Hắn Nói Ta Đều Nghe

Chương 45: Bữa sáng




Edit: Mộc Tử Đằng

Trình Tư Miên rất ghét cha mình bởi vì ông nuôi cô nhưng không quan tâm chăm sóc đến cô. Cô cũng ghét mẹ mình, bởi vì sau khi ly hôn bà liền đi ra nước ngoài, hoàn toàn không có tin tức gì.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng mẹ mình không muốn quan tâm đến mình nên mới nhất quyết không nghe ngóng cũng không hỏi thăm về bà, nhưng nào ai ngờ được, trôi qua nhiều năm rồi đột nhiên bà lại quay về nói với cô là bà yêu thương cô, mấy năm đầu là do bị ép buộc nên không có cách nào về nước được, cũng không có biện pháp nào liên lạc được với cô, rồi sau đó lại quay về và cảm thấy người mẹ này không còn mặt mũi nào nói chuyện với cô…

Trình Tư Miên ngồi ở cửa sổ, chống cằm cười nhạt một tiếng, thật là buồn cười làm sao nhưng trên mặt lại ươn ướt.

Cô kiên quyết nói mình không cần tình thân gì, đã quen không có người thân bên cạnh, đúng, bởi vì cô không có cho nên mới thề thốt chân thành bảo không cần. Nhưng vào khoảnh khắc thấy được người phụ nữ kia, cô mới biết căn bản mình không hề nghĩ thoáng được, nếu không vì sao cô lại khóc thương tâm như vậy.

“Cốc, cốc, cốc.”

Trình Tư Miên vội vàng lau nước mắt, “Vào đi.”

Tô Hiển Ngôn đi vào, đưa cho cô một ly nước ấm, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, “Khóc thành một con mèo rồi.”

Trình Tư Miên liếc anh một cái, “Em mới không có.”

Tô Hiển Ngôn cười nhạt, duỗi tay ra vuốt ve hàng chân mày đang nhíu chặt lại của cô, “Nhớ bà ấy sao?”

Trình Tư Miên sững sốt một chút rồi lập tức nghiêng đầu đi, “Làm sao em nhớ bà ấy chứ, em đã sớm quên mất bà ấy rồi.”

“Không cần nói dối trước mặt anh.” Tô Hiển Ngôn nhẹ nhàng sờ mặt cô, “Nghe chưa?”

Ánh mắt Trình Tư Miên hơi động đậy, “….Em, em không có nói dối.”

Tô Hiển Ngôn thở dài một hơi, “Cách đây rất lâu về trước anh cũng đã vô cùng hận người kia vì đã kiên quyết bỏ lại cha anh và anh, cha anh vì bà mà từ bỏ cả gia tài, cũng không muốn giàu sang phú quý nữa nhưng bà ấy vẫn lựa chọn ly hôn. Anh hoàn toàn không hiểu được quyết định của bà ấy, vẫn luôn hận bà ấy, luôn cảm thấy bà ấy là một người phụ nữ ham hư vinh.”

“Sau đó khi anh trưởng thành, có một lần lén lút đi nhìn bà ấy. Bà ấy gả cho một người đàn ông khác, người đó không giàu có gì nhưng lại đối xử với bà ấy rất tốt, nụ cười của bà ấy thật sự rất vui vẻ, nhưng trước kia sống với cha anh anh chưa từng thấy qua. Khi đó anh đã hiểu, bà ấy rời đi không phải vì tiền mà là vì người, cha anh dù sao cũng sống trong giàu sang quá lâu, đã quen thói thiếu gia nhà giàu, khi sống một cuộc sống của người bình thường vẫn còn tồn tại vẻ phong độ của thiếu gia nhà giàu, có lẽ bà ấy không chịu nỗi mối tình không có thăng bằng này nên mới quyết định như vậy.”

Trình Tư Miên hơi tập trung, “Vậy sau đó thì sao, anh có đi tìm bà ấy nữa không?”

“Không có, bà ấy sống rất tốt nên nhất định không hy vọng anh…sống ở nhà họ Tô.” Tô Hiển Ngôn bình thản nói, “Tư Miên, anh nói những lời này chỉ muốn nói cho em biết, anh đã từng hận bà ấy bởi vì anh rất nhớ bà ấy, sau khi biết mình hiểu lầm bà ấy thì càng nhớ bà ấy hơn nữa, nhưng mà những điều này không quan trọng, bởi vì bà ấy đã có gia đình của mình, anh và bà ấy sẽ không còn liên quan gì nhau nữa.”

Trình Tư Miên rủ mắt, “…Nhưng em có thể tin tưởng bà ấy không, lời bà ấy nói là thật hết sao?”

“Chuyện này anh không thể nói chính xác với em được, em không cần quyết định nhanh cũng không nên từ chối nhanh như thế.” Ánh mắt Tô Hiển Ngôn sâu thâm thẩm, “Nhưng mà giờ bà ấy đã quay lại tìm em, ít nhất giữa hai người vẫn còn có cơ hội giải thích rõ ràng với nhau, hãy cho nhau chút thời gian.”

Sau khi Trình Tư Miên nghe anh nói xong những lời này, trong lòng cô ít nhiều vẫn hơi chua xót, thật ra dù ít dù nhiều anh vẫn muốn có một cơ hội xuất hiện trước mặt mẹ mình, nhưng đáng tiếc là vĩnh viễn không có. Cho nên anh mới kể cho cô nghe, để cô suy nghĩ kỹ và quý trọng cơ hội này, bởi vì anh quá hiểu cảm giác chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Ngày hôm sau, lúc đi xuống lầu Trình Tư Miên lại ngửi được hương thơm ngào ngạt của đồ ăn sáng trong bếp.

“Chú, chú làm món gì mà thơm vậy?” Trình Tư Miên vừa đi về phía phòng bếp vừa nói.

“Tư Miên, con dậy rồi à.” Trong phòng bếp không phải là Trình Tần, Tưởng Vân Lam đeo tạp dề, tay đang bưng một khay bánh mì vừa mới nướng xong đi ra, “Vừa vặn đến ăn sáng nào.”

Trình Tư Miên ngây người, theo bản năng xoay người rời đi.

“Ôi…” Vừa mới xoay người đã đụng đầu vào một bức tường thịt, Trình Tư Miên ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt yên tĩnh không gợn sóng của anh, “À…”

Tô Hiển Ngôn cong môi, khẽ búng trán của cô một cái, “Mới sáng sớm đã vội vội vàng vàng đi đâu hả?”

Trình Tư Miên che trán lại, “Em muốn đi vệ sinh.”

Tô Hiển Ngôn, “Không phải em mới từ trong đó ra à?”
Làm sao anh biết thế…

Trình Tư Miên ngại ngùng, “Em muốn đi lần nữa.”

Trong con ngươi Tô Hiển Ngôn thoáng hiện lên ý cười, “Được rồi, đi đi.”

Trình Tư Miên vội vàng chạy đi, Tô Hiển Ngôn nhìn cô đi rồi bước vào phòng ăn.

“Tô tiên sinh, cảm ơn cậu những ngày qua đã quan tâm đến Tư Miên, ăn sáng đi nào.”

“Cô khách khí quá rồi.” Tô Hiển Ngôn gật đầu rồi bắt đầu ăn bữa sáng.

Tưởng Vân Lam dọn xong chén đũa, thở dài nói, “Tôi thấy đứa nhỏ này không muốn vào ăn sáng.”

Tô Hiển Ngôn cười một tiếng, “Chờ lát nữa sẽ đến.”

“Thật không?” Tưởng Vân Lam nói xong thì nhìn Tô Hiển Ngôn thêm mấy lần, người đàn ông trước mặt rất anh tuấn nho nhã, mọi động tác đều đúng chuẩn khuôn phép. Bà nhớ lại lời Trình Tần nói, còn thêm việc chính mắt bà thấy con gái mình rất lệ thuộc vào người này…”Tô tiên sinh hình như rất hiểu con gái tôi.”

Tô Hiển Ngôn hơi khựng lại, rồi nói, “Vâng, sống chung lâu ngày nên hiểu thôi.”

“May có cậu và Trình Tần, nếu không cũng không biết thế nào, thật sự là phiền phức cho các cậu…”

Trong mắt Tô Hiển Ngôn lóe lên một tia dịu dàng, “Cô ấy rất nghe lời, không có phiền phức gì cả.”

Tưởng Vân Lam có hơi kinh ngạc, lời Trình Tần nói không giống như vậy, chỉ nói là Tô Hiển Ngôn nói chuyện dễ nghe mà thôi.

Vào lúc này, Trình Tư Miên chậm chạp đi vào, cô nhìn Tưởng Vân Lam một cái, “Sao bà lại tới, mới sáng sớm vào bằng cánh nào vậy?”

“Chú của con mở cửa, cậu ấy đã ăn sáng xong và đến công ty rồi.” Tưởng Vân Lam hết sức ân cần mang bữa sáng đến cho cô, “Nào tới đây, con mau ăn sáng đi, ăn xong còn phải đi học nữa.”

Sắc mặt Trình Tư Miên không được tự nhiên lắm, từ từ ngồi xuống, “Trọng tâm vấn đề của tôi là vì sao bà lại đến?”

“Tư Miên, mẹ muốn đền bù lại cho con.” Tưởng Vân Lam lặng lẽ nói thầm, “Trước kia mẹ không có cơ hội chăm sóc cho con, bây giờ hãy cho mẹ cơ hội để được chăm sóc con thật tốt được không?”

Trình Tư Miên mím môi, nói lời trái với trong lòng, “Tôi không cần bà chăm sóc, hơn nữa đây là nhà của Tô Hiển Ngôn, bà cứ đi vào như vậy còn dùng nhà bếp của người ta, không tốt lắm đâu.”

Tưởng Vân Lam suy nghĩ một chút, quả thật là không tốt, “Vậy đi, mẹ thuê một căn nhà ở gần đây, con đến ở với mẹ, sau đó khi nào con đồng ý thì chúng ta quay về Mỹ được không con?”

“Tôi không muốn!” Trình Tư Miên hoảng sợ, nhanh chóng nhìn về phía Tô Hiển Ngôn, “Tôi, tôi phải ở lại đây.”

Tưởng Vân Lam sửng sốt, bà nhìn theo ánh mắt của Trình Tư Miên về phía Tô Hiển Ngôn.

Bàn tay cầm nĩa của Tô Hiển Ngôn hơi cứng lại, anh ho khan một cái, rồi ngước mắt nhìn Tưởng Vân Lam, “Cô có thể đến đây, phòng bếp ở đây cũng ít khi dùng đến, nếu như cô muốn nấu cơm cho Trình Tư Miên thì có thể sử dùng tùy thích, không sao cả.”

Trình Tư Miên không nói gì, chỉ cúi đầu gặm bánh mì.

“Chuyện này, chuyện này thật ngại quá.”

Tưởng Vân Lam nhìn hai người bọn họ, trong lòng càng nghi ngờ nhiều hơn, ánh mắt của Tư miên khi nhìn người này quả thực quá mức nóng bỏng.

“Cảm ơn bữa sáng của cô, vậy chúng tôi đi trước.” Tô Hiển Ngôn nói.

Tưởng Vân Lam vội vàng lấy cặp sách đưa cho Trình Tư Miên, “Các con đi cẩn thận.”

“Vâng.” Tô Hiển Ngôn nói xong thì nhìn về phía Trình Tư Miên, đột nhiên nói, “Cột chặt cà vạt lại.”

“Ồ…” Trình Tư Miên không tập trung chỉnh cà vạt lại, mãi suy nghĩ nên cả buổi cũng không làm xong, Tô Hiển Ngôn không nhìn nổi nữa, anh rất tự nhiên giúp cô cột lại.

Sau đó tầm mắt của anh lướt qua đồng phục của cô một lượt, khi nhìn đến cái váy của cô thì cau mày, nói: “Trình Tư Miên, có phải em lại đi sửa đồng phục lại rồi không?”

“A?” Trình Tư Miên vội vàng khoát tay, “Em không có!”

Sau khi kết thúc mùa xuân, chuẩn bị bước sang mùa hè thì trường học đã gửi đồng phục học sinh mới đến, nữ sinh mặc váy đến gối, lúc đầu mới nhận cô đã định mang đi sửa nhưng nhớ đến lời căn dặn của anh chỉ đành nhịn xuống.

Nhìn ánh mắt hoài nghi của Tô Hiển Ngôn, Trình Tư Miên vội vàng kéo váy xuống, “Em không có sửa ngắn lại, chỉ là…chỉ là vén cao lên thôi.”

Nói xong chữ cuối cùng, giọng nói cũng yếu dần đi, Trình Tư Miên đẹo cặp lên, “Anh yên tâm đi, em đều nhớ lời anh nói lần trước, em không dám…”

Tô Hiển Ngôn sau khi nghe cô giải thích xong thì sắc mặt tỏ ra rất hài lòng, “Mặc đồng phục học sinh không được thiếu vải như vậy, mau đi thôi, sắp trễ rồi.”

“Ồ, đã biết..”

Tưởng Vân Lam kinh ngạc nhìn bóng lưng một cao một thấp rời đi, mới vừa rồi nhìn một màn kia, ngay cả người mẹ như bà cũng không có cách nào tham gia vào. Hai người họ sống chung vô cùng hài hòa tự nhiên, mà nhìn ánh mắt của hai người…Tưởng Vân Lam mím môi, vì sao Trình Tần lại không đề cặp đến quan hệ của hai người như thế?

Hôm nay Tô Gia Nam cũng đi học, Trình Tư Miên thấy cậu rất vui vẻ, sắc mặt cũng không còn tái nhợt nữa, xem ra đã hồi phục lạ rồi. Cô không biết có phải Tô Gia Nam đã hiểu rõ mối quan hệ của cô và Tô Hiển Ngôn hay chưa nhưng vẫn cư xử như bạn học bình thường, bọn họ vẫn y như trước đây, cũng không có phần nào lúng túng.

Lúc tan học, ba người cùng nhau đi ra cổng trường.

“Chị tớ đến rồi.” Trình Tư Miên nhìn theo tầm mắt của cậu, quả nhiên thấy có một chiếc xe hơi thể thao màu đỏ đang đi tới từ cách đó không xa, nhìn xuyên qua cửa kính có thể mơ hồ thấy được một người phụ nữ đeo kính râm đang lái xe.

Ba người cùng đi lên phía trước, Tô Gia Nam gõ cửa kính xe, cửa kính xe liền được hạ xuống, Tô Căng Bắc vẫn luôn xinh đẹp như vậy, quay đầu nhìn ba người, “Đã tan học rồi à.”

“Vâng, tan học rồi ạ, sao chị lại tới?”

Tô Căng Bắc không trả lời, chỉ nhìn Trình Tư Miên nói, “Ông nội đã đến, ông ấy muốn gặp em một lần, ông đang ở trong chiếc xe phía sau kia.” “Em” này là ý chỉ Trình Tư Miên.

Trình Tư Miên ngẩn người, nhìn về phía một chiếc xe màu đen đang đậu dưới tán cây ven đường, “Tại sao lại gặp em?”

Tô Gia Nam vội vàng nói, “Đúng vậy, tại sao lại gặp Tư Miên, lần trước ông nội đã có ý kiến với cậu ấy, Tư Miên, cậu đừng đi, để tớ đi nói với ông ấy.”

“Em đứng lại.” Tô Căng Bắc xuống xe, “Em đừng tham dự chuyện này.”

Vừa nói xong liền quay sang nói với Trình Tư Miên, “Cô nhóc, em cũng có thể không đi, ông nội nhà chị quả thật có vài chuyện muốn nói. Nhưng mà chị chỉ muốn nhắc nhở em, ông ấy muốn gặp em, em có muốn không đi cũng không chạy khỏi, cho nên cứ dứt khoác nhân lúc này nói vài câu với ông ấy rồi bỏ đi.”

Trình Tư Miên nghẹn lời, “Bỏ đi?”

Tô Căng Bắc gật đầu như chuyện đương nhiên, “Em yên tâm, em có anh cả là cái núi dựa vừa mạnh vừa có lực như vậy cứ dựa vào thoải mái, không có gì phải sợ cả. A…Đừng lo lắng mấy tiết mục đưa chi phiếu như trong tivi nhé, sẽ không xảy ra chuyện đó đâu.”

Trình Tư Miên không khỏi buồn cười, “Được, cảm ơn chị đã nhắc nhở.”

Tô Căng Bắc vén tóc trên vai ra sau, “Được rồi, em đi đi..”

Trình Tư Miên gật đầu rồi đi về phía chiếc xe bên kia, Tô Căng Bắc nói không sai, cô có trốn cũng vô ích, chỉ nói vài câu thôi mà, chẳng lẽ cô còn sợ một ông lão ư?

“Chị!” Tô Gia Nam đứng đó mà vô cùng gấp gáp.

Còn Tô Căng Bắc chỉ hừ hừ rồi ngồi lại vào trong xe, ôi, mới vừa rồi cô ấy gọi cô bé đó là cô nhóc hình như không đúng lắm, sau này cô gái này có thể là chị dâu cả của mình đấy.

Chị dâu cả…Tô Căng Bắc xoa mi tâm, chú già Tô Hiển Ngôn ăn cỏ non mà cỏ này cũng quá non rồi! Tuổi nhỏ thế này nhưng sau này vai vế còn cao hơn cả cô, mệt tim quá!

“Cái đó, cái đó…” Có một cô gái đỏ mặt đi tới.

Tô Căng Bắc nhìn cô ấy một cái, “Em cũng là bạn học của Tô Gia Nam à?”

Phó Tử Văn nhanh chóng gật đầu, “Chị là Tô Căng Bắc đúng không ạ?”

“Ừ.”

“Có thể ký tên cho em không?” Phó Tử Văn kích động nói.

Tô Căng Bắc liền làm động tác im lặng với cô ấy, sau đó nhướng nhướng mày, tỏ ra vô cùng quyến rũ nói, “Em gái, nhỏ giọng thôi, đừng để người khác chú ý tới chị.”

Phó Tử Văn gật đầu như giã tỏi, “Em xin lỗi, thật sự xin lỗi, vậy chị ký tên đi ạ!”

“Được.”

Một lát sau.

“..Có thể chụp ảnh được không ạ?”

“Có thể.”

Mắt Phó Tử Văn đỏ lên, chị của Tô Gia Nam lại là Tô Căng Bắc đó, hôm nay đúng là quá lời rồi!