Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 145: Cố Tử Thần, em thích anh 2




Cố Tử Thần lạnh lùng nhìn Kiều Tịch Hoàn, uống hết nước sau đó đặt ly nước lên đầu giường, nằm trên giường, sắc mặt vẫn không tốt.

Hiếm khi bị tức đến mức độ này.

Nhưng sau khi gặp người phụ nữ này, lại nhiều lần như thế.



Sau khi ở bệnh viện với Cố Tử Thần một đêm, sáng sớm hôm sau, bác sỹ tới kiểm tra thân thể cho Cố Tử Thần, tất cả chỉ tiêu bình thường, sốt đã hoàn toàn lui, tỏ ý có thể xuất viện.

Kiều Tịch Hoàn bận rộn nửa buổi sáng, làm xong thủ tục xuất viện, đẩy Cố Tử Thần xuất viện.

Hai người không hề trao đổi nhiều, hình như hai bên đều vẫn vì cãi vã tối qua mà không vui vẻ.

Vũ Đại tới đón bọn họ, hình như liếc nhìn Cố Tử Thần, lại hình như là ảo giác.

Xe một đường im lặng tới đại viện nhà họ Cố.

Kiều Tịch Hoàn đẩy Cố Tử Thần đi vào phòng khách biệt thự.

Tề Tuệ Phân đã sớm ở trong phòng khách chờ, nhìn Cố Tử Thần khôi phục như trước xuất hiện, thở phào nhẹ nhõm, “Ở bệnh viện khẳng định không ăn cơm ngon, buổi trưa mẹ để phòng bếp làm chút canh cho Tử Thần con dưỡng thân thể.”

“Vâng.” Cố Tử Thần gật đầu.

“Tối qua thật sự vất vả Hoàn Hoàn rồi.” Tề Tuệ Phân kéo Kiều Tịch Hoàn, rất hòa nhã nói.

“Không có gì, Tử Thần rất dễ phục vụ, không khổ cực.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Tề Tuệ Phân cũng cười cười.

Lần đầu tiên nghe người ta nói, Tử Thần dễ phục vụ.

Người giúp việc tốt nữa đều không dám phục vụ Tử Thần, trừ tiểu Linh trước kia bằng lòng chịu đựng Tử Thần mặt đen ra, những người khác đều không dám tới gần thằng bé, bây giờ nhìn tình cảm giữa Kiều Tịch Hoàn và Tử Thần, không khỏi vui mừng gật đầu.

“Hai đứa ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi một lúc, sẽ nhanh dọn cơm.”

“Vâng.” Kiều Tịch Hoàn đẩy Cố Tử Thần tới ghế salon.

Diệp Mị và Cố Tử Hàn ở đây.

Trong khoảng thời gian này, thời gian Cố Tử Hàn và Diệp Mị ở nhà tương đối nhiều, ánh mắt Diệp Mị đặt trên mặt Cố Tử Thần, lại quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Mà Cố Tử Hàn lại không hề động, đang xem ti vi.

“Anh cả không sao chứ, nghe mẹ nói sốt rất nghiêm trọng.” Diệp Mị thân thiện nói.

“Vô cùng tốt, cảm vặt mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn trả lời, tỏ vẻ mặt mũi, ai cũng biết làm.

“Vậy thì tốt.” Diệp Mị cười cười.

Kiều Tịch Hoàn cũng không nhiều lời.

Cảm thấy bốn người ngồi chung một chỗ, chính là mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.

Ăn xong cơm trưa, Kiều Tịch Hoàn và Cố Tử Thần trở về phòng.

Bởi vì buổi chiều phải đi làm, Kiều Tịch Hoàn thay quần áo, rồi chuẩn bị ra cửa.

Cô quay đầu liếc nhìn Cố Tử Thần đang chuẩn bị nằm trên giường ngủ trưa, “Em mới vừa nói với người giúp việc rồi, nửa giờ sau sẽ cầm thuốc lên cho anh uống, anh đừng làm khó người giúp việc.”

Cố Tử Thần không lên tiếng, mắt cũng không nhìn cô.

Kiều Tịch Hoàn cắn cắn môi, người đàn ông này!

Cô tức giận phừng phừng ra khỏi phòng, rất dùng sức đóng cửa lại.

Cố Tử Thần nhìn cửa phòng đóng lại, sắc mặt không quá tốt.

Kiều Tịch Hoàn bước nhanh đi xuống lầu.

Vừa đi trong lòng vừa bực bội không xả được.

Cố Tử Thần thứ hàng này, rốt cuộc có gì đặc biệt hơn người, có gì đặc biệt hơn người, có thể trâu bò như nhất nhị ngũ bát vạn chứ!

(*) Nhất nhị ngũ bát vạn: thuật ngữ mạt chược Bắc Kinh, tiếng lóng chỉ chảnh, kiêu ngạo.

Cô giận dữ ngút trời, chạm mặt Diệp Mị ở trong phòng khách chuẩn bị lên lầu.

Diệp Mị nhìn trên mặt Kiều Tịch Hoàn không hề che giấu phẫn nộ, nhếch miệng cười tà ác, “Sao thế, cãi nhau với Cố Tử Thần?!”

Kiều Tịch Hoàn ngẩng đầu nhìn Diệp Mị, vốn tức giận trong lòng, hiện giờ hình như cơn tức càng lớn, “Mắc mớ gì tới cô!”

“Kiều Tịch Hoàn.” Diệp Mị nheo mắt, ánh mắt ác độc chớp lóe.

“Diệp Mị.” Kiều Tịch Hoàn nhìn Diệp Mị, sắc mặt không được tốt, nói từng câu từng chữ, “Có phải cô không biết không, Cố Tử Thần thân dưới bại liệt đó! Một người thân dưới bại liệt như vậy, cô dùng hết thủ đoạn lấy được, cô chắc chắn có thể thỏa mãn cô?! Cô thích vận động trên giường như vậy, cô và Cố Tử Hàn ăn nhịp như vậy, cô cần gì phải nhiều tâm tư như thế, đoạt một người đàn ông cô không có cách nào sử dụng?!”

Sắc mặt Diệp Mị càng thêm khó coi.

Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng ném lại một câu, “Muốn làm con đĩ, cũng cần bắt được con mồi ngon!”

“Kiều Tịch Hoàn!” Diệp Mị cắn răng nghiến lợi, sải bước đuổi theo bước chân của Kiều Tịch Hoàn, chặn trước mặt Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn hung hăng nhìn Diệp Mị, “Chó ngoan không chắn đường, tránh ra!”

“Kiều Tịch Hoàn, cô rốt cuộc có tư cách gì mà diễu võ dương oai! Cô thật sự cho rằng Cố Tử Thần rất thích cô sao?! Tôi cho cô biết, tôi đã đưa tấm hình chụp cô và Tề Lăng Phong thâm tình hôn nhau cho Cố Tử Thần xem, anh ấy không hề có phản ứng gì! Cô đừng cho rằng mình thật sự là một thứ gì, cô và Cố Tử Thần chẳng qua chỉ là hôn nhân chính trị, nếu không phải bởi vì hai chân anh ấy tàn tật, cho dù cô xách giày cho anh ấy cũng không đủ!” Diệp Mị hung tợn, nói từng lời.

Kiều Tịch Hoàn càng tức giận bừng bừng.

Cái gì gọi là, đưa tấm hình cô và Tề Lăng Phong thâm tình hôn nhau cho Cố Tử Thần xem?!

Cái gì gọi là, Cố Tử Thần không hề có phản ứng gì?!

Cái gì gọi là, cô xách giày cho anh ấy cũng không đủ?!

Kiều Tịch Hoàn nhướng mày lên, “Cô cảm thấy cô có tư cách đó, xách giày cho anh ấy hả?!”

Sắc mặt kiều mỵ của Diệp Mị vốn không tốt, giờ phút này càng tồi tệ hơn, “Kiều Tịch Hoàn, cô câm miệng!”

“Nếu như cô tình nguyện xách giày cho Cố Tử Thần, tôi cũng sẽ không để ý.” Kiều Tịch Hoàn nói, nghiêm trang, “Dù sao, Cố Tử Thần thật sự cần một người tới xách giày, cô biết hai chân anh ấy không tiện.”

“Kiều Tịch Hoàn!” Sao Diệp Mị chịu được bị Kiều Tịch Hoàn sỉ nhục như vậy.

Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, chuẩn bị rời đi.

Cố Tử Hàn từ phòng khách đi tới, nhìn hai người đối đầu không ai nhường ai, Cố Tử Hàn bao che đi tới, đứng trước mặt Diệp Mị, “Xảy ra chuyện gì vậy?!”

Diệp Mị quay đầu nhìn Cố Tử Hàn, khoảnh khắc nhìn người đàn ông kia, rõ ràng hơi chán ghét.

Kiều Tịch Hoàn làm người bàng quan nhìn thấy rất rõ ràng.

Nhưng một giây ngay sau đó, Diệp Mị giống như biến thành người khác, khóc lóc rối rít nói, “Cũng không biết tại sao, chị dâu cứ ghét em như vậy, chỉ vào mũi mắng em, con đĩ…”

Cố Tử Hàn trầm mặt xuống, “Kiều Tịch Hoàn, cô ở công ty diễu võ dương ai không ai bì nổi, cô ở nhà lại bá đạo như thế, cô nơi nơi đều không thể nhìn tôi tốt sao?!”

Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, cười lạnh nhìn Cố Tử Hàn, “Tôi vẫn cho rằng Cố Tử Hàn chú coi như không thông minh, nhưng không ngu, nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy so với Cố Tử Thần, chú là kẻ ngu xuẩn. Đừng nói Cố Tử Thần, kể cả Cố Tử Tuấn còn nhìn thấu thế giới này hơn chú, cùng với trên thế giới này, những người khác bên cạnh…”

“Kiều Tịch Hoàn!” Cố Tử Hàn thay đổi sắc mặt, hung hăng công kích Kiều Tịch Hoàn gầm lên, “Cô đủ rồi, hiện giờ tôi bị cô tính toán bị cô chơi đến nước này, cô có thể cười nhạo tôi! Nhưng tôi nói cho cô biết, không bao lâu nữa, kết quả của cô cũng sẽ như tôi.”

“Sao có thể?!” Kiều Tịch Hoàn châm chọc nói, “Tôi không ngu xuẩn như chú.”

Cố Tử Hàn siết chặt quả đấm, khớp xương dường như đang vang lên “Rắc rắc”, như đang kiềm chế, dáng vẻ rất muốn đánh người.

Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ không quan tâm, đã cho rằng Cố Tử Hàn không có phần kiên quyết đánh cô kia.

Giằng co như vậy một lúc.

“Các con đang làm gì?!” Sau lưng, đột nhiên vang lên giọng nói nghiêm nghị của Tề Tuệ Phân.

Mọi người lập tức thay đổi vẻ mặt khác.

“Mới vừa nghe người giúp việc nói các con đang gây gổ. Người bao nhiêu tuổi rồi, còn gây gổ như thế, không cảm thấy mất mặt sao?!” Tề Tuệ Phân tỏ vẻ trưởng bối, rất có khí thế nói.

“Mẹ, mẹ đừng tức giận, chúng con chỉ tranh luận chút công việc với chị dâu thôi. Không có gì, là người giúp việc nói nhỏ thành to.” Diệp Mị vội vàng cười híp mắt nói.

Sắc mặt Tề Tuệ Phân vẫn chưa hề thay đổi.

Cố Tử Hàn lạnh mặt nói, “Diệp Mị em không cần uất ức mình nói tốt cho Kiều Tịch Hoàn, cô ta mắng em, em để mẹ nói không sai.”

Tề Tuệ Phân sắc mặt khó coi nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn cắn răng.

Hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu.

“Không có, không có, chị dâu có thể không tiếp nhận nổi, Ngôn Hân Đồng vừa mới chết con đã gả vào, nói con hai câu, con nghe là được. Mẹ ngàn vạn lần đừng trách cứ chị dâu.” Diệp Mị nói sao dễ nghe.

Sắc mặt của Tề Tuệ Phân càng khó coi, “Hoàn Hoàn, con là dâu cả, vào cửa cũng sớm hơn Diệp Mị, có chuyện gì không thể thông cảm chút sao?! Gây gổ như vậy, có còn chút quy củ trong nhà không?!”

Kiều Tịch Hoàn mím môi, hít sâu, một mình cô, đám người này.

Rất tốt.

Cô hít thở, điều chỉnh cảm xúc, khẽ mỉm cười, “Mẹ, con cũng không nói gì, con chỉ nói chú hai đối xử với em dâu rất tốt, Ngôn Hân Đồng ở nhà nhiều năm như vậy, không hề thấy chú hai đối xử tốt với cô ta như vậy, là thật lòng cảm thấy tình cảm của chú hai và em dâu khiến người ta hâm mộ. Con không biết em dâu lại hiểu thành ý gì mà tức giận như vậy?! Cho tới bây giờ con chưa hề nói gì mà em dâu lật đổ Ngôn Hân Đồng, có phải em dâu quá nhạy cảm rồi không?”

“Chị dâu chị đừng ngậm máu phun người, em chưa hề nghĩ tới phương diện này!” Diệp Mị vội vàng giải thích.

“Ý tứ chính là, em cảm thấy Ngôn Hân Đồng rời đi, chính là tự nguyện hả?”

“Em…” Sắc mặt Diệp Mị đột nhiên thay đổi.

Kiều Tịch Hoàn khẽ mỉm cười, “Thật ra thì em dâu và chú hai quan hệ tốt là được, thật sự không cần băn khoăn chuyện gì khác. Em chính là quá nhạy cảm. Mẹ nói có đúng không?”

Nói xong, còn vô cùng khéo léo quay đầu nhìn Tề Tuệ Phân.

Nói đến chuyện Ngôn Hân Đồng, bản thân Tề Tuệ Phân cũng biết rõ mình làm cái gì, rất nhanh đã thay đổi đề tài, “Hoàn Hoàn nói rất đúng, hai đứa quan hệ tốt là được, về sau Diệp Mị con đừng nhạy cảm như vậy. Con và Tử Hàn hạnh phúc là được, biết chưa?”

Diệp Mị cắn răng, hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Cô khéo léo gật đầu nói với Tề Tuệ Phân, “Mẹ, con hiểu rõ.”

“Được rồi, tất cả giải tán đi. Cần làm gì thì đi làm đi.” Tề Tuệ Phân ném lại môt câu, rồi rời đi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn theo bóng lưng Tề Tuệ Phân, nhìn hai vợ chồng sắc mặt khó coi trước mặt, “Làm nhiều việc trái với lương tâm rồi, nên chột dạ.”

Cười lạnh, bước chân rời đi.

Cố Tử Hàn nhìn theo bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt lạnh phát rét.

Diệp Mị cũng không khá hơn chút nào, cả người rõ ràng đã tức giận đến không thôi.

“Kiều Tịch Hoàn người phụ nữ này, anh tuyệt đối không khiến cô ta dễ chịu!” Cố Tử Hàn gằn từng tiếng, chém sắt như chém bùn.

Diệp Mị quay đầu nhìn Cố Tử Hàn.

Ít nhất trên điểm này, bọn họ trên một chiến tuyến thống nhất!



Kiều Tịch Hoàn đi ra biệt thự, đứng trước cửa lớn biệt thự.

Vũ Đại đã lái xe đậu ở cửa.

Kiều Tịch Hoàn lại đứng ở đó, không nhúc nhích.

Vũ Đại cau mày, hạ kính, trời nóng như vậy, Kiều Tịch Hoàn như thế, là bị cảm nắng, choáng váng đầu rồi đúng không.

Cô hơi lớn giọng, “Không lên xe sao?!”

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Vũ Đại, cắn răng nói, “Tôi không đi làm, cô đi về đi.”

Sau đó không quay đầu lại đi vào biệt thự.

Vũ Đại cảm thấy Kiều Tịch Hoàn người này thật sự có phần không giải thích được.

Cô vốn cho rằng buổi chiều không có việc gì, đồng ý Diêu Bối Khôn, dạy cậu ta vài chiêu đánh nhau đơn giản. Cô ới vừa nói rằng buổi chiều không được, Kiều Tịch Hoàn lại nói không cần cô?! Người phụ nữ này đúng là quá hay thay đổi.

Cô mím môi, cầm điện thoại lên, còn chưa mở miệng, bên kia đã vang lên giọng nói như đánh máu gà, “Sư phụ, chị tìm em?”

Vũ Đại cau mày.

Mỗi lần đều cảm thấy Diêu Bối Khôn thằng nhãi này gọi mình là sư phụ giống như Tôn Ngộ Không đang gọi Đường Tăng.

“Đỉnh Hạo Hãn, chỗ cũ.”

“Hiện giờ?” Bên kia hỏi dò, “Không phải nói có việc gì sao?”

“Cậu không rảnh?”

“Có rảnh.” Diêu Bối Khôn vội vàng nói, mặc dù hình như bên tai còn nghe được một giọng nữ mảnh mai, “Ơ kìa, không phải nói buổi chiều ở lại với người ta sao? Lâu như vậy không chơi với người ta, hiện giờ lại nói phải đi, em không muốn em không muốn…”

Giọng nói kiều mỵ này, Vũ Đại nghe mà nổi cả da gà.

“Đi sang bên, tiểu gia tôi có việc bận.” Hình như Diêu Bối Khôn đẩy người phụ nữ kia ra, quay đầu lại cung kính nói với Vũ Đại, “Sư phụ yên tâm, em nhất định lập tức chạy tới.”

“Diêu Bối Khôn.” Vũ Đại nói rất chân thành, “Chúng ta người luyện võ, ít nhất trong khoảng thời gian tu luyện, cần phải lòng không có việc khác, giữ vững trạng thái tốt nhất của thân thể.”

“Sư phụ đang truyền thụ cái gì cho em sao? Thứ cho đệ tử ngu muội, không hiểu ý của sư phụ.” Diêu Bối Khôn tỏ vẻ thành khẩn.

Vũ Đại trợn trắng mắt, “Cậu không hiểu tiếng người sao? Ý của tôi chính là, trong khoảng thời gian này, cấm dục!”

“…” Bên kia lập tức hóa đá.

Vũ Đại cúp điện thoại, nhếch miệng lên cười.

Có lúc cảm thấy, kiềm chế tiểu đệ, tìm chút niềm vui, không tôi.

Nhưng mà thời gian nhìn như “Không tồi” này, không được lâu.



Kiều Tịch Hoàn xoay người trở lại phòng khách.

Đi thẳng lên lầu hai, đi vào phòng Cố Tử Thần.

Người giúp việc đang đứng bên giường Cố Tử Thần, hình như đang cố gắng khuyên Cố Tử Thần uống thuốc.

Cố Tử Thần mặt không chút thay đổi, sắc mặt vẫn rất khó coi.

Người giúp việc thấy Kiều Tịch Hoàn đột nhiên xuất hiện, cả người thả lỏng một hơi, vội vàng nói, “Đại thiếu nãi nãi, đại thiếu gia không uống thuốc, tôi không có cách nào…”

“Được rồi, chị đi làm việc của chị đi.”

Người giúp việc vội vàng lui ra khỏi phòng, đi thật nhanh chóng.

Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn Cố Tử Thần, “Sao anh không uống thuốc?”

Cố Tử Thần không nói lời nào.

“Có phải anh nhìn thấy được bức hình em và Tề Lăng Phong hôn nhau không?!” Kiều Tịch Hoàn gọn gàng dứt khoát.

Chuyển đổi đề tài mức độ hơi lớn.

Hình như Cố Tử Thần cũng trố mắt hai giây, nhìn chằm chằm vào Kiều Tịch Hoàn.

Một giây sau đó, lại mặt không chút thay đổi.

“Không có phản ứng?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

Cố Tử Thần nhướng mày lên, “Em nghĩ tôi nên có phản ứng gì?”

“Em cảm thấy chỉ cần là đàn ông, khi gặp phải chuyện như vậy nên tức giận! Cho dù có thích hay không, ít nhất sẽ không mặc kệ cho đồ của mình bị người khác đụng vào. Đổi lại thành em, nếu như em biết anh và ai có chuyện gì, em cảm thấy em có thể sẽ giết anh, lại giết người phụ nữ này!” Kiều Tịch Hoàn nói từng lời, không hề nói giỡn.

Cố Tử Thần cau mày, đối với Kiều Tịch Hoàn lý luận, hình như có phần không hiểu được.

“Đã như vậy, vì sao em lại muốn làm thế?!” Cố Tử Thần lạnh mắt hỏi cô, “Nhìn như, em không phải bị ép.”

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, nhìn Cố Tử Thần.

Tại sao cô muốn làm như vậy?!

Vì một mục đích.

“Là tự em ăn sâu bén rễ cảm thấy, thật ra em không phải là đồ của tôi, không phải sao?!” Cố Tử Thần hung hăng hỏi.

“Em không phải của anh.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng, lạnh lùng nói.

Cố Tử Thần cười lạnh.

“Vậy anh cảm thấy, anh là của em sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.

Cố Tử Thần mím môi.

“Anh cũng không cảm thấy anh thuộc về em, nhưng mà em có thể cảm thấy, anh thật sự là của em đấy, mà anh lại sẽ không cho rằng em là của anh. Cố Tử Thần, thật ra thì em rất nóng nảy, giờ phút này có phần phiền não và khó chịu không nói ra được. Em không biết hiện giờ em có thái độ gì đối với anh, cũng không biết anh có thái độ gì đối với em, rất nhiều khi em sẽ dùng cố chấp của em nói rõ cuộc đời em, em tự nhận em là hình dáng gì chính là hình dáng đó, em chưa từng để ý tới cái gọi là mối quan hệ nhân quả, bởi vì em cảm thấy bản thân em chỉ cần sống theo phương thức của chính em là được, nhưng bây giờ…” Kiều Tịch Hoàn siết tay, hung hăng nhìn Cố Tử Thần, “Em cảm thấy em thật bất an.”

Cố Tử Thần nhìn cô.

“Em rất bất an, không biết nên đặt lòng mình ở đâu, sợ bị thương lại sợ không cam lòng.” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nhìn Cố Tử Thần, “Em vẫn cho rằng sau nhiều năm như vậy, đã trải qua nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy, em sẽ không hề biểu lộ tình cảm với bất cứ người đàn ông nào, càng sẽ không để cho bất cứ ai đi vào lòng em, càng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào tới thương tổn em!”

Kiều Tịch Hoàn bốp bốp nói một đống, nói một đống, bản thân cũng không biết đang nói những gì. Cô cứ nhìn chằm chằm Cố Tử Thần như vậy, nhìn anh vẫn không hề thay đổi sắc mặt.

Hốc mắt của cô đột nhiên hơi đỏ, đỏ mắt nói với Cố Tử Thần, “Cố Tử Thần, em thừa nhận, em thích anh.”