Hắn Nói Ta Đều Nghe

Chương 15: Thành tích




Tra Dịch Quan nói mấy ngày nay Tô Hiển Ngôn phải về nhà, cái nhà kia, là nơi thân nhân của hắn ở.

"Vậy khi nào thì hắn trở về."

Chiều hôm nay liền có kết quả thành tích, mặc kệ thi tốt hay không, Trình Tư Miên đều muốn gặp mặt nói cho hắn.

Tra Dịch Quan thu thập bản vẽ trên bàn nói, "Tôi nào có biết đâu."

"Ngốc muốn chết." Trình Tư Miên hừ hừ, phờ phạc ỉu xìu ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn.

Tra Dịch Quan ủy khuất nhìn cô một cái, "Việc này cũng trách tôi a..."

Trình Tư Miên không để ý hắn, tùy ý lật xem giấy vẽ của hắn trên mặt bàn, "Cái này cùng bức vẽ lần trước ở trong phòng Tô Hiển Ngôn nhìn có chút giống, cái này ai vẽ vậy?"

Tra Dịch Quan đem giấy vẽ rút lại, "Tôi."

Trình Tư Miên ghét bỏ nhìn hắn, "Đừng giỡn, anh biết vẽ tranh?"

"Vô nghĩa, chẳng lẽ do cô vẽ."

Trình Tư Miên chấn kinh rồi.

Tra Dịch Quan xem thường nói, "Cô làm như Dịch Quan thúc thúc chỉ biết ngồi không vậy? Tôi không chỉ đảm nghiệm chức vụ ngoại giao, còn là trưởng bộ phần tạo hình mỹ thuật, ngày thường tôi như vậy gọi là thâm tàng bất lộ, có hiểu không."

Lần này Trình Tư Miên không có phản bác hắn, nhìn bức vẽ nhân vật này tinh xảo lại sinh động trên bàn, cô thật sự rất ngoài ý muốn. Tra Dịch Quan chưa từng đem công tác mang về nhà, cho nên Trình Tư Miên liên tục cho rằng ở công ty, Tra Dịch Quan chính là "bình hoa", trừ việc này liền không còn tác dụng khác, không thể tưởng được... Hắn còn là cao thủ tạo hình mỹ thuật.

"Thế nào, có phải rất sùng bái tôi hay không? Có cảm thấy tôi còn lợi hại hơn so với Tô Hiển Ngôn hay không?"

Trình Tư Miên nhìn hắn một chút, "Được rồi, lần này tôi thừa nhận anh có chút lợi hại."

"Vậy cũng tạm được." Tra Dịch Quan đắc ý, cuối cùng cũng có một điểm vượt qua Tô Hiển Ngôn.

Trình Tư Miên càng nhìn tranh lại càng cảm thấy có ý tứ, "Ôi, trước kia anh học tạo hình mỹ thuật sao."

"Tôi đã lên chuyên nghiệp!"

"A?" 

"Không tin a? Tôi tùy ý là có thể vẽ cho cô vài nét bút." Tra Dịch Quan không nghĩ tới dựa vào vẽ tranh có thể lấy được chút tôn nghiêm ở trước mặt Trình Tư Miên, nếu sớm biết vậy, khẳng định mỗi ngày đều lấy ra khoe, địa vị của hắn trong nhà này cũng không thấp như vậy.

Rất nhanh Tra Dịch Quan liền phác họa ra một bức vẽ, thời gian ngắn nên không quá tinh xảo, nhưng lại rất giống.

Trình Tư Miên từ đáy lòng cảm thấy Tra Dịch Quan có chút tài năng, một tờ giấy trắng chậm rãi biến thành một bức vẽ thật sự có chút thần kỳ.

"Lợi hại nha."

Tra Dịch Quan hừ hừ.

"Dạy tôi đi." Trình Tư Miên ánh mắt lấp lánh, giống như phát hiện  ra một việc rất ghê gớm.

Tra Dịch Quan, "Cô nghĩ trong chốc lát là có thể học được sao, cô gái ngốc."

"Tôi chậm rãi học còn không được sao."

...

Trình Tư Miên nhất định không nghĩ đến, cô nhất thời quật khởi lại bồi dưỡng ra hứng thú cả đời của bản thân. Mà Tra Dịch Quan lại càng sẽ không nghĩ đến, trong tương lai có một vị tạo hình mỹ thuật giới truyện tranh đối với màn ảnh nói: Người thầy đầu tiên của tôi a? Ừ... gọi là Tra Dịch Quan.

Có điều, đó là chuyện rất nhiều năm về sau.

Buổi chiều Trình Tư Miên đi trường học.

Cả lớp đều đến, chủ nhiệm lớp cầm một xấp bài thi tiến vào, trên mặt mang theo tươi cười hiền lành, mọi người đều biết đến, biểu cảm này của chủ nhiệm lớp nói lên các học sinh lớp mình làm bài thi không tệ...

Bài thi không có lập tức phát xuống dưới, trước hết, chủ nhiệm lớp lấy ra phiếu điểm của mỗi người, nhìn vào danh sách, nói ra tên mấy học sinh đứng đầu lớp.

Mấy người đứng đầu không có gì thắc thỏm, luôn là mấy người kia đổi đi đổi lại. Nhưng Trình Tư Miên đã có chút uể oải, cô cũng không được gọi tên, có phải thi vẫn rất kém hay không?

"Hôm nay cô muốn khen ngợi riêng một người." Chủ nhiệm lớp đột nhiên nói, "Người này, thành tích toán học của cô thi được 145, là hạng nhất trong khoa lần này."

145? Phó Tử Văn liền phát hoảng, ghé sát vào Trình Tư Miên nói, "Người hạng nhất, toán học cũng chỉ 143, người này là ai a, còn cao hơn 2 điểm."

Trình Tư Miên không nói gì, gắt gao nhìn chằm chằm chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp thấy mọi người đều bị khơi dậy lòng hiếu kì, cười nói, "Người này chính là, Trình Tư Miên!"

Trong lớp đột nghiên yên tĩnh, sau đó xôn xao ồn ào, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Trình Tư Miên. Trình Tư Miên cũng rất bất ngờ, người này... Là cô? Cô thi toán học đứng thứ nhất?!

"Không chỉ thành tích về toán học, mấy môn khác cũng rất không tệ, lần này thành tích bạn học Trình của chúng ta đứng thứ 6, tiến bộ phi thường lớn, cô rất vui vẻ." Chủ nhiệm lớp hướng về phía Trình Tư Miên đang ngốc lăng vẫy tay, "Trình Tư Miên, đi lại cầm phiếu điểm đi."

Vẻ mặt Phó Tử Văn hoảng sợ đẩy đẩy Trình Tư Miên, "Cô, cô chủ nhiệm gọi cậu."

Trình Tư Miên quay đầu nhìn cô một cái,  từ ghế tựa đứng lên, đón nhận ánh mắt bạn học toàn ban, từng bước một đi lên bục giảng.

"Trình Tư Miên, trong khoảng thời gian này các thầy cô giáo bộ môn đều phản ánh em rất cố gắng, rất không tệ." Chủ nhiệm lớp cười hề hề nói.

Trình Tư Miên tiếp nhận phiếu điểm, "Cảm ơn cô."

"Nên cám ơn chính em, được rồi, trở về ngồi đi." Chủ nhiệm lớp cũng cảm thấy rất vui vẻ, không có gì vui vẻ hơn khi nhìn thấy học sinh kém liên tục kéo chân sau lớp đột nhiên thông suốt, huống chi, học sinh kém này còn là "Tiểu thái muội" từ trường khác chuyển đến chủ nhiệm lớp đặc biệt nói qua.

Hết tiết, Trình Tư Miên liền chạy nhanh ra cổng trường, cô vươn tay ngăn lại một chiếc xe, muốn nhanh chóng trở về nhà, vừa muốn nói địa chỉ lại nghĩ tới Tô Hiển Ngôn hai ngày nay không trở về nhà, cô căn bản không gặp được hắn.

"Cô bé, cuối cùng muốn đi đâu a."

Tay Trình Tư Miên nắm chặt phiếu điểm, nỉ non, "Tôi cũng không biết..."

"Cái gì?" Bác tài xế không nghe rõ, lại hỏi một lần, "Nơi nào?"

Trình Tư Miên suy nghĩ một chút, "Bác tài, đi công ty EV."

Lần này Trình Tư Miên rất thuận lợi vào công ty, người đứng trước quầy lễ tân nhìn thấy cô còn rất thân cận đón tiếp cô.

"Trình tiểu thư, đến tìm Trình tổng sao?"

Trình Tư Miên lắc đầu, "Tôi tìm Tô Hiển Ngôn."

"Tô tổng vừa mới lên lầu." Cô gái quầy lễ tân nói xong liền thấy Trình Tư Miên nhanh như chớp chạy vào thang máy, "Ôi ôi, đợi chút a... Tô tổng đang tiếp đãi khách quý..."

Nhưng mà, Trình Tư Miên không nghe được.

Trình Tư Miên nhớ được văn phòng của Tô Hiển Ngôn là tầng 2, cô ra thang máy, đi thẳng đến phòng làm việc của hắn.

Trình Tư Miên gõ gõ cửa văn phòng, không có ai đáp lại, cô lặng lẽ mở cửa, thăm dò đi vào. Văn phòng vẫn mở điều hòa, nhưng không có ai ở.

Ngay lúc Trình Tư Miên ló đầu vào nhìn, Tô Hiển Ngôn cùng một mọi người đi về phía văn phòng. thật xa Tô Hiển Ngôn liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa nhìn vào văn phòng của mình, trong mắt hắn xẹt qua tia mỉm cười, ừ... Hôm nay là ngày có kết quả thành tích của cô.

Trợ lý Tô Hiển Ngôn cũng thấy được"Tạp vụ người chờ" trước cửa văn phòng, hắn nhìn Tô Hiển Ngôn một chút, liền muốn tiến lên kéo người kia ra.

Tô Hiển Ngôn đưa tay ngăn lại, ánh mắt ý bảo trợ lý lui ra. Sau đó hắn quay đầu cùng người bên cạnh nói, "Đợi tôi một chút."

Người nọ gật gật đầu, ánh mắt từ Tô Hiển Ngôn chuyển đến cô gái nhỏ đang ló đầu nhìn vào văn phòng ở phía trước, ánh mắt mang theo một tia thú vị.

Mà nhân viên đi theo bên cạnh thường thường đánh giá vị khách quý này, trong lòng bọn họ kích động không chịu được nhưng cố tình vẫn phải nhịn, hiếm thấy a! Kích động a! Khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy được đại minh tinh trong TV lại không thể xin ký tên, chụp ảnh chung, thật sự là nghẹn chết bọn họ!

Trình Tư Miên nhìn không thấy người liền lui ra, cô nhẹ nhàng thở dài, không phải mới vừa lên lầu sao, sao lại tìm không thấy đây.

"Than thở cái gì? Thế nào, thi không tốt." Thanh âm ôn nhuận từ đỉnh đầu truyền đến, Trình Tư Miên mừng rỡ quay đầu, "Tô Hiển Ngôn!"

Tô Hiển Ngôn hơi hơi khom lưng đánh giá cô, buồn cười nói, "Biểu cảm này đến cùng là thi tốt hay là không tốt đây."

Trình Tư Miên nhìn thấy hắn liền cảm thấy vui mừng, tự nhiên cũng không chú ý tới một đống người đứng không xa phía sau Tô Hiển Ngôn. Cô đem phiếu điểm đưa cho hắn, hưng trí bừng bừng nói, "Tôi thi đứng thứ 6 đó, hơn nữa toán học đứng thứ nhất lận."

Tô Hiển Ngôn có chút ngoài ý muốn, biết cô thông minh, nhưng không nghĩ tới cô tiến bộ nhanh như vậy, lần trước còn là xếp nhất từ cuối lên, lần này lại có thể xếp thứ 6. Nhưng nói tóm lại, hắn rất vui sướng, dù sao, đây là đứa trẻ hắn tự mình dạy dỗ.

Nhìn phiếu điểm, sau đó đột nhiên nhìn thấy một cái tay trắng nõn đưa ra trước mặt hắn, hắn ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Trình Tư Miên giảo hoạt nhìn hắn, "Cho nên anh nên thực hiện lời anh hứa hẹn, khen thưởng cho tôi đi."

Tô Hiển Ngôn hơi nhíu mày, "Hiện tại liền muốn thưởng?"

Trình Tư Miên thu hồi tay, "Hiện tại không có cũng không vấn đề, nhưng anh cũng không thể quên lời hứa a."

Tô Hiển Ngôn cong tay gõ gõ nhẹ lên trán cô, "Đã biết."

"Tôi cũng không biết thì ra cậu còn có một cô em gái?" Một thanh âm đột nhiên chen vào, Trình Tư Miên theo bản năng nhìn về phía người tới, nhìn xong, ngây ngẩn cả người.

Cô mặc dù không đam mê, cũng không thường xuyên chú ý chuyện trong vòng giải trí, nhưng người này, cô khẳng định biết đến. Vị nam minh tinh nổi tiếng trong nước, Du Hoán. Vài năm nay hắn ở nước ngoài cũng tiếp diễn rất nhiều vỡ kịch lớn, là miếng bánh thơm chạm tay có thể bỏng.

Cô rất thích hắn,lúc trước xem qua một bộ kịch mà hắn diễn, cô rất thích nhân vật bên trong. Cô nhớ lúc đó, nữ sinh trong lớp cũng rất say mê hắn.

"Là em gái sao?" Du Hoán lại hỏi Tô Hiển Ngôn.

Tô Hiển Ngôn, "Không phải, là cháu gái của Trình Tần."

Du Hoán có chút ngoài ý muốn.

Tô Hiển Ngôn kéo ra cửa văn phòng, "Tiến vào rồi nói đi."

Du Hoán gật đầu.

Tô Hiển Ngôn lại nhìn về phía Trình Tư Miên, "Buổi tối đã ăn chưa."

Trình Tư Miên lắc đầu.

Tô Hiển Ngôn ừ một tiếng, giao cho trợ lý đi mua một phần bữa tối, sau đó bảo Trình Tư Miên ngồi xuống sô pha nhỏ trong văn phòng, "Ngồi xem sách đi, đợi lát nữa cơm đến thì ăn cơm."

"Vậy còn anh?" Trình Tư Miên ngẩng đầu nói.

Tô Hiển Ngôn còn chưa có trả lời, chợt nghe Du Hoán ở bên cạnh mang theo ý cười nói, "Em gái, có thể cho tôi mượn hắn một lúc được không?"

Trình Tư Miên sửng sốt, "... Đương nhiên có thể cho anh mượn."

Ý cười trên môi Du Hoán càng sâu, "Tôi đây sẽ tận lực nhanh chóng một chút."

"..."

Văn phòng Tô Hiển Ngôn rất lớn, sô pha nhỏ cùng nơi tiếp khách bên cạnh có chút khoảng cách, hơn nữa ở giữa còn có giá sách ngăn cách.

Trình Tư Miên nhìn hai người đi qua bên kia liền im lặng ngồi ở trên sofa, xem ra Tô Hiển Ngôn có công việc muốn bàn bạc với Du Hoán, cho nên cô tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn không quấy rầy hắn.

Một lát sau, trợ lý đem bữa tối lại, Trình Tư Miên liền bắt đầu ăn bữa tối. Cô ăn chậm, ăn xong bên kia dường như cũng đã bàn bạc xong rồi, mơ hồ nhìn thấy bọn họ đứng lên, Trình Tư Miên vội thu dọn xong.

"Cứ như vậy đi, tôi đi trước." Du Hoán nói xong liền mang kính râm lên, "Không cần đưa, tôi tự mình đi xuống được rồi."

Tô Hiển Ngôn, "Được, ngày mai hợp đồng sẽ được đưa đến phòng làm việc của anh."

"Được." Du Hoán xoay người rời đi, lúc nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp bên giá sách, giờ phút này cô chỉ nhìn thấy Tô Hiển Ngôn, bước chân hắn hơi ngừng lại, tựa hồ nhớ tới cái gì.

Nha, ánh mắt kia... Ngược lại có chút giống cô em gái ngốc nhà hắn lúc nhìn Thẩm Thanh Châu.

Du Hoán đột nhiên lại quay đầu nhìn Tô Hiển Ngôn một chút, hắn đeo kính đen, Tô Hiển Ngôn tự nhiên nhìn không ra ý cười trêu tức trong mắt hắn.

"Sao vậy?" Tô Hiển Ngôn nghi hoặc.

Du Hoán cong khóe môi, "Không có gì, đi trước."