Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 157-2: Thích khách đến từ Đại hán hoàng thúc (2)




Không đợi Tào Tháo mở miệng trả lời, chỉ thấy trong các triều thần một người bước ra,

- Bệ hạ nói Trung Lăng Hầu, chẳng lẽ là Lưu Tử Kỳ ở Dĩnh Xuyên sao?

- Đúng vậy!

- Tử Kỳ không phải nói là tuyệt tự, làm sao giờ lại nói có hậu duệ?

Lưu Hiệp nói:

- Trẫm cũng cảm thấy kỳ lạ, cho nên vừa rồi mới muốn hỏi, không biết chuyện này có thật không. Đào Công là danh sĩ, cương trực. Y bị Thập Thường Thị làm hại, trẫm hiện giờ suy nghĩ lại, vẫn có chút đau lòng. Nếu Tử Kỳ Công quả thực có hậu duệ, không thể để hắn lưu lạc dân gian, bị bọn đạo chích ức hiếp. Trẫm muốn hỏi một câu Tư Không, Lưu Sấm một thân, có phải là hậu duệ của Trung Lăng Hầu không?

Thừa nhận, hay là không thừa nhận? Tào Tháo vô cùng rõ, Lưu Sấm hiện giờ chiếm đoạt Bắc Hải, đang thiếu một thanh danh. Nếu để hắn chính danh, hắn tất nhiên sẽ thừa cơ nổi lên, cướp lấy Bắc Hải … Đến lúc đó, Bành Cầu, căn bản không thể ngăn chặn Lưu Sấm. Y sở dĩ lệnh Bành Cầu ra mặt kiềm chế Lưu Sấm, chính là không muốn làm sự tình vỡ lở ra. Tào Tháo trong lòng rất rõ ràng, Lưu Sấm liên tục chiến đấu ở các chiến trường ngàn dặm, hoành hành Từ, Dương, Dự tam châu mà không người nào có thể ngăn lại, đủ để chứng minh, Lưu Sấm này, cũng không phải là kẻ tầm thường.

Nhưng Bành Cầu, có thể kiềm chế nhất thời, mà không thể kiềm chế một đời.

Đợi Lưu Sấm ổn định trận tuyến đầu, kế tiếp nhất định là Bành Cầu đại bại.

Nhưng nếu như không thừa nhận, vậy y chẳng khác nào mất đi sự ủng hộ của thế tộc ở Dĩnh Xuyên. Bốn nhà Tuân, Trần, Chung, Hàn không nói đến, riêng chỉ là Thư Viện Dĩnh Xuyên, thậm chí bao gồm trường thái học, cũng đều có thể sẽ vì chuyện này làm khó dễ.

Chung Diêu và Tuân Úc, đã tự mình đến nhà tìm y xin tha.

Chớ đừng nói chi là còn có cái nho học đại gia Trịnh Huyền cũng liên lụy ở bên trong, chuyện này Tào Tháo coi như là không muốn thừa nhận, cũng trở nên rất phiền toái.

Đám hoạn quan đáng chết, dựa vào cái gì mà bàn luận việc này ở trong cung? Nếu hôm nay Lưu Hiệp không nhắc tới việc này, Tào Tháo còn có thể tiếp tục áp chế việc này, đợi cho sau khi chinh phạt Trương Tú sẽ giải quyết.

Nhưng hiện tại, Lưu Hiệp ở trước mặt mọi người nhắc tới chuyện này, có thể có chút phiền phức rồi! Tào Tháo ngẩng đầu, nhìn về phía Lưu Hiệp.

Đã thấy Lưu Hiệp vẻ mặt vẻ nghi hoặc, giống như cũng không phải cố ý lâm vào.

Dương Bưu nói:

- Bệ hạ, năm đó Tử Kỳ tuyệt tự, rất nhiều người đều đã xác định. Nói vậy Lưu Sấm kia, cũng là mạo danh thế thân, đem người này tru sát, để tránh làm hỏng thanh danh của Tử Kỳ.

- Khoan đã!

Không đợi Tào Tháo mở miệng, lại có một người đi ra.

- Chuyện Lưu Sấm là hậu duệ của Tử Kỳ, việc này đã có Khang Thành xác nhận.

Dương Bưu ngẩn ra, trừng to mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên,

- Văn Cử, lời này của ngươi thật sao?

Người nọ, trước đó là Bắc Hải Tướng, nay phong tướng làm Khổng Dung đại tượng.

Y lấy từ trong tay áo ra một phong thư, đưa cho Dương Bưu,

- Ngày hôm trước ta nhận được bức thư của Khang Thành gửi tới, trong thư hắn ta nói, đã gặp Lưu Sấm, đã cùng Ấu An và Căn Cư cùng xác định, Lưu Sấm này không phải là mạo danh thế thân. Ta cũng đang do dự, không biết là hay không nên trình báo bệ hạ. Ở đây, còn có một phần gia phả của Lưu Sấm do Khang Thành sao chép lại, xin bệ hạ đọc qua.

- Vậy sao?

Lưu Hiệp lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, liên tục nói không ngừng:

- Đã như vậy, mau mang tới cho trẫm xem.

Ta hiểu rồi! Tào Tháo trong lúc đó, hiểu được chân tướng chuyện này.

Đây là đang diễn trò Kẻ xướng người họa, ta thiếu chút nữa đã bị lừa rồi.

Lão Dương Bưu nay phong chức quan Thái úy, có thể sánh bằng Tư Không, chỉ có điều không có quyền hành trong tay. Nhưng lão là hậu duệ của Dương Chấn danh thần đời Hán, con trai của Dương Tứ, thế cư Hoằng Nông, nhiều thế hệ trung liệt, là Quan Trung đại tộc.

Ta đã thấy kỳ lạ, lão nhân này luôn luôn luôn tự cho mình là Hán thần, đối với Hán thất trung thành và tận tâm. Hôm nay như thế nào nhảy ra liên tiếp nói giúp ta, điều này là muốn bức ta, thừa nhận thân phận của Lưu Sấm Được, nếu Lưu Sấm là mạo danh thế thân, Tào Tháo nhất định phải lập tức xuất binh, quan hệ đến thể diện của Hán thất, hoàn toàn không thể coi là chuyện nhỏ được; nếu Lưu Sấm là sự thật, Tào Tháo nhất định phải cho hắn chính danh. Nếu nói cách khác, thì như thế nào có thể khiến người trong thiên hạ tin phục đây? Khổng Dung, Dương Bưu … Còn có Phục Hoàn! Tào Tháo đã hiểu được … , các lão thần Hán thất này, nhất định đã liên kết lại.

Hôm nay ở trên triều đình hỏi điểm sự, cũng tuyệt đối không phải nghi ngờ gì, mà là cố ý gây nên … Tào Tháo phát hiện, hoá ra cho dù là dời đô, y cũng không thể một tay che trời được … các vị lão thần này, thật sự là thành sự không có, bại sự có dư.

Trong lòng Tào Tháo âm thầm tức giận, nhưng trong lòng Hán Đế, lại vui như mở cờ trong bụng.

Mệnh cho người đem tấu chương Khổng Dung mang tới trình lên, sau khi xem qua một chút, lập tức sai người đem gia phả mang tới.

Y muốn xác thực thân phận của Lưu Sấm, làm cho Tào Tháo không kịp trở tay.

Sauk hi đọc xong cuốn gia phả, Lưu Hiệp phát hiện, Lưu Sấm luận thân phận, rõ ràng con cao hơn y, là thúc phụ của y. Lưu Hiệp xem xong, vui sướng dị thường. Càng là như thế, y lại càng muốn làm cho Lưu Sấm chính danh. Lưu Sấm chẳng những là hậu duệ của trung thần, đồng thời còn mang dòng họ Hán thất … điều này càng làm cho dòng họ hùng mạnh, Hán thất giang sơn lại càng được củng cố … Như vậy Tào Tháo cũng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, y là thiên tử, cũng càng an toàn.

Lưu Hiệp nói:

- Không ngờ, Lưu Sấm rõ ràng con là thúc phụ của trẫm, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

- Chúc mừng bệ hạ, có được trung thần tương trợ, Hán thất phục hưng, ngày càng tới gần.

Đám người Dương Bưu nghe xong, lập tức sấn nhiệt đả thiết.

Tào Tháo ở một bên sắc mặt xanh mét, hung hăng trừng mắt nhìn đám người Dương Bưu liếc mắt một cái, âm thầm ghi hận trong lòng.

Vì thế chỉ có thể lấy cớ nói:

- Bệ hạ, thần hiện tại cũng không quá rõ ràng, có thể cho hắn đảm nhiệm chức vụ gì. Hay là bảo hắn hồi kinh, làm Việt Kỵ Giáo Úy, chư công nghĩ như thế nào?

Việt Kỵ Giáo Úy, đây chính là bậc quan lớn của triều đình bổng lộc đến hai ngàn thạch.

Tào Tháo nhìn như tốt bụng, thật ra là đem mọi người nhất quân.

Các ngươi không phải muốn giúp hắn tạo thanh thế sao? Không thành vấn đề, ta theo tâm tư của các ngươi … Ta để hắn làm quan lớn nhận bổng lộc hai ngàn thạch, dù sao chưa tính là bạc đãi thân phận của hắn. Nhưng mà, hắn nhất định phải đến Hứa Đô! Lưu Sấm nếu đến Hứa Đô, giống như hổ lạc xuống đồng bằng, đến lúc đó còn không phải tùy ý Tào Tháo làm chủ?

Dương Bưu sắc mặt hơi đổi, vội vàng nói:

- Bệ hạ, Lưu Sấm tuy là tôn thất, nhưng dù sao tuổi vẫn còn quá nhỏ, lại không có nhiều công danh, mạo muội ủy nhiệm quan lớn nhận hai ngàn thạch bổng lộc, chỉ sợ quần thần không phục. Thần nghe thấy Bắc Hải nay rung chuyển bất an, sao không mệnh hắn đóng ở Bắc Hải, cũng là dốc sức vì triều đình.

Việt Kỵ Giáo Úy, xác thực là có chút không ổn.

Hay là để hắn làm Đông Di Giáo Úy, như vậy là được.

Đông Di Giáo Úy? Sắc mặt Tào Tháo đầy vẻ u ám, lão nhân này thật đúng là dám mở miệng, há miệng ra chính là Đông Di Giáo Úy.

Đông Di Giáo Úy này phẩm bậc cũng không tính đặc biệt cao, bổng lộc ngàn thạch, thật là một chức quan thực quyền.

Nếu để Lưu Sấm làm Đông Di Giáo Úy, vậy thì khác gì nói, đem toàn bộ binh quyền Bắc Hải của Thanh Châu đều ném cho Lưu Sấm, vậy hắn khởi không phải có thể tùy ý phát triển? Nhưng không thể không nói, Dương Bưu nói trước mắt chức vụ này thích hợp nhất với Lưu Sấm, chức vị không cao, lại vô cùng có thực quyền.

Chức quan? Cũng không quan trọng! Lưu Sấm có danh là Hoàng Thúc Đại Hán, đã đủ để người khác kinh sợ.

Tào Tháo đương nhiên không chịu để cho Lưu Sấm làm Đông Di Giáo Úy, nhưng rất rõ ràng, đám người Dương Bưu, cũng không đồng ý triệu Lưu Sấm từ Bắc Hải quốc hồi kinh.

Lưu Sấm ở bên ngoài, đó là cường viện.

Nếu trở lại Hứa Đô, giống như chim trong lồng, có gì tác dụng? Song phương tranh chấp không xong, cuối cùng tan rã trong không vui.

Tào Tháo hầm hừ trở về Tư Không phủ, ngồi ở ghế, liên tiếp vận khí.

Lúc này, có gia thần báo lại,

- Quách Tào Duyện cầu kiến.

Tào Tháo nghe xong đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chợt mừng rỡ.

- Mau mau cho mời!

Trong chốc lát, chỉ thấy một thanh niên, mang trên mình một bộ y phục màu đen bước vào.

Tuổi của gã cũng khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, nhưng sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu, nhìn qua hình như cũng không thật khỏe mạnh.

Người này, tên là Quách Gia, tự Phụng Hiếu, là nhân sĩ Dĩnh Xuyên, phong quan Tư Không Duyện chi chức.

- Tư Không, nghe nói hôm nay, trên triều đình đã xảy ra tranh chấp?

Sự việc Tào Tháo và đám người Dương Bưu tranh chấp trên triều đình, chỉ một buổi trưa, đã truyền khắp Hứa Đô, rất nhiều người đều biết được tin tức.

- Ừ … Phụng Hiếu, ngươi cũng là đến xin tha cho tên Lưu Sấm kia sao?

Tào Tháo đột nhiên nhớ tới, Quách Gia này hình như cũng là người Dĩnh Xuyên, ở cùng xã với Lưu Đào.

Trong lòng đang sẵn bực bội, y tức giận hỏi.

Nào biết được, Quách Gia lại khẽ mỉm cười:

- Tư Không đừng vội, Gia Phi xin tha cho tên Lưu Sấm kia, thật ra là vì muốn chia sẻ nỗi lo với Tư Không.