Hãn Phu

Chương 117




Không bị đại miêu quấy rối, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An làm việc hiệu suất vô cùng cao. Nhanh tới giữa trưa, tất cả những chiếc lá non có thể hái trên cây trà cổ thụ đều được hái. Thiệu Vân An bỏ lá trà vào không gian, rẩy lên ít linh tuyền để giữ tươi, sau đó lấy chút rau dưa, thuận tiện mang bọn nhỏ ra ngoài.

Nấu cơm dã ngoại thường không có đủ dụng cụ, nhưng đó là đối với người khác. Trong không gian, nồi cơm đang được nấu. Ngoài không gian, Vương Thạch Tỉnh đang mồi lửa, nướng gà với thỏ mang từ trong viện tới. Thiệu Vân An ở bên cạnh nhặt rau, chốc nữa sẽ xào.

Ở trong không gian đương nhiên có thể nấu cơm, nhưng mọi người đều cảm thấy, ở bên ngoài quây quần bên nhau nấu cơm, ăn cơm mới có cảm giác gia đình.

Lúc Thiệu Vân An vào trong không gian, ba hài từ đang đọc sách, hắn vừa yên tâm lại vui mừng. Hài tử trong nhà thật là ngoan ngoãn hiểu chuyện. Bất quá nhìn thấy Tưởng Mạt Hi ăn nhiều khoai tây chiên và chocolate như vậy, hắn không thể không nghiêm túc giáo huấn Tưởng Mạt Hi không được ăn như vậy nữa. Tuy rằng có linh tuyền, nhóc không bị nóng, nhưng ăn nhiều đồ ăn rác như vậy là không tốt, hơn nữa, ăn vặt nhiều như vậy thì làm sao ăn cơm?

"Đại ca, chocolate chỉ có nhiêu đây, ăn hết rồi sẽ không còn nữa, chúng ta ăn ít ít thôi." Vương Thanh khuyên bảo vị đại ca, vì ba ngày tới không được ăn chocolate nên đang buồn bực.

Tưởng Mạt Hi nhìn Vương Thanh, không buồn bực nữa.

Vương Thanh chớp mắt. "Chocolate là cha nhỏ mang từ một phàm giới khác tới, ăn xong sẽ hết, chỗ chúng ta không có."

Tưởng Mạt Hi lập tức nhìn về phía một người. "An thúc!"

Thiệu Vân An đang bận cắt thịt xông khói, đầu không hề nâng lên đáp. "Thanh nhi nói đúng. Muốn làm Chocolate phải có bột ca cao. Trong không gian của An thúc chỉ có chocolate thành phẩm, không có bột ca cao. Con ăn hết chocolate rồi, sau này sẽ không còn nữa."

"An thúc!" Tưởng Mạt Hi lại kêu, nhóc không thể tiếp thu chuyện sau này không còn chocolate để ăn. Trong mắt Vương Thạch Tỉnh tràn đầy ý cười, chuyên tâm bôi nước sốt lên thịt nướng, không ngừng tay.

Tưởng Mạt Hi và cữu cữu của nhóc, Tưởng Khang Ninh, y đúc một khuôn, rất thích đồ ngọt. Thiệu Vân An bị Tưởng Mạt Hi chọc cười ha ha. "Bên trong nhà gỗ có một cái rương đựng các loại hạt giống. Con có thể tìm thử xem, nếu tìm được hạt ca cao, sau này con sẽ có chocolate ăn. Nếu không có, vậy An thúc không có cách nào nha."

Tưởng Mạt Hi hai mắt sáng lên. "Tìm!"

"Muốn tìm cũng phải cơm nước xong đã!" Thiệu Vân An búng trán Tưởng Mạt Hi. "Đi bẻ ớt thành từng miếng, An thúc cần dùng."

Tưởng Mạt Hi xoay người đi bẻ ớt, rất là vội vàng.

Vương Thanh và Ni tử cũng thích ăn chocolate, hai bé cũng thích ăn mấy thứ khác. Nhưng mà hai bé vẫn sẽ giúp đại ca tìm hạt giống, cũng hy vọng có thể tìm được.

"Ngao ô..."

Thiệu Vân An cắt chân giò hun khói dừng tay lại, Vương Thạch Tỉnh đang nướng thịt dừng lại, ba đứa nhỏ đang bẻ ớt cũng dừng lại.

"Có cần đúng giờ thế hay không?"

Thiệu Vân An cạn lời, đúng là lão hổ tinh!

Hai con đại miêu kim hoàng từ trong rừng rậm lao ra, con lớn nhất đi theo phía sau. Thiệu Vân An lập tức vui vẻ. "Ha, không tệ, còn biết lễ thượng vãng lai." Nguyên lại vị hổ ca đang kéo một con nai béo to mọng, con ấu hổ kia thì ngậm một con gà từng. Hổ ca đặt con nai trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Thiệu Vân An, đại khái muốn nói. [Ta cũng không phải ăn uống không công.]

"Ngao ngao..."

Con ấu hổ ném gà rừng xuống, cùng con ấu hổ khác lẻn đến bên cạnh Vương Thạch Tỉnh, vô cùng hứng khởi nhìn cái giá nướng thịt.

Được rồi, bữa này coi như đành tiêu tốn một ít công phu. Thiệu Vân An nhìn trời thở ra một hơi, tật tham ăn, đúng là không phân biệt chủng tộc.

***

Ngày hôm nay, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đến chạng vạng mới xuống núi. Bữa trưa ăn cơm, ước chừng tốn mất bốn giờ! Nai quá lớn, không dễ xử lý, tuy phụ cận có nguồn nước, nhưng là nước suối, nếu giết nai ở đó sẽ gây ô nhiễm nguồn nước. Thiệu Vân An mang toàn bộ thịt đã xử lý trong không gian ra lấp đầy dạ dày cho ba lão hổ. Từ sau khi ở cùng với Vương Thạch Tỉnh, thịt trong không gian trộn lẫn với thịt họ mua ở bên ngoài, số lượng còn lại không quá nhiều.

Ba con đại miêu ăn không đủ, Thiệu Vân An kêu bọn chúng đi bắt thêm gà rừng, gà rừng nhỏ, dễ làm. Ba con đại miêu đi săn thú, không chỉ bắt gà rừng, còn bắt thêm một con lợn rừng. Gà rừng vặt lông trước, lợn rừng thì bỏ vào trong không gian. Chờ tới khi ba con đại miêu ăn no, Thiệu Vân An mang ra một chậu nước linh tuyền lớn có trộn một giọt linh nhũ, lúc này mới thỏa mãn ba con đại miêu. Hắn với Vương Thạch Tỉnh mệt hết sức.

Ba con đại miêu ăn uống no đủ xong cũng không đi đâu, nằm ở tại chỗ nghỉ ngơi. Ba hài tử không muốn về nhà sớm, hai vị làm gia trưởng không nỡ cưỡng bách bọn nhỏ. Hai người đi xung quanh thám thính một lần, thấy dương nãi quả và hoa cúc dại mọc đầy. Mặc dù mệt mỏi, nhưng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh thật lâu rồi chưa có thời gian nhàn nhã. Trong rừng, chỉ có một nhà bọn họ, không cần kiêng dè cái gì.

Bụng ăn đến no căng, ba hài tử chơi cùng hai con ấu hổ. Phải nói là hai con ấu hổ chọc bọn nhỏ trước. Ba hài tử phát hiện ra lão hổ sẽ không ăn bọn họ, còn rất gần gũi, nên bắt đầu chơi với nhau. Cho tới khi cần về nhà, mặc kệ lão hổ hay hài tử, chẳng ai muốn rời xa nhau.

"Thúc."

"Hả?"

"Lão hổ."

"Hử?"

"Lão hổ!"

Thiệu Vân An cười thành tiếng. "Con muốn sau này tới chơi với lão hổ nữa đúng không?"

"Vâng!"

Ni tử. "Cha nhỏ, lão hổ không ăn thịt người."

"Đó là bởi vì bọn nó thích đồ ăn khác." Thích chính là hi thế trân phẩm!

Vương Thanh. "Cha nhỏ, sau này chúng con có thể lên núi tìm bọn nó không?"

"Con yên tâm. Cái mũi tụi nó thính lắm, chúng ta vừa lên núi bọn nó sẽ ngửi thấy. Chờ cha nhỏ và cha bận việc lần này xong, tới ngày con nghỉ, chúng ta có thể lên núi tìm lão hổ chơi. Hi nhi cũng phải hoàn thành bài tập ở nhà An thúc và cữu cữu đưa, không hoàn thành thì không được chơi với lão hổ."

Vốn tưởng mình ngày nào cũng được nghỉ, có thể lên núi mỗi ngày, Tưởng Mạt Hi dẩu miệng.

"Con là đại ca, không thể học kém hơn đệ đệ. Không phải con muốn đóng thuyền sao? Không học tập tương lai làm sao mà chế tạo? Ngay cả bản vẽ con cũng không biết vẽ."

Tưởng Mạt Hi không dẩu miệng nữa, lão hổ chơi rất vui, nhưng nhóc phải làm thuyền.

Vương Thanh lập tức nói. "Cha nhỏ, đại ca nói, hắn sau này phải làm thuyền."

"Vậy Hi nhi phải cố gắng lên nha."

Tưởng Mạt Hi nghiêm túc mở miệng. "Con, làm thuyền; Thanh, quốc công."

Nghĩa là sao?

Thiệu Vân An nhìn Tưởng Mạt Hi. "Thanh nhi, quốc công? Cái gì quốc công?"

Vương Thanh. "Tối qua đại ca cũng nói như vậy, con cũng chẳng hiểu."

Vương Thạch Tỉnh lần đầu tiên phản ứng. "Ý Hi nhi có phải là để Thanh nhi làm quốc công?"

"Dạ!" Tưởng Mạt Hi dùng sức gật đầu.

Thiệu Vân An nhướn mày, lời nói kế tiếp của Tưởng Mạt Hi khiến hắn và Vương Thạch Tỉnh đồng thời giật mình.

"Thanh, quốc công, bảo hộ. Con, làm thuyền, chạy trốn."

Thiệu Vân An nháy mắt hiểu rõ ý tứ của nhóc. Hắn kéo Tưởng Mạt Hi, hung hăng chà đạp mặt nhóc một hồi. "Ha, Hi nhi của chúng ta đã biết tính chuyện lâu dài. Thanh nhi về sau làm quốc công, làm chỗ dựa cho nhà chúng ta. Hi nhi làm thuyền, nếu chúng ta gặp nguy hiểm thì ra biển chạy trốn, ý con là vậy đúng không?"

Tưởng Mạt Hi gật đầu, đổi thêm một lần bị Thiệu Vân An chà đạp. Tưởng Mạt Hi giãy ra xoa xoa mặt, thối lui tới phía sau Ni tử.

Vương Thanh kinh ngạc nhìn đại ca, đại ca thế nhưng là ý này? Có người xoa đầu nhóc, nhóc ngẩng lên.

"Thanh nhi, đại ca đặt kỳ vọng rất cao ở con đó. Bất quá địa vị quốc công khá cao, con không cần quá áp lực, chỉ cần đọc sách chăm chỉ, tương lai có làm quan hay không không quan trọng. Thế nhưng đặt cho mình một mục tiêu học tập là rất tốt."

Vương Thanh cắn cắn môi, há miệng. "Con sẽ nỗ lực làm được!"

Thiệu Vân An cười xoa đầu Vương Thanh, trong lòng thật sâu vui mừng vì hai hài tử, đặc biệt là Tưởng Mạt Hi từng mắc bệnh tự kỷ. Tưởng Mạt Hi có suy nghĩ như vậy, đủ để thấy được nhóc là một hài tử rất thông minh. Mặc kệ có phải linh tuyền và linh nhũ khai phá trí lực cho nhóc hay không, mỗ hộ nhân gia trên kinh thành sau này đừng có hối hận đến phát khóc nha.

Cả nhà chậm chạp về Vương trạch, còn chưa vào cổng, Trịnh Đại đã mở cửa báo rằng Tưởng Khang Ninh và Đại Giang phó lĩnh tới, đang chờ ở khách phòng, đã được một canh giờ.

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An nhanh chóng về phòng thay y phục, ba hài tử thì giao cho Trịnh Vệ thị dẫn về phòng tắm thay y phục. Không kịp tắm rửa, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lau mặt, thay đổi y phục xong thì tới khách phòng.

Tưởng Khang Ninh và Đại Giang một bên uống trà, ăn điểm tâm, một bên chơi cờ vây. Biết Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh trở lại, Tưởng Khang Ninh nhờ Yến Phù Sinh dọn bàn cờ. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An vừa xuất hiện, Tưởng Khang Ninh đã trách cứ. "Thạch Tỉnh, Vân An đại nạn trở về, sao ngươi còn dẫn hắn nên núi hái trà, hắn nên ở nhà nghỉ ngơi mới đúng."

Vương Thạch Tỉnh lập tức đáp. "Đại ca giáo huấn chí phải."

Thiệu Vân An mang theo gương mặt tươi cười tiến lên nói. "Mặt ta nhìn hơi đáng sợ, nhưng trong miệng đã phục hồi khá tốt. Hiện tại là thời kỳ mấu chốt, vết thương nhỏ tính là gì, kiếm tiền mới là quan trọng nhất."

Đối mặt Thiệu Vân An, thần sắc Tưởng Khang Ninh hòa hoãn hơn rất nhiều, đáp. "Hái trà trễ hơn một hai ngày không sao. Ngươi dù sao cũng chịu khổ, nên ở nhà nghỉ ngơi."

Biết đại ca quan tâm hắn, Thiệu Vân An đành chấp nhận lòng tốt, nói. "Vâng, vâng, đã hái xong rồi, đều do Tỉnh ca làm, ta chỉ ở dưới nhìn. Ngày mai sẽ hảo hảo nghỉ ngơi một ngày, dù sao cũng phải phơi nắng."

Tưởng Khang Ninh. "Ừ, giờ mới tốt."

Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Đại phó thống lĩnh và đại ca tiến đến là có chuyện gì ư?"

Hiện tại là thời gian bận rộn chế trà, hai người này lại đây chắc chắn là có việc. Đại Giang nói. "Việc của Thiệu tiểu ca trọng đại, ta phải tự mình áp giải phạm nhân hồi kinh diện thánh. Trước khi ta trở lại, Thiệu tiểu ca và hài tử trong nhà không nên ra ngoài cho an toàn, ta nhanh thì mười ngày, chậm thì nửa tháng sẽ trở về."

Tưởng Khang Ninh bồi thêm. "Thế cục kinh thành phức tạp, tuy thánh thượng và thiên tuế đã cực lực tránh cho người khác chú ý tới các ngươi, nhưng khó lòng phòng bị. Thạch Tỉnh biết võ công, từng tham dự quân binh còn đỡ. Ngươi và bọn nhỏ cần phải cẩn thận vạn lần."

Đại Giang. "Mong rằng Thiệu tiểu ca có thể thông cảm."

Thiệu Vân An lập tức hành lễ nói. "Ý của Đại phó thống lĩnh ta rõ ràng. Chỗ chế trà của ta ở ngay trong viện, không cần ra cửa. Việc thu mua trà đã có Tỉnh ca và quản gia Yến Phù Sinh phụ trách. Bên Thanh nhi thì nhờ Tỉnh ca đi xin nghỉ."

Tưởng Khang Ninh nói. "Ta đã tìm thỉnh giả cho Thanh nhi. Ngươi và Thanh nhi là nguy hiểm nhất."

"Vâng."

Thiệu Vân An hoàn toàn tiếp thu sự an bài của đại ca. An toàn là trên hết, cũng chỉ có thể tạm thời ủy khuất Vương Thanh.

Đại Giang và Tưởng Khang Ninh tới đây để nói việc này. Đồng thời cũng muốn thương lượng sự tình kế tiếp cùng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh. Thiệu Vân An bị trói, có một số việc không thể tiếp tục tái diễn.

Lúc hai người vừa tới, Yến Phù Sinh đã nhờ Quách Tử Mục chuẩn bị bữa tối cho hai vị khách nhân. Đại Giang ăn cơm, để lại cho Thiệu Vân An năm người thị vệ, sau đó thừa dịp bóng đêm rời khỏi thôn Tú Thủy. Ngày hôm sau y phải xuất phát hồi kinh. Tưởng Khang Ninh cũng muốn hồi huyện nha, hiện tại sự vụ trong nha môn rất nhiều, lúc nào y cũng phải tọa trấn.

Tưởng Khang Ninh và Đại phó thống lĩnh đi rồi, lúc ra tiễn hai người, Vương Thạch Tỉnh và Đại phó thống lĩnh nhỏ giọng nói vài câu. Đại phó thống lĩnh trầm ngâm giây lát, gật gật đầu. Hai ngày này trong nhà thu rất nhiều trà, lá trà phơi nắng cần bắt đầu xào chế, cho nên Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An chưa thể nghỉ ngơi. Quá trình chế tác lá trà cần nghiêm khắc bảo mật. Hai người đơn độc đi vào gian chế trà ở hậu viện. Hai người vừa đi không bao lâu, Yến Phù Sinh ở phía sau cánh cửa đóng chặt gõ vài cái, Đường Căn Thụ tới đây.

Vương Thạch Tỉnh đi ra ngoài gặp y, tới khi hắn trở lại, trên tay có thêm một sọt lá trà, là kỳ môn hồng trà Đường Căn Thụ dẫn người đi hái. Thiệu Vân An kiểm tra một chút. Đường Căn Thụ tách lá trà thành một mầm một lá, hai lá, ba lá. Lá trà rất tốt. Kiểm tra xong, Thiệu Vân An nói. "Sau này huynh có thể tập trung bồi dưỡng Đường Căn Thụ phụ giúp huynh hái trà, thiên phú không tồi."

Vương Thạch Tỉnh. "Nó là hài tử rất nghiêm túc, ta cũng có ý định này."

Công thức chế hồng trà khác với công thức chế trà Long Tĩnh. Thiệu Vân An mang kỳ môn hồng trà vào không gian trước, rẩy lên ít nước linh tuyền. Vương Thạch Tỉnh vừa mới khóa kỹ cửa, lại có người tới gõ. Hắn mở cửa, trong mắt bất giác nhiều thêm vài phần bất đắc dĩ.

"Ba cái hài tử không ngủ, tới nơi này làm gì?"

"Cha, con và đại ca muốn hỗ trợ, Ni tử muốn theo cùng."

Ni tử lập tức nói. "Con cũng có thể giúp mà."

Thiệu Vân An ở bên trong hô. "Để bọn nhỏ vào đi."

Vương Thạch Tỉnh cho ba hài tử tiến vào, ba đứa nhỏ thật vui. Lần nữa đóng cửa, nghĩ hẳn là sẽ không có ai tới quấy rầy, Vương Thạch Tỉnh khóa cửa lại.

Thiệu Vân An. "Bọn nhỏ tới đúng lúc. Vào không gian trải tất cả lá trà bên trong ra, Thanh nhi, giống như năm ngoái phơi hoa cúc dại. Mỗi loại cha nhỏ đã phân loại hết, các con chú ý không được trộn lẫn. Thanh nhi, giao cho con phụ trách."

"Vâng."

"Mệt thì vào nhà gỗ ngủ, không được cố sức."

"Vâng!"

Thiệu Vân An đem ba hài tử vào trong không gian, cởi ngoại y vướng víu, vén tay áo bắt đầu làm việc.

Vội cả một đêm, Thiệu Vân An vào không gian gọi ba hài tử, Vương Thạch Tỉnh xử lý phần còn lại. Ba hài tử nằm trên giường trong nhà gỗ ngủ ngon lành, lá trà trong không gian toàn bộ được trải chỉnh tề trên chiếu trúc. Không đánh thức ba hài tử, hắn ôm ba đứa nhỏ ra khỏi không gian. Vương Thạch Tỉnh cũng làm xong rồi, hắn ôm Ni tử về phòng giao cho Hạ Xuân và Hạ Thu trước, sau đó tới Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi. Thiệu Vân An khóa cửa, trói hai chú cún vào cạnh cửa, ngáp dài về phòng.