Hãn Phu

Chương 149




Tới khách phòng, nhìn thấy Triệu Hà, Thiệu Vân An lập tức biết có đại sự. Quả nhiên, Triệu Hà vừa nhìn thấy hắn đã vội nói. "Vân An, Vương Chi Tùng thắt cổ tự sát."

Thiệu Vân An chậm lại một bước chân, nhíu mày. "Đã chết?"

Triệu Hà đáp. "May mắn Đại Lực thúc nghe thấy tiếng động, nếu chậm một chút nữa e là không thể cứu vớt nổi." Thở dài một hơi, y nói. "Sao phải khổ vậy chứ. Vốn chẳng cần đi tới bước này, Khang viện trưởng không phải định viết cái gì thư tiến cử cho hắn sao, hắn một hai phải chạy về nhà sinh sự, kết quả phản ứng ngược, khiến cho cả gia đình gặp rắc rối. Vương Điền Nham đã bán hết đất và phòng ở được phân gia, cùng Vương Quách Chiêu trở lại thôn Đại Sơn, nói là không bao giờ quay lại nữa."

Thiệu Vân An. "Sau khi phân gia chẳng nhẽ không phải chăm sóc lão nhân sao? Hắn không muốn chăm sóc Vương Đại Lực à?"

Triều Hà hừ nói. "Hắn nói, bạc trong nhà đều dành cho Vương Chi Tùng đọc sách, kết quả công danh của Vương Chi Tùng đã bị cắt đứt. Hắn nói, Vương Đại lực muốn dưỡng lão thì cứ tìm Vương Chi Tùng, hắn không quan tâm. Đại Lực thúc không nói gì, để cho bọn họ đi rồi."

"Đã đi rồi sao?"

"Đi rồi. Cũng mặc kệ Vương Chi Tùng sống hay chết, đồ có thể mang đi đều mang hết. Đất và phòng ở thì giao cho cha ta, nhờ cha ta xem coi có ai muốn mua hay không. Nhà các ngươi khi nào mới lên kinh thành vậy, nếu có thể thì đi sớm đi. Vương Chi Tùng tự sát, rất nhiều người nói hắn đáng thương, nói Đại Lực thúc thật đáng thương, về lâu về dài, sợ là sẽ có người nói các ngươi không phải."

Thiệu Vân An nói. "Cám ơn Hà tử ca cố ý tới một chuyến. Nhà chúng ta chuẩn bị xong sẽ đi, Tháng sáu tháng bảy trước khi quả nhót chín chúng ta sẽ trở lại, ta còn muốn ủ rượu. Ngươi đừng có quên thu giúp ta đó."

"Yên tâm, sao mà quên được."

"Chờ ta trở lại, ta dạy cho ngươi ủ rượu."

Triệu hà sửng sốt, tiếp theo mừng như điên. "Ngươi, ngươi thật sự muốn dạy ta ủ rượu?"

Thiệu Vân An cười đáp. "Thật. Dương nãi tử tửu đắt khách, một tay ta làm không kịp, phải tìm mấy người có thể tin tưởng giúp ta nhưỡng rượu. Ngươi giao mứt trái cây lại cho người khác đi, tới giúp ta."

Triệu Hà hạnh phúc tới phát điên. "Ah! Tốt! Đa tạ, đa tạ ngươi a. Vân An! Ta đảm bảo sẽ không nói, ai cũng không nói, ngay cả Nguyên Đức cũng không nói!"

"Ha ha, ta tin tưởng ngươi. Đợi ngươi học xong, dương nãi tử tửu mỗi năm sẽ do ngươi phụ trách, sau này huyện Vĩnh Tu của chúng ta không chỉ trở thành trà huyện lớn, mà còn trở thành nơi tửu phường danh tiếng, tới lúc đó, ngươi sẽ chân chính trở thành Triệu lão bản nha!"

Triệu Hà ngây ngốc. "Này, này, ngươi, ngươi không quan tâm à!"

"Chuyện của ta rất nhiều. Trên huyện nha đã mở xưởng chế trà long tĩnh, sau này cũng nhất định sẽ mở xưởng nhưỡng dương nãi tử tửu. Quách đại ca bây giờ đang phụ trách việc chế trà ở xưởng trà trên huyện nha. Ta muốn tìm một người đáng tin cậy phụ trách mảng dương nãi tửu, nghi đi nghĩ lại, chỉ có ngươi là thích hợp nhất. Thế nào, dám làm không?"

Triệu Hà quyết tâm. "Ngươi cho ta làm ta đương nhiên dám làm!"

Thiệu Vân An. "Ta biết chắc Hà tử ca sẽ đồng ý. Năm nay có thể thu thập bao nhiêu quả nhót ngươi cứ thu thập bấy nhiêu, trước khi đi ta sẽ để lại cho ngươi một khoản tiền. Nếu ta chưa trở lại, ngươi có thể làm mứt hoa quả trước, chờ ta trở về, toàn bộ quả nhót sẽ dùng để nhưỡng rượu."

"Được! Ngươi nói sao thì làm vậy, ta nghe ngươi!"

Điểm này của Triệu Hà khiến Thiệu Vân An đặc biệt yên tâm, y không hỏi nhiều, làm việc lại nghiêm túc, không so đo. Mục tiêu cuối cùng của Thiệu Vân An chính là rượu nho và trà cao cấp. Dương nãi tửu dù sao cũng phải giao lại cho người khác. Quách Tử Mục không muốn lộ mặt, chỉ muốn làm điểm tâm ngon. Quách Tử Du có kiến thức, có ý tưởng, thích hợp người quản lý đại cục. Lá trà nhất định sẽ phát triển ra toàn quốc, nhưng nhưỡng rượu lại là tư nhân, để Triệu Hà phụ trách là thích hợp nhất.

Triệu Hà vui vẻ rời khỏi, mang theo đầy sự tham vọng đối với tương lai. Nhi tử hiểu chuyện ắt sẽ thành tài, tiền đồ tương lai không giới hạn, chính y cũng có tay nghề, sử dụng từ ngữ hiện đại mà nói, có sự nghiệp, ai mà không hạnh phúc. Cuộc sống tương lai, trong mắt y nhìn thấy chỉ toàn là hạnh phúc.

Triệu Hà đi, Thiệu Vân An ngồi ở khách phòng không đi. Hắn trầm tư hồi lâu mới đứng dậy. Trở về phòng thay xiêm y, hắn không nói lời nào với ai, ra khỏi nhà. Trên đường gặp Trịnh Đại, hắn chỉ nói là đi ra ngoài một chút. Từ trong nhà đi ra, hễ gặp bất cứ thôn dân nào trên đường, họ đều cúi đầu, khom lưng chào hắn. Sau khi biết La Vinh Vương ở lại vương trạch, địa vị của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An giống như nước lên thì thuyền lên, đã trở thành đại nhân vật mà đến ngón chân bọn họ cũng không sánh kịp.

Đối với chuyện này, Thiệu Vân An bình tĩnh tiếp nhận. Hắn không phải cố ý làm tới bước này, nhưng sự tình phát triển tới bây giờ, cũng là sự phát triển tất nhiên. Giống như hắn đã từng nói với Vương Thạch Tỉnh, một ngày nào đó, bọn họ sẽ trở nên bất đồng với những người nơi đây. Bọn họ sẽ không bao giờ làm nông gia tử mãi mãi, sinh hoạt của bọn họ sẽ cao cấp hơn. Cái này không phải tự kiêu, là tự tin, hắn rất có tự tin, hơn nữa còn đang từng bước thực hiện kế hoạch của mình.

Thiệu Vân An đi ngoài đường khiến nhiều người chú ý. Ngay khi nhìn thấy hắn dừng ở bên ngoài cửa nhà Vương Đại Lực, các thôn dân lập tức suy đoán, chẳng lẽ nhà Vương Đại Lực lại đắc tội với hắn nữa sao!

Lúc này, Vương Thạch Tỉnh ở nhà Vương Văn Hòa cũng nghe nói đến việc Vương Chi Tùng tự sát. Hắn không nói gì, chỉ gật đầu. Vương Văn Hòa nói cho hắn cũng không phải vì muốn nghe ý kiến của hắn. Làm tộc trưởng Vương thị, ông không muốn nhìn thấy tộc nhân của mình đi tới con đường ngày hôm nay. Tất cả nguyên nhân cho sự việc này chính là do lòng ích kỷ của Chu bà. Cho dù đó là Vương Điền Nham hay Vương Chi Tùng, kể cả Vương Xuân Tú, kết quả như bây giờ không phải do sự tham lam và ích kỷ gây ra hay sao. Nếu nhất định phải chọn ra một người vô tội, trừ Vương Thạch Tỉnh, chính là Vương Đại Lực.

Thở dài một tiếng, Vương Văn hòa hỏi. "Các ngươi, muốn lên kinh thành sao?"

Vương Thạch Tỉnh gật đầu.

Vương Văn Hòa chần chờ hỏi lại. "Sẽ, sẽ trở lại chứ?"

Vương Thạch Tỉnh đáp. "Sẽ trở về. Tháng sáu tháng bảy quả hồng chua kết quả sẽ trở về. Vân An muốn ủ rượu, tới lúc đó còn làm phiền ngài và Thư Bình ca ca giúp đỡ thu gom quả hồng chua." (là quả nhót đó mọi người, Nhiên dùng luân phiên, lúc thì quả nhót, lúc thì quả hồng chua, lúc là quả dương nãi nha!)

Hắn nói thế khiến Vương Văn Hòa yên tâm nở nụ cười. Vương Thư Bình cũng cao hứng. Bọn họ thực sự lo lắng, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An rời đi sẽ không quay trở lại nữa.

Đang nói chuyện, bên ngoài bỗng có người gọi. "Tộc trưởng! Vân An tới nhà Đại Lực thúc! Ngài mau đi nhìn xem!"

Phản ứng đầu tiên của Vương Văn Hòa chính là quay qua nhìn Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh cũng kinh ngạc. Vương Văn Hòa vội vàng đứng lên. "Đi, mau qua xem!"

Tại nhà Vương Đại Lực, Vương Xuân Tú đứng khóc ở một góc, Vương Đại Lực thì nơm nớp lo sợ đứng đối diện Thiệu Vân An. Sợ thì sợ đó nhưng không dám mở cửa, phòng phía sau chính là phòng của Vương Chi Tùng, Thiệu Vân An không nói nhiều với Vương Đại lực, đẩy ông qua một bên tiến tới. Người trên giường nhìn thấy hắn tiến vào thì hốt hoảng hét lên, trốn vào bên trong giường. Ở bên ngoài, Vương Xuân Tú khóc to hơn, nàng không hiểu tại sao sát thần lại tới nhà nàng.

Vương Đại Lực chân tay bủn rủn chạy vào, thấy Thiệu Vân An lên giường, bởi vì bị thương mà tạm thời mất tiếng, Vương Chi Tùng bị Thiệu Vân An từ trong đám chăn bầy nhầy kéo ra, sợ tới mức liên tục kêu "ô ô ô."

Giơ tay, Thiệu Vân An tát một phát lên mặt Vương Chi Tùng. Vương Đại Lực đi tới tính kéo Thiệu Vân An ra, lại bị Thiệu Vân An đá một cước, ngã xuống dưới giường không bò dậy nổi. Thiệu Vân An quát lên. "Con hư tại cha. Hãy nhìn vào hai đứa nhi tử mà ông dạy dỗ đi, ích kỷ, tham lam, tùy hứng, không thứ nào tốt! Ông không dạy thì để ta dạy!"

Vương Đại lực đang cố gắng bò dậy, nghe vậy thì sững sờ, ngây ngốc nhìn Thiệu Vân An hung dữ. Thiệu Vân An quay đầu lại, thấy Vương Chi Tùng đang định trốn, lại quăng thêm một cái tát, nắm lấy đầu tóc hỗn loạn của y. "Chà, cam đảm nhỉ, còn muốn chết. Cảm giác chết như thế nào? Thích hay không thích?"

Tay kia của Thiệu Vân An thì nắm cổ Vương Chi Tùng, đụng tới về thương xanh tím trên cổ y. Vương Chi Tùng đau tới mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

"Đau ư? Ngươi cũng biết đau? Hồi trước lúc ép ta nhảy sông tự vẫn có từng nghĩ đến ta cũng đau hay không? Lúc ngươi đánh cháu trai cháu gái có nghĩ tới bọn họ cũng biết đau hay không? Ngươi hiện tại thống khổ không muốn sống nữa. Ta nói cho ngươi biết, nhìn ngươi thế này, cho dù có thể tham gia khoa khảo, ngươi thi cả trăm năm cũng không đậu!"

Ở ngoài cửa, có người đang định bước vào thì bị Vương Thạch Tỉnh kéo ra sau. Vương Văn Hòa quay đầu. "Thạch Tỉnh! Ngươi kéo ta làm gì?"

"Vân An đang dạy dỗ hắn, chúng ta đừng đi vào, ở bên ngoài chờ đi."

"Cái gì?"

Vương Văn Hòa như lạc vào sương mù, quần chúng vây xem cũng mơ hồ.

Vương Chi Tùng chỉ biết khóc, Vương Đại Lực cuộn tròn người ngồi dậy. Không hề lên giường, Thiệu Vân An tiếp tục mắng. "Ngươi coi mình là gì, chỉ là đọc mấy năm đèn sách, đầu so với người khác thông minh hơn một chút thì cho rằng mình là trạng nguyên à? Với tính ích kỷ, tham tài sợ chết của ngươi, ngươi mà đỗ trạng nguyên, chắc heo mẹ cũng có thể hóa rồng.

Thiên văn địa lý ngươi biết bao nhiêu? Tứ thư ngũ kinh ngươi xem được mấy quyển? Thơ ca thi phú ngươi làm được mấy câu? Vai không gánh tay không thể xách, ngay cả quốc tử giám còn chưa vào được mà đòi đỗ trạng nguyên, đỗ muội ngươi ấy mà đỗ. Ta mắng ngươi ở huyện học, ngươi có từng hối cải sao? Ngươi có từng nghĩ tới lần đó tại sao ngươi sai hay không? Ngươi không có! Trong suy nghĩ của ngươi, ngươi không sai, người khác mới sai.

Ngươi xúi giục cha ngươi hưu nương ngươi, ngươi cho rằng nương ngươi sẽ cản trở bước chân của ngươi. Ngươi xúi giục cha ngươi phân gia, ngươi cho rằng huynh tẩu từng ngồi nhà lao sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của ngươi. Trước khi đại ca ngươi phân gia, ngươi cùng nương ngươi và nhị ca hùa nhau khi dễ đại ca, tẩu tử. Đợi đại ca ngươi có bạc thì lại mặt dày đi đòi bạc. Chính mình không thành công còn xúi giục tỷ tỷ đi xung phong. Vương Chi Tùng, người như ngươi mà đòi khảo công danh, ngươi tưởng quan chủ khảo đều mắt mù hết à. Nương ngươi ác danh truyền ngàn dặm, thanh danh của ngươi so với nương người còn thúi hơn, bởi vì ngươi so với nương ngươi dối trá hơn nhiều!"

Vương Chi Tùng khóc hu hu. Thiệu Vân An mặc kệ y có nghe lọt tay hay không, nắm tóc y kéo tới mép giường, chỉ vào Vương Đại Lực trên mặt đất. "Ngươi nhìn cha ngươi đi! Nhìn mặt ông ta đi! Ông ta còn nhỏ tuổi hơn cả lý chính đại thúc, nhưng ngươi nhìn mặt ông đi! Khuôn mặt ông còn già hơn cả lý chính cả mười tuổi! Ngươi lớn như thế này rồi, có từng chia sẻ gánh nặng với ông ấy một phần nào không. Đất ruộng ở trong nhà ngươi trồng được mấy mẫu! Lương thực trong nhà, ngươi thu hoạch được mấy hột! Bạc ở trong nhà ngươi kiếm được mấy đồng! Ngôi nhà này từ trong ra ngoài, ngươi dọn dẹp được mấy lần! Ngươi mà chết thì càng tốt! Còn giúp cha ngươi bớt đi một miệng ăn!"

Tất cả mọi người trong sân nhìn về phía lý chính, nhìn tới mức khiến lý chính bối rối. Trong lòng thì lại vui vẻ nghĩ. "Chẳng lẽ trông ta trẻ như vậy sao?

"Không phải là ngươi muốn chết hay sao, được thôi, ta nói cho ngươi một cách chết đơn giản nhất." Thiệu Vân An túm Vương Chi Tùng xuống giường. Vương Chi Tùng tay trói gà không chặt sao có thể trốn thoát, bị Thiệu Vân An kéo thẳng tới trù phòng. Vương Đại Lực chống tay đứng dậy đi theo. Vương Xuân Tú vẫn còn khóc, nhưng thanh âm nhỏ hơn rất nhiều. Nhìn thấy Thiệu Vân An đi ra, nàng vội vã dịch vào mép tường. Thiệu Vân An nhìn cũng không thèm nhìn, kéo Vương Chi Tùng ra khỏi phòng.

Nhìn thấy đám người trong sân, trước mắt Vương Chi Tùng biến thành màu đen, giãy dụa muốn về phòng. Thiệu Vân An quắc mắt nhìn quần chúng hô. "Có cái gì đẹp mà nhìn!"

Xoạt xoạt, nháy mắt trong sân trống không, chỉ còn Vương Thạch Tỉnh, Vương Văn Hòa, Vương Thư Bình, lý chính và Triệu Nguyên Đức. Trừ Vương Thạch Tỉnh, những người kia là cố gắng chống đỡ mà ở lại.

Thiệu Vân An kéo Vương Chi Tùng tới trù phòng, cầm lên một thứ nhét vào tay y, rồi lại kéo cổ tay còn lại tới gần con dao, nói. "Làm đi, chặt như thế này, đảm bảo sẽ bị chảy máu cho tới chết. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cha ngươi tới cứu. Ngươi chết còn không sợ, chút đau đớn này thì sợ cái gì. Làm đi! Chém!"

Toàn thân Vương Chi Tùng run bần bật, sắc mặt còn trắng hơn cả giấy.

"Chém đi chứ! Không phải ngươi muốn chết sao? Thắt cổ thì có bản lĩnh gì, ngươi có thể tự chém cổ tay mà!"

Vương Chi Tùng lung lay như lá rơi trong gió, nước mắt nước mũi giàn dụa, e rằng, đây là thời điểm chật vật nhất cả đời y.

Đao rơi xuống đất, Vương Chi Tùng toàn thân tê liệt ngã xuống, bụm mặt khóc lớn. Thiệu Vân An dùng một chân đạp hắn, múc một gáo nước trong chậu đổ lên đầu y. Vương Chi Tùng run run, ngừng khóc.

"Đứng lên!"

Vương Chi Tùng thút thít.

"Lên!" Lại thêm một cước. Vương Chi Tùng cố sức hơn nửa ngày mới đứng lên được, cả người ướt đẫm nước.

"Vương Đại Lực!"

Vương Đại Lực bước vào.

"Nấu một nồi nước nóng cho nhi tử ông, kêu hắn tắm rửa sạch sẽ rồi đi xin lỗi Tỉnh ca."

Nói xong, mặc kệ Vương Chi Tùng đang thất thần và Vương Đại Lực đang kinh ngạc, Thiệu Vân An đi ra. Ra khỏi trù phòng, nhìn thấy Vương Thạch Tỉnh, hắn đi thẳng tới nắm chặt tay đối phương.

Vương Thạch Tỉnh ra hiệu cho những người khác rồi nắm tay Thiệu Vân An rời đi. Ở ngoài sân, những người bị Thiệu Vân An đuổi đi tự động tránh đường, không hiểu Thiệu Vân An làm vậy để làm chi.

Mọi người không hiểu, Vương Đại Lực và Vương Chi Tùng càng không hiểu. Thiệu Vân An thế nhưng, muốn bọn họ, tới vương trạch?! Chắc là vậy đi! Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức tức khắc hoàn hồn, vọt vào trong phòng gọi. "Đại Lực thúc, mau mang Chi Tùng vào nhà, chúng ta nấu nước. Chi Tùng, chốc nữa qua bên kia ngươi phải đàng hoàng xin lỗi đại ca ngươi."

Vương Chi Tùng còn thẫn thờ, Vương Đại Lực cũng ngây ngẩn. Triệu Nguyên Đức đoán hai người họ một hồi nữa mới hồi thần, nên kéo Vương Chi Tùng lên, một tay nắm Vương Đại Lực, đưa hai người về phòng. Vương Thư Bình đi nấu nước.

Người vương trạch đã nhận được tin Thiệu Vân An tới nhà Vương Đại Lực, Vương Chi Tùng tự sát. Ngay khi hai người trở về, La Vinh Vương ngồi ở khách phòng vội hỏi. "Thế nào rồi?"

Thiệu Vân An trả lời. "Ta đánh Vương Chi Tùng cho hắn tỉnh lại, tỉnh rồi thì tới đây dập đầu xin lỗi Tỉnh ca."

La Vinh Vương nhướn mày, nhìn Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh nói. "Ta cũng không biết Vân An muốn gì."

Thiệu Vân An ngồi xuống, thở hắt ra nói. "Nhìn thử xem tiểu tử kia còn chữa được hay không. Nếu cứ như cũ, hắn có chết cũng đừng mong ta liếc một cái."

La Vinh Vương. "Ngươi đang mềm lòng à?"

Thiệu Vân An trợn mắt. "Ta mềm lòng với hắn làm gì. Bất kể thời đại nào, người yếu nhược thường đồng cảm cho nhau. Trước kia Tỉnh ca yếu nhược, mọi người đều thông cảm cho huynh, ai cũng phê phán lão bà kia không đúng. Hiện tại Vương Chi Tùng không còn công danh, lại định tự sát, hắn bây giờ là phe yếu nhược, không quan tâm trước đây hắn làm sai chuyện gì, mọi người đều sẽ cảm thấy thương cho hắn. Nếu ta và Tỉnh ca thờ ơ vô tâm, ta thì không sao, nhưng Tỉnh ca nhất định sẽ bị người ta chỉ trích. Ta tốn công sức như vậy, ngược lại lại thành ra không phải, như vậy thì cái được không bù nổi cái mất."

La Vinh Vương nở nụ cười. "Ngươi nghĩ vậy là đúng, thế ngươi định làm sao?"

"Thử xem thái độ của hắn thế nào. Nếu còn có thể cứu chữa, ta sẽ chỉ đường đi cho hắn. Nếu còn muốn chơi tâm tư với ta, hắn nên nhân cơ hội mà cút sớm đi!"

"Há há," La Vinh Vương chỉ chỉ Thiệu Vân An. "Ngươi nha ngươi, may mắn cho ngươi là ngươi gặp phải Thạch Tỉnh, chứ nếu là người khác, ai mà chứa chấp nổi tên hãn như ngươi."

Thiệu Vân An liếc mắt đưa tình. "Tỉnh ca yêu ta mà."

"Khụ khụ khụ..." La Vinh Vương suýt nữa bị sặc nước miếng. Nếu La Vinh Vương biết dùng từ ngữ hiện đại, nhất định sẽ phản bác. "Show ân ái à, sẽ mau chết sớm!"