Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 91: NT: Hai ba ba (7)




Qua một khoảng thời gian, Vĩnh An có thể chắc chắn rằng lựa chọn ngày hôm ấy của bản thân là đúng. Tình cảm của cậu và Vĩnh Nhất Thiên ngày càng khăng khít. Anh lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho cậu, xem cậu như bảo bối mà cưng chiều. Đến nỗi Lương Kỳ nhìn thấy cũng bĩu môi khinh bỉ. Nhưng mà anh nào có để tâm, bởi lẽ anh chỉ quan tâm đến một mình cậu mà thôi!

- Dạo này em có vẻ kén ăn?

Vĩnh Nhất Thiên có chút không vui xoa gò má của Vĩnh An. Anh cảm thấy dạo này người yêu của mình cứ kén ăn sao ấy. Là một bác sĩ, điều này thật sự khiến anh không khỏi lo lắng.

Có phải là bệnh rồi không?

Lương Kỳ ở một bên nghe vậy liền không khỏi khinh thường. Nhìn thế nào thì Vĩnh An cũng tròn ra ấy vậy mà tên kia lại nói cậu ấy kén ăn. Quả thật là nói dối trắng trợn!

- Đâu có! Chỉ là có vài món…ừm, cảm thấy khó ăn!

Vĩnh An lắc lắc đầu sau đó nói với anh. Cậu cũng không biết vì sao nữa. Chỉ là tự nhiên có vài món cậu ăn không vô mà thôi.

- Chút nữa ăn dẫn em đi kiểm tra!

Vĩnh Nhất Thiên lo lắng người thương có chuyện. Còn Vĩnh An thì chỉ cho rằng bản thân bình thường nên lắc đầu sợ sẽ làm phiền anh.

- Thôi không cần đâu, anh còn việc mà! Để mình em đi cũng được! Chắc là chút bệnh lặt vặt thôi ấy!

- Không được! Anh nói rồi chút nữa anh sẽ đi với em!

- Anh…haizz…

Đôi trẻ cứ cãi qua cãu lại. Lương Kỳ ngồi một bên liền chán nản thở dài. Không có chồng cô ở đây thôi! Nếu không cô phát cẩu lương ngược lại cho mà xem! Nhưng mà nói thế nào thì cô cũng thật sự rất vui. Bởi lẽ cuối cùng Vĩnh An cũng có thể bước ra khỏi vùng tối của chính mình. Tìm được một người đàn ông xứng đáng với cậu ấy. Như vậy thì người bạn thân như cô đã cảm thấy vui rồi!



- Chút nữa có muốn ăn gì không?

Hai người Vĩnh An vừa mới đến bệnh viện. Hiện tại đang chờ tới lượt của mình. Vĩnh Nhất Thiên sợ cậu đói bụng liền hỏi han. Quả thật sau khi yêu nhau, người kia chăm cậu không khác gì em bé cả. Khiến cho cậu ban đầu còn ngượng muốn chết. Chỉ là cảm giác có người quan tâm thật sự vô cùng vô cùng thích luôn! Do đó mà bây giờ cậu cũng đã quen rồi, còn cảm thấy người bạn trai này sao lại đáng yêu, chu đáo đến thế???

- Mời người tiếp theo!

Nghe thấy tiếng gọi, hai người liền đứng dậy nắm tay nhau cùng đi. Và sau khi nghe thấy tin tức mà bác sĩ nói cả hai liền lập tức đứng như tượng không thể phản ứng kịp.

- Có…có thai á?!

Vĩnh An há hốc mồm, vẻ mặt nghe ngơ ra không dám tin những gì bản thân nghe thấy. Có phải cậu bị ù tai rồi không? Cậu có thai á?! Sao có thể chứ? Cậu rõ ràng là đàn ông mà!

- Bác…bác sĩ có xem lộn kết quả của ai không vậy?

Vĩnh An lắp bắp không dám tin đây là sự thật. Đùa sao, cậu là đàn ông cơ mà!

Vị bác sĩ kia cũng đã đứng tuổi. Thấy biểu hiện của cậu cũng rõ đó là chuyện thường tình nên khẽ cười rồi nhẹ nhàng giải thích.

- Tôi biết hai cậu có thể không tin nhưng đây là sự thật! Đàn ông không phải không thể mang thai chỉ là tỉ lệ phần năm này cực kỳ hiếm. Và cậu Vĩnh đây là một trong số đó! Vả lại, nếu hai người không chắc chắn thì có thể đến bệnh viện khác kiểm tra thử!

Nghe thấy ời người kia. Hai người nhìn nhau không nói nên lời. Kế đó liền lại đến một vài bệnh viện khác kiểm tra thử. Và kết quả thì vẫn không thay đổi.

- Có thai sao…mình có thai sao?

Trên đường đi Vĩnh An không ngừng lẩm bẩm. Cậu thật sự vẫn chưa tiếp nhận kịp thông tin. Nhìn chằm vào phần bụng có chút mỡ của bản thân. Cậu có chút…có chút không thể nào tin được! Nhưng mà…đi biết bao nhiêu bệnh viện rồi, kiểm tra cũng không ít lần, tất cả kết quả đều chỉ có một mà thôi, đó là cậu thật sự đang mang thai!

Khẽ đánh mắt sang người đàn ông bên cạnh, từ nãy giờ anh chẳng nói gì khiến cậu lo muốn chết đi! Có phải là, anh không thích hay không? Anh…xem cậu là quái vật hay không?

Nghĩ vậy, liền không khỏi có chút tủi thân trong lòng. Chưa tiêu hóa được hết những suy nghĩ trong đầu thì chiếc xe đã dừng lại. Cậu còn tưởng là về đến nhà rồi liền muốn rời khỏi xe nhanh chóng. Ấy vậy mà chưa kịp hành động thì đã bị người đàn ông bên cạnh ôm lại.

- Tên ngốc nhà em lại nghĩ lung tung gì nữa đúng không?

Là bác sĩ riêng cho cậu, còn kiêm thêm cả chức người yêu. Vĩnh Nhất Thiên dĩ nhiên biết rằng cậu đang suy nghĩ gì rồi. Do đó anh liền sợ bé con nhà mình nghĩ không thông mà ôm lấy cậu đánh phủ đầu trước.

- Anh…anh không thích con sao?

Cậu có chút luống cuống hỏi.

- Sao có thể không thích chứ! Con của em và anh mà! Chỉ là có chút bất ngờ thôi! Ừm…anh với em kết hôn nha!

Nghe thấy lời ngọt ngào kia. Trái tim cậu như vỡ òa ra vậy, cậu ôm chặt lấy anh. Không chút do dự mà đáp.

- Dạ!

Vĩnh Nhất Thiên mỉm cười, hôn lên mội người thương. Đây là người anh đã nhận định, do đó cả đời này anh đều sẽ luôn bên cạnh mà chăm lo cho cậu!

Khẽ đặt tay xoa nhẹ phần bụng, ánh mắt anh toát lên sự yêu thương vô bờ. Đây là kết tình tính yêu của anh và cậu, là sinh linh mà ông trời đã ban cho cả hai người.



Ngày hai đứa trẻ chào đời, anh và mọi người đều không khỏi sốt sắng. Chỉ là khi nhìn thấy cậu an toàn cùng với hai thiên thần, tất cả mọi người đều như vỡ òa ra vậy. Tuy Vĩnh An không khỏi buồn bã khi ba và mẹ không đến thăm mình và cháu. Nhưng có chồng và bạn bè an ủi cậu cũng vơi đi được phần nào.

Trở về tổ ấm, cả gia đình bốn người cùng nằm trên một chiếc giường. Vĩnh Nhất Thiên xoa lấy gò má của cậu, đặt lên đó nụ hôn trân quý. Anh thì thầm, lời nói đã khắc cốt cho mối tình của họ.

- Anh yêu em, A An!

- Em cũng yêu anh, chồng à!

Hai người nhìn nahu, rồi lại nhìn hai thiên thần nhỏ. Cả đời chỉ cần như vậy, họ không mong cầu thêm gì nữa. Cùng nhau sống một đời bình an, một đời hạnh phúc bên gia đình. Tất cả đã là điều tuyệt vời nhất trên thế gian này!



…HẾT…