Hãn Phu

Chương 126




Quách công công đi ra ngoài, rất nhanh, Đại Giang cùng một đám thị vệ tiến vào Đông Lâm điện, đám binh lính của Hằng viễn hầu phú do Ngụy Hoằng Chính cầm đầu bị điệu vào trong. Ngụy Hoằng Chính bị Vương Thạch Tỉnh đánh gãy tứ chi, trước khi bị đánh, Tưởng Khang Ninh đã bịt đầu Ngụy Hoằng Chính lại, nên y căn bản không biết ai đã đánh y thảm tới mức này, nhưng đảm bảo có liên quan tới Tưởng Khang Ninh. Ngay khi Ngụy Hoằng Chính bị điệu vào trong cung, Hằng viễn hầu phủ đã hay tin. Không ai thèm quan tâm xem Hằng xa hầu Ngụy Xuân Lâm định giải quyết ra sao, Ngụy Hoằng Chính tiến vào, vừa nhìn thấy Vĩnh Minh đế thượng vị thì sợ tới mức gần như bất tỉnh. Y nằm trên mặt đất hét lớn. "Hoàng thượng! Thảo dân oan uổng, thảo dân oan uổng!"

Vĩnh Minh đế nhìn thoáng qua Đại Giang, Đại Giang tiến lên vặn đầu Ngụy Hoằng Chính, chặn miệng y lại. Vĩnh Minh đế âm trầm nói. "Trẫm nghe nói, ngươi dám nói lời đại nghịch bất đạo, trẫm không hỏi ngươi, Đại Giang, thẩm vấn cho trẫm."

Vẻ mặt Đại Giang khó xử, Vĩnh Minh đế nổi giận. "Thế nào, ngươi muốn trẫm tự mình thẩm vẫn hay sao?"

Đại Giang vội vàng quỳ xuống, đáp. "Hoàng thượng bớt giận, là Thiệu Vân An nói thỉnh hoàng thượng tự mình thẩm vấn, lời nói của Ngụy Hoằng Chính thật sự không thể để người khác nghe, thỉnh hoàng thượng thứ tội!"

Ông lão thần sắc chấn động, Ngụy hoằng Chính gương mặt vốn không còn huyết sắc, giờ lại trông càng giống than chì, ưm ưm muốn biện giải. Nhìn dáng vẻ y, Vĩnh Minh đế híp mắt.

"Tất cả các ngươi đi xuống, Quách Tốn và lão đế sư lưu lại."

"Vâng!"

"Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!" Những người khác không bị chặn miệng vội vã xin tha, mỗi người đều sợ tới phát run, vừa nhìn đã biết, những câu nói mà Thiệu Vân An nhắc đến là vô cùng khó nghe.

Đại Giang và thuộc hạ của y lui xa. Sau đó không lâu, Đại Giang không biết có bao nhiêu cảm kích Thiệu Vân An và Tưởng Khang Ninh chỉ điểm. Nếu giờ phút này y tự mình thẩm vấn, sợ là sẽ không được nhìn thấy thái dương ngày mai.

Cửa Đông Lâm viện đóng lại, Vĩnh Minh đế mở miệng. "Quách Tốn."

"Có nô tài."

Quách công công khom người thối lui đến phòng bên cạnh, một lát sau, ông trở lại, trên tay mang theo một thanh đoản kiếm. Mọi người bị trói trong điện đều hô lên oan uổng, Quách Tốn đi tới trước mặt một người, nâng mặt y lên.

Đại Giang cùng thuộc hạ canh giữ ở trước cửa Đông Lâm viện, bên trong thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng kêu rên thảm thiết. Đại Giang thẳng lưng đứng, một chút cũng không tò mò người động thủ là ai. Ước chừng qua hơn mười lăm phút, thân mình Đại Giang đột nhiên chấn động, xoay người, bởi vì trong điện phát ra thanh âm rất lớn. Đại Giang lập tức hô. "Hoàng thượng!"

"Người đâu."

"Có hạ thần!"

Đại Giang lập tức dẫn theo người tiến vào Đông Lâm điện. Ngó lơ máu loãng trên mặt đất, nhìn bộ dáng Vĩnh Minh đế, Đại Giang sợ hãi. "Hoàng thượng!"

"Hoàng thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng......" Ba người không bị dụng hình liều mạng dập đầu, đầu như muốn vỡ ra.

Vĩnh Minh đế tức giận đến mức mặt trắng bệch, môi phát run, nói không ra lời. Sắc mặt Ông lão cũng cực kỳ khó coi, một tay ôm ngực ngồi trên ghế. Quách Tốn bàn tay dính máu vội vàng hô. ""Mau truyền thái y! Mau truyền thái y!"

Đại Giang quay đầu quát lớn. ""Truyền thái y! Mau truyền thái y!" Gân xanh trên cổ nổi hết lên.

"Người đâu, người đâu!" Vĩnh Minh đế chống bàn, nghiến răng nghiến lợi.

"Hoàng thượng!" Đại Giang bất chấp lễ nghi, chạy tới đỡ hoàng thượng đang tức giận tới mức muốn hộc máu.

Vĩnh Minh đế chỉ vào mấy người bên dưới, bao gồm những tên chưa bị dụng hình, kể cả Ngụy Hoằng Chính bị bịt miệng, mặt xám như tro tàn. Vĩnh Minh đế thở hổn hển, nói. "Kéo mấy người này xuống, rút lưỡi! Lăng trì xử tử hết cho trẫm, lăng trì! Lăng trì!"

"Tuân lệnh hoàng thượng."

Đại Giang đỡ Vĩnh Minh đế, hô. "Người đâu, kéo hết đám người này xuống, rút lưỡi!"

"Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng! Là Ngụy Hoằng Chính nói! Đều do Ngụy Hoằng Chính nói!"

Vĩnh Minh Đế: "Rút lưỡi! Không thể tha cho bọn họ ra ngoài loạn ngôn!"

Đại Giang kêu một tiểu thái giám tới đỡ hoàng thượng, y lui xuống, rút đao bên hông tự mình động thủ. Y là ngự tiền thị vệ phó thống lĩnh, có thể dùng kiếm tại cung điện.

Đại Giang tự mình rút lưỡi đám người kia, cũng không buông tha Ngụy Hoằng Chính. Chờ tới lúc cả đám bị kéo ra ngoài hành hình, Vĩnh Minh đế lại hạ chỉ. "Thống lĩnh cấm vệ Tiêu Bách Xuyên đâu!"

"Có hạ thần!"

Tiêu Bách Xuyên, thống lĩnh cấm vệ quân luôn luôn túc trực bên ngoài chờ lệnh, mặc một bộ áo giáp nhẹ nhàng, tay đặt trên bao kiếm đeo bên hông, sải bước tiến vào, quỳ một chân xuống. "Thần chờ thánh thượng hạ lệnh."

"Trẫm lệnh ngươi suất năm trăm cấm vệ quân bao vây Hằng viễn hầu phủ, không có thủ dụ của trẫm, một con chim cũng không được thả ra! Chờ trẫm xử lý!"

"Thần lĩnh chỉ!"

Cho dù là Đại Giang hay Tiêu Bách Xuyên, cả hai đều là tâm phúc của Vĩnh Minh đế, đối với mệnh lệnh của Vĩnh Minh đế ngay tức khắc chấp hành, tuyệt không hai lời. Lúc này, Ông lão không hề khuyên nhủ Vĩnh Minh đế nhẫn nại, cũng không dặn dò hắn, đây chưa phải là thời điểm tốt để động vào đám thế gia vọng tộc. Sau khi Vĩnh Minh đế ban bố một loạt mệnh lệnh, Ông lão chỉ nói. "Hoàng thượng, lão thần bồi ngài đến Ngự Hoa Viên đi dạo một chút, lúc này, hoa ngọc lan trong Ngự Hoa Viên hẳn là đã nở."

Vĩnh Minh đế xanh mặt, bàn tay nắm chặt tới mức nổi gân xanh, nhưng vẫn gật đầu. Kêu Quách Tốn trở về rửa tay, thay y phục, cũng dặn dò thái y, khi nào tới thì chờ ở Đông Lâm điện. Ông lão đợi Vĩnh Minh đế đi xuống trước, rồi mới theo sau hắn rời khỏi Đông Lâm điện, Đại Giang theo sát.

Tại Cảnh U Cung, quân hậu ngủ được một chút thì tỉnh dậy, bụng đau đớn khó chịu, hiện giờ hắn chỉ có thể ngủ nhờ huân hương hoặc thuốc. Trên gương mặt không còn huyết sắc, hắn vừa động đậy, Trác công công chờ ở bên cạnh lập tức vén màn giường, lệnh cho tiểu thái giám tiến vào hầu hạ.

Trác công công đỡ quân hậu dậy, vẻ mặt lo lắng, ông hỏi. "Thiên tuế, có muốn ăn chút gì không? Thiệu Vân An có nhờ người dâng lên một ít phong mật dữu tử trà, là đặc biệt làm tặng thiên tuế ngài tám bình, nói là dùng mật ong ôn hòa nhất để pha chế, ngài muốn uống thử một ít hay không?"

Quân hậu kinh ngạc. "Chuyện khi nào?"

"Vừa mới chưa được một canh giờ. Lễ vật là đưa tới phủ đế sư, lão đế sư tự mình tiến cung, hoàng thượng kêu vệ tổng quản đưa tới. Nói là có thể ăn như điểm tâm, ăn cùng lương khô, còn có thể pha nước uống, rất tốt cho cơ thể."

Kỳ thực quân hậu không có một chút tâm tình ăn xuống nào, từ lúc cơn đau bụng trở nặng, mỗi ngày hắn chỉ có thể miễn cưỡng ăn hai miếng cố nguyên cao, đồ ăn khác ăn không vô. Nhưng hắn không muốn Vĩnh Minh đế lo lắng, nếu là đặc biệt làm cho hắn, hắn nói. "Vậy giúp bổn quân pha nước uống là được."

"Vâng, nô tài làm ngay."

Nhét gối dựa vào phía sau lưng giúp quân hậu ngồi xong, lại kêu tiểu thái giám giúp quân hậu lau tay, Trác công công mới ra gian ngoài pha phong mật dữu tử trà. Tới khi Trác công công bưng dữu tử trà tiến vào, lập tức nhìn thấy quân hậu đang nhắm mắt chịu đựng thống khổ, một tay còn đặt ở bụng. Trác công công nuốt lại sự thương cảm trong lòng, cố nặn ra một nụ cười. "Thiên tuế."

Quân hậu chậm rãi mở mắt, không có nhiều sức lực. Nhiều ngày chưa ăn cơm, hắn thực suy yếu. Trác công công giao chén trà cho một tiểu thái giám, sau đó đỡ quân hậu dựa vào người ông, lại lấy chén trà trong tay tiểu thái giám, đút quân hậu uống.

Dữu tử trà chua chua ngọt ngọt thâm nhập vào yết hầu, quân hậu cảm thấy hương vị không tồi, sau khi nước trà tiến vào khoang bụng, quân hậu cho rằng mình xuất hiện ảo giác, thế nhưng cơn đau giảm đi một chút.

"Thiên tuế, hương vị thế nào?"

Quân hậu nhai nhai một ít vỏ bưởi và thịt bưởi, nuốt xuống nói. "Hương vị đúng là rất ngon, không hề có vị chua và đắng, còn hơi ngọt một chút."

Thấy quân hậu muốn uống tiếp, Trác công công vui như điên, tập tức đỡ quân hậu ngồi lại, tự mình đi pha thêm trà. Dữu tử trà chua chua ngọt ngọt ngon miệng, quân hậu uống liền ba chén thì tự dưng cảm thấy đói bụng. Trác Kim vội vàng kêu người chuẩn bị đồ ăn, mặt khác sai người đi bẩm báo hoàng thượng, rồi lại quay qua lén lút quẹt nước mắt, chắp tay trước ngực lẩm bẩm. "Ông trời, ngài phải phù hộ thiên tuế bình bình an an. Nếu dữu tử trà có thể làm quân hậu hết đau bụng, lão nô kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp Thiệu Vân An, đời này, một nhà Thiệu Vân An chính là người nhà của lão nô, lão nô sẽ không để ai khi dễ bọn họ. Ông trời, ngài nhất định phải phù hộ thiên tuế, phù hộ Dữu Tử Trà có thể dùng được!"

"Trác công công, thiên tuế muốn uống thêm một chén, nói là uống xong không thấy đau bụng nữa."

"Được được được, ta đi pha, đồ ăn tới chưa?"

"Chuẩn bị tới rồi."

"Dặn bọn họ mau mau một chút."

Ở Ngự Hoa Viên, Vĩnh Minh đế đi dạo cả nửa ngày vẫn không thể tiêu trừ vẻ mặt phẫn nộ. Ông lão đi dạo cùng hắn một lát, mở miệng. "Hoàng thượng, long thể làm trọng. Lần này, lão thần nhất định đem hết toàn lực trợ giúp bệ hạ tiêu diệt Hằng Viễn Hầu phủ."

Vĩnh Minh đế dừng lại, nhìn ao sen khô khốc, còn chưa hồi phục. Ông lão nói tiếp. "Ngụy Hoằng Chính nói như vậy cho dù bệ hạ tru di chín tộc Hằng viễn hầu phủ cũng không quá đáng. Chỉ là lão thần mong bệ hạ coi trọng long thể, chớ kiềm nén lửa giận, bị thương thân mình. Yến quốc giang sơn không thể không có bệ hạ, quân hậu thiên tuế cũng không thể không có bệ hạ."

Vĩnh Minh đế hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, một hồi lâu sau, hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn ngột ngạt. "Nếu những lời đó, bọn họ nói trẫm, trẫm còn có thể cho bọn họ chết toàn thây. Nhưng bọn họ lại dám đụng đến quân hậu của trẫm, không thể tha thứ!"

Ông lão. "Lời nói của Ngụy Hoằng Chính cũng là tâm lý của không ít người, đặc biệt là mấy thế gia đại tộc không thể đưa nữ nhi tiến cung. Thiên tuế trong mắt bọn họ chính là chướng ngại. Bọn họ coi khinh thiên tuế, một là vì thân mình thiên tuế luôn không tốt, thứ hai chính là vì thiên tuế chưa có long thai. Cái đầu tiên, thiên tuế có thể chậm rãi điều trị, cái thứ hai, không bằng hoàng thượng tuyển một nữ tử dân gian, sinh hoàng tử thì giao cho thiên tuế nuôi nấng, coi như trưởng tử."

Vĩnh Minh đế mím môi.

Ông lão hỏi. "Hay là thiên tuế không muốn?"

Vĩnh Minh đế. "Sao hắn lại không muốn. Hắn chưa từng ngừng khuyên trẫm tuyển tú. Là trẫm không muốn. Tề Du vì trẫm mới tổn hại thân mình, không có hài tử, trẫm không thể phụ hắn!"

Ông lão thở dài, không khuyên nữa. Không khí giữa hai vị quân thần lâm vào trầm mặc. Ông lão há miệng.

"Hoàng thượng."

Vĩnh Minh đế và Ông lão cùng xoay người, nhìn thấy là thái giám Cảnh U cung, biểu tình Vĩnh Minh đế tức khắc thay đổi. Thái giám chạy tới trước mặt hoàng thượng, dập đầu quỳ lại, nói. "Hoàng thượng, thiên tuế tỉnh, uống phong mật dữu tử trà xong thì muốn dùng bữa, Trác công công mệnh nô tài tới bẩm báo hoàng thượng."

"Quân hậu muốn dùng bữa?" Vĩnh Minh đế kinh hỉ. "Lập tức tới Cảnh U cung!"

Ông lão cũng kinh hãi, không khỏi nghi ngờ, ông theo sau Vĩnh Minh đế tức tốc tới Cảnh U cung.

Cùng lúc đó, Hằng viễn hầu phủ bị năm trăm cấm vệ quân bao vây lâm vào tình trạng hỗn loạn. Ngụy Hoằng Chính bị Đại Giang áp tải từ huyện Vĩnh Tu trở lại kinh thành, bị đưa trực tiếp vào trong cung. Biết tin, Hằng Xa Hầu Ngụy Xuân Lâm lập tức cảm thấy đại sự không ổn. Ông triệu trưởng tử Ngụy Hoằng Nho và các nhi tử khác hồi phủ, lại sai người đi tìm Ngụy Hoằng Văn đã mất tích khá lâu. Còn chưa kịp sai người điều tra xem Ngụy Hoằng Chính gây ra chuyện gì, trong cung lập tức truyền tin, thánh thượng ở Đông Lâm điện nổi trận lôi đình, cắt lưỡi Ngụy Hoằng Chính, trực tiếp hạ lệnh lăng trì xử tử Ngụy Hoằng Chính cùng nhóm hạ nhân. Lúc ấy, trước mặt Ngụy Xuân Lâm tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu. Nhưng sự tình đâu dễ cho ông thở dốc và chuẩn bị. Ngay lúc ông phái gia đinh tới pháp trường, thì Tiêu Bách Xuyên đã dẫn cấm vệ quân bao vây toàn bộ Hằng viễn hầu phủ, mệnh truyền ý chỉ của hoàng đế, Hằng viễn hầu phủ chỉ được phép vào, không được phép ra, trái lệnh lập tức giết chết không cần luận tội.

Lần này, Ngụy Xuân Lâm chân chính ngất xỉu. Ông làm sao ngờ tới hoàng thượng sẽ đột nhiên làm khó dễ Hằng viễn hầu phủ, ông còn chưa biết xảy ra chuyện gì! Ngụy Hoằng Nho tự mình đi dò hỏi Tiêu Bách Xuyên. Tiếng tam của Ngụy Hoằng Nho ở trong triều không tồi, là một người biết khiêm tốn, rất xứng tới chữ "nho". Tiêu Bách Xuyên không giấu y, chỉ nói Ngụy Hoằng Chính nói lời đại nghịch bất đạo, hoàng thượng tức giận. Nhưng rốt cuộc là nói cái gì, y cũng không biết, lúc ấy chỉ có đế sư ở đó. Y có lòng tốt nhắc nhở Ngụy Hoằng Nho, Ngụy Hoằng Chính dám trói người ở huyện Vĩnh Tu, còn đả thương người ta.

Sau khi trở lại, Ngụy Hoằng Nho kể lại cho mọi người và phụ thân mới tỉnh dậy. Nghe nói là Ngụy Hoằng Chính gây sự, Ngụy Xuân Lâm tức giận mắng mỏ. Ngụy Xuân Lâm có ngốc cũng thừa biết chuyện lần này hệ trọng. Nơi này là Hằng viễn hầu phủ, không phải phủ đệ của quan viên bình thường. Hoàng thượng tự nhiên hạ chỉ như thế, nhất định là tức giận không nhẹ.

Toàn bộ người ở Hằng viễn hầu phủ không được ra ngoài, Ngụy Xuân Lâm hoang mang lo sợ kéo tay trưởng tử Ngụy Hoằng Nho, nói. "Hoằng Nho, ngươi nghĩ cách, ngươi phải nghĩ cách cứu Hằng viễn hầu phủ a."

"Hoằng Nho, ngươi mau giúp phụ thân ngươi nghĩ cách, chuyện này, chuyện này làm thế nào cho phải đây! Thằng nhóc Hoằng Chính được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Sớm biết hắn sẽ gây đại họa, lúc trước sinh hạ ta nên bóp chết cho xong việc!" Mẫu thân Ngụy Xuân Lâm, Ngụy lão thái thái lo sợ tới mức sắp khóc, chỉ vào tức phụ mắng. "Tất cả đều do ngươi! Cả ngày chuyên tính toán lão gia coi trọng trưởng tử thứ tử, làm cả nhà lộn xộn hết cả lên, đích thứ không phân biệt! Nếu không phải nhờ ngươi chống lưng cho Hoằng Chính, hắn lấy đâu ra cái lá gan lớn như vậy!"

Ngụy phu nhân khóc lóc. "Nương, chuyện này sao lại do tức phụ được. Tức phụ có nói chuyện với Hoằng Chính, nhưng đâu có kêu nó tới huyện Vĩnh Tu trói người."

"Ngươi còn giảo biện! Người đâu, đem phu nhân về phòng. Nếu chuyện lần này có thể giải quyết, ngươi trở về nhà mẫu thân ngươi đi. Nếu không, ngươi cùng một nhà hầu phủ chúng ta cùng chết."

"Nương!"

Lập tức có hai nha hoàn tiến lên nâng Ngụy phu nhân đi. Đứa nhi tử độc nhất của Ngụy phu nhân sợ hãi bật khóc, lão thái thái hiện tại nhìn không vừa mắt nó, cũng kêu người mang nó đi.

Ngụy Xuân Lâm hiện tại nào có tâm trạng đi quan tâm kiều thê, mọi hy vọng lúc này của ông gửi gắm hết lên người đứa trưởng tử bình tĩnh, Ngụy Hoằng Nho. Ngày thường, ông không thèm quan tâm gì đến hai đứa đích tử. Nếu không phải Ngụy Hoằng Văn có tài buôn bán, ông đã sớm giao việc sinh ý cho đứa nhi tử khác làm. Nhưng hiện tại, ông đột nhiên nhận ra, nếu hầu phủ thật sự có chuyện gì, ông chỉ có thể nhờ vả vào hai đứa đích trưởng tử này.

Ngụy Hoằng Nho nói. "Việc này do Ngụy Hoằng Chính gây ra, việc cấp bách trước mắt chính là điều tra xem hắn đã gây họa gì, nói lời gì khiến hoàng thượng tức giận. Ngụy Hoằng Chính tới Huyện Vĩnh Tu phụ thân có biết không?"

Ngụy Xuân Lâm lập tức lắc đầu. "Vi phụ không biết. Nếu vi phụ biết, chắc chắn sẽ cản nó." Nói tới đây, ông lại tức giận. "Nó chết rồi thì thôi đi! Còn kéo theo đại họa cho nhà chúng ta!"

Ngụy Hoằng Văn nghe được lời này thì vô cùng thất vọng buồn lòng. Lúc trước phụ thân yêu thương Ngụy Hoằng Chính bao nhiêu, bây giờ Ngụy Hoằng Chính gây tai họa, phụ thân lại hờ hững với cái chết của y. Cho dù Ngụy Hoằng Chính gây ra chuyện gì, cũng là cốt nhục thân sinh của ông ấy mà, huống chi Ngụy Hoằng Chính còn chết thê thảm như thế.

Ngụy Hoằng Nho mặt vô biểu tình, đáp. "Hoàng thượng hạ lệnh, mọi người trong hầu phủ không thể ra ngoài, hiện tại cũng không có cách nào phái người đi điều tra. Hoàng thượng hạ lệnh bao vây hầu phủ, nhưng không hạ lệnh vào xét nhà, có lẽ chuyện này vẫn còn đường cứu vãn, chờ hoàng thượng nguôi giận, chắc chắn sẽ chất vấn hầu phủ chúng ta, tới lúc đó ta cứ đúng sự thật mà bẩm báo."

Ngụy lão phu nhân ở bên cạnh nói. "Hoằng Nho nói có lý, chúng ta xác thực không biết Hoằng Chính tới huyện Vĩnh Tu. Nhưng vẫn phải cần thẩm vấn những người đi theo nó. Hoằng Chính tự mình tới huyện Vĩnh Tu, bọn họ biết nhưng không báo, nên giết!"

Ngụy Xuân Lâm nghe vậy, lập tức tìm ra chỗ phát tiết, ông lập tức phấn chấn tinh thần, ngồi dậy hô to. "Người đâu!"