Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 32: Nỗi đau của người làm cha




Ông…ông có phải mún…mún uống nước ngọt hông!!An Hòa nhìn nhìn ông lão trước mặt hỏi. Ông ấy không ngừng nhìn cậu là vì cậu đang uống nước ngọt. Vậy chắc chắn là ông ấy cũng muốn được uống nước ngọt rồi.

- Đồng Đồng nói…nói uống nước ngọt nhiều quá hông tốt đâu! An Hòa chỉ được ún…ún một xíu hôi! Ông…ông uống cái khác đi!!

Nhìn cậu khó khăn mà nói hoàn chỉnh một câu. Trong lòng Điệp Vĩnh Y bỗng sinh ra sự đau lòng khó tả. Thằng bé này thật sự rất giống A An…chỉ là có lẽ trí não của thằng bé có vấn đề. Ông trời quả là thích trêu ngươi người khác…

- Cháu đến đây ăn với gia đình sao? Đồng Đồng là người thân của cháu?

Bỏ qua sự đau lòng đang nhen nhóm. Ông mỉm cười bắt chuyện với cậu. Bất giác trong lòng ông có cảm giác rất thân quen với người này. Giống như có một sợi dây vô hình nào đó đang liên kết với họ.

Hai người không biết từ lúc nào lại ngồi kế bên nhau nói chuyện vui vẻ. Tiếp đó thì trợ lý Tô cũng bước vào quán. Vừa nhìn thấy An Hòa liền có chút sững sờ. Nhưng khi thấy ánh mắt ra hiệu của Điệp Vĩnh Y thì liền như hiểu ra gì đó mà gật nhẹ đầu.

- Ông…ông ơi, ông có chuyênn bùn…bùn sao ạ? An Hòa thấy…thấy ông cứ…cứ nhìn An Hòa mà mà mắt ông bùn lắm!!

An Hòa chớp chớp đôi mắt của mình tò mò hỏi. Ông cụ này nói chuyện rất hiền hậu nha. Không có chê cậu nói chuyện chậm chạp mà còn cười với cậu nữa. Chưa kể ông ấy nhìn cậu như đang nhìn người thân trong nhà vậy. Giống kiểu chị gái xinh đẹp hay nhìn cậu khiến An Hòa thích lắm luôn!

Nghe câu nói ngây ngô của An Hòa. Trái tim Điệp Vĩnh Y phút chốc trùng xuống. Nếu lần đó ông không ngu ngốc cổ hủ thì có lẽ hiện tại ông đã chẳng phải mang dằn vặt cả một đời rồi…

Điệp Vĩnh Y định nói gì đó thì An Đồng đã trở lại. Nhìn thấy anh trai mình đang ngồi cùng với hai ông bác kỳ lạ y liền cau mày cảnh giác. Sau đó nhẹ giọng nhìn anh mình hỏi.

- Anh hai, sao vậy? Anh cần gì sao?

- Hông…hông có! Chỉ là chỉ là…An Hòa mún nói chuyện với ông ấy thui!! Đồng Đồng cũng ngồi xún đi!! Ngồi xún với An Hòa nè!



Cậu kéo kéo góc áo của em trai sau đó như ý liền kéo được em trai ngồi xuống cạnh mình. Tuy An Đồng có chút cảm thấy không quen dù sao hai người trước mặt cũng không tính là quen biết gì nhưng mà không hiểu vì nguyên do thế nào trong lòng An Đồng lại sinh ra chút cảm giác thân thuộc với ông cụ đang ngồi đối diện với An Hòa. Cảm giác này cứ như là họ có liên quan gì đó.

Sự xuất hiện của An Đồng càng khiến đáy lòng của Điệp Vĩnh Y gợn sóng. Hai anh em này đều có nét giống với con trai ông. Chỉ là An Đồng có nét giống với một người khác hơn. Mà người này ông cũng đã mắc nợ không ít…

Có lẽ vì cơ duyên mà bốn người ngồi đó trò chuyện với nhau. An Hòa thì vừa tập trung ăn bánh vừa lắng nghe mọi người nói chuyện. Đôi lúc cậu cũng sẽ vui vẻ mà đáp lại mọi người khiến cho bầu không khí của xung quanh cũng đặc biệt trở nên hài hòa và ấm áp.

Sau một lúc, Điệp Vĩnh Y và trợ lý Tô dường như có việc bận nên phải rời đi trước. Chỉ là ông có chút luyến tiếc hai anh em cậu. Do đó liền có ý định muốn trao đổi số điện thoại với An Đồng. Thật ra thì lúc đầu An Đồng cũng nghi hoặc lắm nhưng mà y cảm thấy người đàn ông này không giống người xấu. Chưa kể cách ăn mặc tuy không phô trương nhưng thần thái cũng đủ thấy là một người có tiền có thế. Trong khi y và anh trai lại chẳng có gì quá nổi bật cả. Nếu muốn làm hại hai người thì trông cũng quá vô lý đi.

Do đó mà An Đồng cũng trao đổi số điện thoại của mình cho ông. Dẫu sao thì nếu có chuyện gì bất trắc thì y vẫn có thể giải quyết, vẫn có đủ thì giờ để tránh cho anh trai gặp chuyện.

- Tạm biệt, tạm biệt hai người nha!!

An Hòa vui vẻ vẫy tay với hai người lớn tuổi. Sau đó lon ton lon ton cùng An Đồng đi lấy xe. Sắc mặt của cậu hiện tại y như hoa hướng dương vậy. Rực rỡ và chói lóa vô cùng. Có thể nói hôm nay là một trong những ngày cực kỳ cực kỳ vui của cậu luôn ấy!

- Ông chủ, có phải ông nghi ngờ hai cậu ấy là con của cậu hai không?

Trợ lý Tô nhìn vẻ luyến tiếc của Điệp Vĩnh Y liền dễ dàng đoán ra tâm tư trong lòng ông. Dẫu sao cũng đi theo Điệp Vĩnh Y gần một đời người. Chuyện đoán sắc mặt gì đó cũng dễ như trở bàn tay.

- Ừ, cậu giúp tôi điều tra một chút…có lẽ, ông trời thương xót cho lão già này…

Điệp Vĩnh Y cười khổ. Năm đó là chính ông cắt đứt quan hệ cha con với con trai mình. Năm đó chính ông là kẻ nhẫn tâm đẩy con trai mình vào viện tâm thần. Chính ông nhẫn tâm xém một chút là giết hại sinh linh bé bỏng trong bụng con trai mình. Mọi thứ đều do một tay lão già cố chấp như ông gây ra. Nếu hiện tại An Hòa và An Đồng thật sự là con của con trai ông. Vậy thì ông trời thật sự đã cho ông một cơ hội sửa lỗi. Chỉ là ông biết dù có thế nào cũng không thể bù đắp cho những chuyện đã xảy ra…dù ông có cố thế nào thì chuyện năm đó vẫn vậy, nỗi đau vẫn không hề thuyên giảm…