc phong là không ai mong muốn, nhưng cũng không thể đem sự sủng ái đặt lên hàng đầu! Hoàng thượng, ngài chưa từng công bố thiên hạ Đích phúc tấn làm hoàng hậu chính thức, sẽ làm nổi lên lời đồn đoán thật sự không hay! Mong người minh giám cho hạ thần!"

Hoàng thượng đơ thần kinh mặt, thở dài một tiếng chán nản, lại hỏi tiếp: "Vậy nếu trẫm truy phong hoàng quý phi thì sao? Ba Lâm Cơ Hoàng thị cũng là danh gia vọng tộc, xuất thân An Nhất Giai Kỳ, không thể không kể đến!"

Tồng Đông Dĩ lại lên tiếng: "Dạ, hoàng thượng muốn truy phong thế nào cũng hợp lý, ngoại trừ phụng vị hoàng hậu là chu toàn hết ạ!"

Minh Trực không thèm nói tiếp, nhưng lại nghĩ đến ngôi vị hoàng hậu đang còn bỏ trống dở dang. Dù sao cũng là tân đế, không đủ nhiều kinh nghiệm để quyết định êm xuôi, y lại hỏi, nét mặt căng như dây đàn, cơ hồ réo lên âm thanh chói tai.

"Các khanh nghĩ ngôi vị hoàng hậu nên để ai thừa hưởng?"

Các trọng thần nhìn nhau, cũng là một mình Tồng Đông Dĩ lên tiếng: "Hoàng thượng anh minh, dù sao cũng là do người lựa chọn, miễn là Trắc phúc tấn!"

Trọng thần Nhựng Công Sơn lại lên tiếng: "Thưa hoàng thượng, hạ thần mạn phép đề cử Trắc phúc tấn Phong Lãng Hương Trị thị, nàng ta có đủ điều kiện cho hậu cung lẫn tiền triều để làm mẫu nghi thiên hạ!"

Minh Trực nheo mắt,hiểu rõ tâm cơ của hắn và điều kiện đủ là gì.

"Thứ nhất, lúc hoàng thượng lúc còn là Minh thân vương được cai quản một phần lãnh thổ Đại An, Phong Lãng Hương Trị thị lại là gia tộc góp sức lực nhiều nhất để củng cố lực lượng cho ngài! Thứ hai, nàng ta lại là Trắc phúc tấn của ngài, sẽ cao quý hơn Ô Lạp Nan Các thị cùng vị nhưng chỉ được kim tộc cao quý! Như vậy, việc đưa nữ nhân Phong Lãng Hương Trị Thị lên làm quốc mẫu Đại An dĩ nhiên là hợp tình hợp lý, thoả đáng tiền triều và hậu cung, cũng xem như góp phần lấy thêm quyền lực từ tay gia tộc này mãi mãi!"

Minh Trực cười lên khoái chí: "Hay, hay lắm! Quả nhiên là lời nói thật cao ngạo, ngươi nghĩ ta sẽ cần uy quyền từ Phong Lãng Hương Trị thị sao?"



Nhựng Công Sơn vội vàng phủ phục dưới đất, dập đầu xin tha tội. Minh Trực lại ngửa người ra sau, nói: "Dù sao lời thật lòng của ngươi, trẫm thấy bảy phần đúng đắn! Quả là các khanh nhiều năm kinh nghiệm, ta cần học hỏi nhiều thêm nữa..."

Nhựng Công Sơn mừng rỡ, đứng dậy, cùng các trọng thần cúi người, đồng thanh: "Hoàng thượng quá khen, hạ thần hổ thẹn không dám!"

Có dám hay không làm sao người ngoài biết? Chỉ có bản thân mới hiểu lòng dạ của bản thân thôi!

Tin tức lại rơi vào tai Dung Hoa khiến nàng ta vô cùng phấn khích, cả ngày vui vẻ sửa soạn đẹp đẽ, vừa để lấy lòng hoàng thượng, vừa chứng tỏ bản thân không hề thua kém Đích phúc tấn Ý Lan ngày trước.

Nàng ta ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế khảm trân châu Ý Lan hay ngồi ngay chính điện ngày trước, mân mê thanh ngọc bích làm nên uy quyền của một vị Đích phúc tấn, hay một vị hoàng hậu đang tại vị.

Dung Hoa đảo mắt nhìn, hài lòng nhìn cả đám nữ nhân khép mình bên dưới, không ai không dám không nghe lời. Nàng cười lên một tiếng, phá vỡ không khí tĩnh lặng: "Các muội đây là đang không thích điều gì sao?"

Bảo Trúc, hiện là Trắc phúc tấn duy nhất trong phủ, lắc đầu một cái, mặt mày bơ vơ cũng không tiện trả lời.

Lệ Hằng, thân là cách cách cao quý đứng đầu so với những người còn lại, chỉ cười khẩy: "Ngày trước là Đích phúc tấn Ý Lan chủ trì vương phủ, bây giờ là chủ tử nương nương lại không thấy phù hợp!"

Dung Hoa thắt chặt tâm can, vẫn một nụ cười mà toát ra vẻ lãnh đạm: "Muội nói như vậy, ta thật tình cũng không biết xử sự ra sao? Dù sao đi nữa, ta cũng không quen, cũng là hoàng thượng một tay quyết định..."

Lệ Hằng cười đểu, nhếch mép lên một cái thành tiếng rõ ràng: "Ây da, vậy là chủ tử nương nương định lấy danh hoàng thượng ra để dựa dẫm, để chúng thần thiếp kính nhường sao?"

Dung Hoa hít sâu, thở ra nói tiếp: "Muội đừng nghĩ oan cho ta, chẳng qua là thuốc đắng đã tật, sự thật mất lòng. Muội hà cớ gì phải bắt bẻ ta như vậy?"

Nữ nhân trong phủ im lặng không thèm để ý. Ai cũng biết, chen vào cũng không lợi ích gì. Một bên là thân quý nhờ tộc, một bên lại là thân quý nhờ cha. Không khéo lại rước hoạ vào thân không hề hay biết.

Hoàng Diệp cũng lẳng lặng, cúi mặt xuống nhìn y phục trên người của mình. Hôm nay ăn mặc có chút u tối, tà áo trắng thuần, chỉ có vài đường chỉ màu thanh thiên nổi bật, trên ống tay và tà áo lại thêu hoạ tiết những bông hoa mắt xanh bắt mắt nhưng không quá nổi bật.

Bảo Trúc cũng vậy, chỉ một màu xanh lá nhẹ nhàng, không rực lên một màu chói mắt, ống tay và vạt áo thêu những đoá cẩm tú cầu màu xanh vô cùng xinh xắn, tỉ mỉ.

Những người còn lại ăn mặc sặc sỡ đến chói mắt, nổi bật nhất là Lệ Hằng với tông áo màu đỏ chói lại thêu chỉ khổng tước. Nàng ta vuốt nhẹ ống tay áo, nói:

"Thần thiếp chỉ đùa thôi mà! Chủ tử nương nương cần gì phải nghiêm túc như vậy?"

Dung Hoa cũng không thèm chống đối, chỉ cần âm thầm hạ độc cho ả chết như Ý Lan là xong.

Hoàng Diệp và Bảo Trúc thận trọng đứng dậy hành lễ: "Thưa chủ tử nương nương, chúng thần thiếp cảm thấy hơi choáng, xin phép lui về nghỉ ngơi!"

Vẫn câu nói rập khuôn như cũ, Dung Hoa cũng rập khuôn câu trả lời sẵn: "Các muội cứ về nghỉ ngơi, nhớ giữ gìn sức khỏe cho thật tốt!"

Hoàng Diệp về đến phòng, liền tỏ vẻ khó chịu.

"Tỷ nhìn xem, chủ tử nương nương đúng là rất phấn khích khi ngồi lên chiếc ngai vị đó!"

Bảo Trúc cười, cũng cho qua chuyện: "Dù sao Phong Lãng Hương Trị thị được hoàng thượng coi trọng, trong hai Trắc phúc tấn chọn nàng ấy là đương nhiên! Muội còn ấm ức gì nữa?"

Hoàng Diệp xoa tay lên hai bên thái dương, cũng ngao ngán nói: "Hoàng thượng coi trọng gia tộc của nàng ta, lại phớt lờ đi Ô Lạp Nan Các thị của tỷ tỷ, tỷ không cảm thấy buồn?"

Bảo Trúc nhẹ giọng: "Ta không coi trọng phụng vị, chỉ coi trọng tình cảm phu quân ra sao."

Hoàng Diệp cũng hết lời, chỉ một lần nữa da diết nhắc nhở Bảo Trúc: "Tỷ tỷ, tỷ hãy nhớ, tình cảm chốn cung cấm là không thể, đằng này lại là tình cảm của một bậc đế vương. Tỷ hãy nhìn lại tiên phi tử xem, có mấy ai tin vào tình yêu của hoàng thượng mà được sống một cuộc đời hạnh phúc? Thử hỏi Hạnh Quý Phi của Lâm Tịnh Nhu xem..."

Bảo Trúc honleen một tiếng, quay ngược lại rằng: "Nhưng ta không độc ác như cô mẫu của Tịnh Nhu tỷ, làm sao lại bị ruồng bỏ và chết trong cô độc?"

Hoàng Diệp lạnh lùng, ánh mắt cơ hồ đóng băng người đối diện.

"Nhưng tỷ tỷ, sống trong cung cấm thì không ai là không hiền. Không lẽ tỷ sẽ chịu thiệt thòi mãi sao? Người ta khi bị dồn đến đường cùng sẽ vùng lên chống đối lại quyết liệt. Thâm cung sâu thẳm khó lường, ai biết trước được ngày mai?"

Bảo Trúc bỗng nhiên quay mặt sang chỗ khác, cũng đúng, nàng ta hiểu bản tính của mình quá hèn nhát và nhu nhược.

Nàng nhớ về lúc còn thơ ấu, bị đám tiểu thư trâm anh thế phiệt trêu ghẹo, chỉ một mình Hoàng Diệp đứng ra bảo vệ nàng, từ đó cũng chơi thân với nhau đến hiện tại. Suốt bao năm qua, cũng là Hoàng Diệp bên cạnh, lúc cách xa thì cứ đưa nhau thư từ, cánh bồ câu chao liệng đến quen mắt.

Hoàng Diệp biết lại quá lời, bèn dịu giọng lảng sang chuyện khác: "Ngày mai, hoàng thượng sẽ chính thức lên ngôi Hoàng đế, Phong Lãng Hương Trị Dung Hoa sẽ được xem là chính hậu!"

Bảo Trúc rầu rỉ: "Vậy Ý Lan tỷ tỷ làm Đích phúc tấn cũng chỉ là hư vinh. Tỷ ấy thật đáng thương, không được mặt triều phục, không được chiếu cáo toàn dân thiên hạ."



Hoàng Diệp cười an ủi, lòng cũng không vui: "Trâch sao được... Nhưng hình như muội nghe nói hoàng thượng đưa Đại a ca đến chỗ các thái phi nuôi dưỡng."

Bảo Trúc nhỏ tiếng trong cổ họng, rõ ràng buồn bã vì không được ban ân huệ chăm sóc Đại a ca. Hoàng thượng cũng đã nói, khi Đại a ca lớn thêm tí nữ, Bảo Trúc sẽ tận tay chăm sóc.

Lâm Tịnh Nhu bên ngoài bước vào, cũng cười lên một tiếng.

"Các thái phi gi chứ? Hiện tại cũng chỉ còn Dật Thái Quý Phi và Diệu Thái Hoàng Tần. Sống sót từ tiên triều đến nay quả thật rất đáng khâm phục!"

Hoàng Diệp chau mày nhìn Tịnh Nhu, nàng ta không ồn ào lúc ở chính điện, nhưng khi ở riêng lại có nhiều thứ bí ẩn không thể nào hiểu được hết.

Tịnh Nhu nói: "Ta hôm nay nghe thấy tỷ muội hai người không khoẻ, nên cố tình sang đây thăm hỏi như thế nào. Ấy vậy mà lại thấy hai người nói chuyện bình thường như vậy, không thể không góp vui!"

Hoàng Diệp cũng không nghi ngờ như trước, cũng đành chấp nhận kết niềm giao hảo với Tịnh Nhu. Nói chuyện chưa đủ nhiều, vậy mà thời gian trôi qua nhanh thật.

Trời vừa hửng sáng, cả hậu cung lẫn tiền triều náo nhiệt tiếng trống liên hồi dồn dập, tiếng kèn thổi lên từng hồi làm trang trọng thêm vài phần.

Minh Trực hiên ngang mặc long bào, đứng trên điện cao nhìn xuống hàng nghìn người đang phủ phục dưới đất.

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Với vô vàn lễ nghi phức tạp, đứng lên, quỳ xuống, cúi đầu, đứng lên, quỳ xuống, cúi đầu moitj tràng như vậy. Hoàng Diệp cũng theo dòng người vật vã noi quy.

"Hôm nay trẫm đăng cơ Hoàng đế, dựa theo ngày lành tháng tốt, truy tôn hoàng hậu Hàn Ô Các Đặc thị làm Hiếu Khâm Tuyên hoàng hậu, dựa vào thụy hiệu "Cảnh" của tiên đế, ban thành Hiếu Khâm Tuyên Cảnh hoàng hậu! Tôn thân mẫu Di Đại Quý Phi làm Hoàng Thái Hậu!"

(Khâm nghĩa là theo vua; Tuyên là đẹp đẽ, thuận lợi; Cảnh nguyên là thông minh, cảnh ngộ.)

Đúng canh giờ lành, nghìn người lại song phi hai hàng, đón hoàng hậu từ Minh thân vương phủ từng bước, từng bước đến Đại Cung Môn, trên thân khoác phượng bào màu đỏ rực như ngọn lửa, hoạ tiết phượng hoàng chạm khắc tinh xảo hơn một vạn viên hoàng ngọc cẩm thạch, lấp lánh mĩ lệ dưới vầng thái dương.

Dung Hoa từ tốn bước đi trên thảm đỏ trải dài vô tận, thầm mừng trong lòng, cuối cùng Phong Lãng Hương Trị thị cũng được nở mày nở mặt.

"Phong Lãng Hương Trị thị, tú dục danh môn, tảo tòng thân phủ, tường chung thế đức, thụ kim bảo, lập di hoàng hậu, chiếu cáo thiên hạ!"

Dung Hoa đưa tay nâng lấy, nhận kim bảo, từng bước lên bậc thang đến bên cạnh hoàng thượng.

"Thần thiếp thụ ân quân lệnh chủ trung cung, nguyện làm tròn chức trách của một vị hoàng hậu, dĩ hoà vi quý, hiền thục đoan trang, bất phụ tâm lực của hoàng thượng, nhật nguyệt soi xét!"

Tiếng trống tiếng kèn lại vang lên, dòng người phủ phục dưới đất, hô to rõ:

"Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"

Dung Hoa cúi người chạm đầu xuống đất: "Thần thiếp khấu tạ long ân!"

Hoàng thượng hờ hững nắm lấy tay Dung Hoa đứng lên, cố giả vờ hạnh phúc trước vô vàn ánh nhìn từ bên dưới.

Tiếng người nô nức vang lên như một khuôn mẫu, có thể được xem là một phần thiết yếu của đại lễ vang lên như sấm dậy đất rềnh:

"Chúc hoàng thượng hoàng hậu, phụng hoàng du phi, hoà minh khanh thương, nhất thủ chi hỷ, bách niên đồng tâm."

"Quỳ!"

Nghìn người quỳ xuống.

"Nhất khấu đầu!"

Nghìn người cúi người sát đất, cảm nhận rõ tiếng trống, kèn, tù và lay động trời đất.

"Nhị khấu đầu!"

Cờ đỏ, cờ vàng tung bay phấp phới giữa nền trời xanh vắt.

"Tam khấu đầu!"

Hoàng thượng và Hoàng hậu nắm tay nhau giơ lên cao, minh chứng cho tình cảm sâu đậm...



"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"

"Hưng!"

"Đế hậu đồng tâm vạn tuế kỳ xuân!"

Lễ sắc phong hoành tráng cũng đã kết thúc. Hoàng thượng chắp tay sau lưng, ung dung đến Chiêu Túy Điện làm tiếp công việc.

Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, các nương nương được dọn đến hậu cung theo chỉ định của hoàng thượng. Cụ thể:

Phong Lãng Hương Trị thị, Dung Hoa làm Hoàng hậu, ban Trường Xuân Cung.

Truy phong Đích phúc tấn Ba Lâm Cơ Hoàng thị, Ý Lan làm Thục Đoan Hoàng Quý Phi.

||||| Truyện đề cử: Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em! |||||

(Thục nghĩa là tốt đẹp, hiền lành; Đoan nghĩa là kĩ lưỡng, ngay thẳng)

Cách cách Thuận Nghiêng Ô Tấn thị, Lệ Hằng làm Nghi Quý Phi, ban Trữ Đức Cung. Dựa vào việc phụ thân của nàng có công với tiền triều, nên thân thế hiện cao hơn một bậc.

(Nghi nghĩa là nghi lễ, dáng vẻ; đâm chọc nghĩa là sự hung dữ của loài cẩu hoang)

Trắc phúc tấn Ô Lạp Nan Các thị, Bảo Trúc làm Hiền Phi, ban Dực Triết Cung.

(Hiền là chỉ người có đức hạnh, tài năng)

Cách cách Quý Đế Thượng Châu thị, Hoàng Diệp làm Thận Hoàng Tần, ban Chung Phúc Cung.

(Thận là cận trọng, cẩn thận thể hiện trí tuệ và kinh nghiệm)

Cách cách Lâm thị, Tịnh Nhu làm Cung phi, ban Diên Thọ Cung.

(Cung là nghiêm trang, kính cẩn, khiêm hoà)

Cách cách Ba Châm Đằng Sát thị, Quyên Cơ làm Dung Tần, ban Vĩnh Hoà Cung.

(Dung nghĩa là tốt bụng, khoan dung độ lượng)

Cách cách Quy Sát Bàng Tống thị, Hàn Thủy làm Nguyên Hoàng Tần, ban Hàm Khang Cung.

(Nguyên là nguồn gốc, chủ yếu, được sủng ái dài lâu)

Cách cách Bát Tế Nhĩ Giai thị, Mi Trinh làm Giang Tiệp Dư, ban Khánh Ý Cung.

(Giang nguyên nghĩa là sông)