Hàm Ngọc

Chương 51: CHÀNG THẬT HUNG DỮ!




Edit: Khả Khả

Lý Hạc Minh mang rất nhiều điểm tâm về nhà, nhưng chưa vào đến viện đã nghe tiếng huyên náo vui vẻ bên trong.

Cây Mơ trong viện cõng trên người một đống tuyết, nhuỵ hoa màu đỏ, cánh màu nâu bị tuyết bao phủ. Vốn đây là cảnh đẹp hiếm thấy nhưng khi Lý Hạc Minh đi qua hồ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy nhánh cây Mơ lung lay, tuyết trắng rung rung giống như có người ở bên kia bức tường đang dùng gậy chọc cho tuyết rơi xuống.

Hắn bước nhanh vào viện, quả nhiên nhìn thấy Lâm Ngọc trong bộ y phục mùa đông, đứng dưới tán cây, ngẩng đầu đầy mong đợi nhìn Văn Trúc đang nắm cành Mơ giũ tuyết.

Tuyết mịn rơi từ trên cây xuống, Trạch Lan vén xiêm y lên hứng, vo thành quả cầu rồi đưa cho Lâm Ngọc. Lâm Ngọc ôm quả cầu tuyết với đôi tay lạnh cóng, nhào nặn thành một sợi dây bằng bàn tay, còn tiếc nuối nói: “Ai da, không đủ rồi, chỉ mới được nửa cái đuôi thôi!”

Có lẽ vì ở trong tuyết lâu, nên nàng bị lạnh nhiều, khi nói chuyện giọng mũi nàng nghẹt lại, nghe rất mềm.

Nói rồi, nàng cúi đầu nhìn bốn chân của “Tam Ca” đã đắp tuyết xong, “Tam Ca” vui sướng há miệng mở mắt nhìn lên trời, giống như đang thưởng tuyết. Trên chóp mũi nó cắm một đoá Mơ hồng, thần thái vô cùng sống động, chỉ thiếu nửa cái đuôi nữa là hoàn chỉnh.

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, trong viện lại sạch bong không thấy tuyết đâu, Lý Hạc Minh nhíu mày nhìn bốn góc tường trụi lủi, sau đó nhìn về phía “Tam Ca” cao chừng đến đầu gối Lâm Ngọc đang nằm bò ra đó, hắn đoán tuyết trong viện này đã bị ba chủ tớ các nàng gom lại để nặn chó rồi.

Ở trên cây, Văn Trúc ngửa đầu nhìn ngọn cây đọng lại chút tuyết ít ỏi, hắn tiếc nuối, nói: “Hết rồi phu nhân, nhánh cây này nhỏ, tuyết cũng ít, sợ là rơi xuống thì cũng tan hết!” Nói rồi, hắn nhảy xuống từ trên cây.

Hắn vỗ vỗ tay, phủi phủi vạt áo, nhìn chút ít tuyết trong tay của Lâm Ngọc, hắn đề nghị: “Nếu không đủ tuyết thì chúng ta nắn cái đuôi “Tam Ca” nhỏ lại một chút!”

Trạch Lan không tán đồng: “Khổ người của “Tam Ca” như vậy rồi, sao có thể làm cái đuôi nhỏ lại được, vả lại, đuôi mỏng quá sẽ bị đứt đoạn. Chi bằng chờ qua một đêm nữa đi, đến mai lại gom tiếp!”

Lâm Ngọc cũng không muốn để “Tam Ca” có cái đuôi nhỏ hơn thân người được, nàng đưa tay đón tuyết, lo lắng nói: “Nếu lỡ ngày mai tuyết ngừng rơi thì phải làm sao?”

Chủ tớ mấy người đứng dưới trời gió tuyết, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà nghiêm túc thảo luận, sung sức đến mức không thèm che dù. Hai cây dù giấy gấp gọn để một bên, Lý Hạc Minh đanh mắt lại, nhìn thấy tóc Lâm Ngọc bị tuyết làm ướt nhem, còn có vụn tuyết trắng nằm trên đó, cổ tay áo nhung lộ ra bàn tay đỏ bừng vì lạnh, lại còn đang vét tuyết từ trên cây rơi xuống.



Vì muốn được chơi tuyết mà nàng vứt luôn thân thể này.

Hạ nhân dọn nước tuyết tan thấy sắc mặt Lý Hạc Minh lạnh xuống trong phút chốc, mày kiếm nhíu thật sâu, gọi lớn: “Lâm Ngọc!”

Có lẽ vì ngữ khí của hắn quá nghiêm khắc, khiến Lâm Ngọc khi nghe được cả tên lẫn họ của mình, tim nàng lập tức giật nảy lên. Nàng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, không biết Lý Hạc Minh đã đứng đó từ khi nào. Sau khi nhìn rõ sắc mặt của hắn, nàng không biết bản thân mình đang sợ điều gì, lập tức ném tuyết trong tay cho Trạch Lan.

Trước kia, Lâm Ngọc ở Lâm phủ bị quản lý nghiêm ngặt, trong nhà còn không cho nàng chạm vào mưa lạnh chứ đừng nói chi là chơi tuyết trong ngày đông giá rét thế này. Sáng nay tỉnh dậy, nàng thấy trong sân ngập tràn đầy tuyết, liền hào hứng muốn nặn “Tam Ca”, nàng cảm thấy may mắn vì cho rằng Lý Hạc Minh sẽ không quản nàng nghiêm khắc như phụ mẫu và ca ca mình. Nhưng hiện tại, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, nàng nghĩ mình đã đoán sai rồi.

Lý Hạc Minh cầm điểm tâm bước nhanh về phía nàng, Lâm Ngọc nhận lấy, nói: “Chàng về rồi sao? Có đói bụng không? Có muốn bảo phòng bếp làm chút gì ăn không?”

Nàng hỏi liên tiếp mấy câu, nhưng không thấy Lý Hạc Minh trả lời, hắn chỉ trầm mặt xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay đỏ bừng lạnh cóng của Lâm Ngọc, vẻ mặt cực kỳ doạ người.

Vốn dĩ, hắn chỉ mặc trên người bộ y phục mỏng, đi dưới trời tuyết nửa ngày nhiệt độ cơ thể cũng lạnh theo, song, khi chạm đến tay Lâm Ngọc hắn càng thấy lạnh hơn, hắn tức giận tột độ, cúi người ôm mông nàng lên, nàng vững vàng ngồi trên cánh tay hắn đi về phòng.

Lâm Ngọc giật mình hô lên, hai tay quàng cổ hắn như bản năng, khoé mắt liếc thất hạ nhân đang nhìn, đôi giày thêu dưới váy không chịu an phận, vùng vẫy, sốt ruột, nói: “Thả ta xuống, mọi người nhìn thấy bây giờ!”

Nói rồi, nàng tiếc nuối nhìn về phía “Tam Ca” trong viện: “Vả lại, ta còn chưa nặn xong “Tam Ca”!”

Lý Hạc Minh không buông tay, lạnh giọng giáo huấn nàng: “Thân thể nàng đã lạnh cóng như vậy rồi còn muốn chơi tuyết, nàng không biết lạnh sao?”

Giọng điệu hắn nghiêm khắc, Lâm Ngọc bị hắn mắng hai câu, mặt lập tức đỏ lên. Khi nàng chơi tuyết nàng hăng hái không hề thấy cảm thấy xấu hổ, nên hiện tại nàng cần phải giữ mặt mũi. Lâm Ngọc đưa tay che miệng Lý Hạc Minh lại, miệng rụt vào trong cổ áo, nhỏ giọng nói đủ để hai người nghe thấy: “Đừng giáo huấn ta giống như giáo huấn nữ nhi trước mặt người khác!”

Lý Hạc Minh im lặng.



Hai người vào cửa, hắn lấy điểm tâm trên tay nàng ném lên bàn, đặt Lâm Ngọc cạnh bếp lò đang cháy phừng phừng, lạnh lùng cởi áo ngoài dính đầy tuyết, sau đó lấy tấm chăn trên giường phủ lên người nàng, nói: “Sưởi đi!” Rồi xoay người ra ngoài.

Lâm Ngọc ngồi bên lò sưởi, nghe hắn gọi người đến nhà bếp nấu trà gừng nhân sâm cho nàng, còn cho người đi lấy lò sưởi tay, sau đó trầm giọng nói: “Hôm nay những ai dung túng cho phu nhân nặn tuyết sẽ bị phạt bổng lộc ba tháng. Nếu còn tái phạm, các ngươi đừng ở Lý phủ nữa!”

Trước giờ Lý Hạc Minh không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh trong phủ, mọi người vừa thấy bộ dạng này của hắn liền biết hắn đang tức giận, bọn họ lo sợ đến độ không dám thở mạnh.

Lâm Ngọc sửng sốt, thầm mắng: Sao lại hung dữ như vậy, y như ca ca.

Lý Hạc Minh đi vào thấy Lâm Ngọc nghe lời ngồi cạnh lò để sưởi ấm, sắc mặt hắn mới dịu đi chút, nhưng hắn không thể nói chuyện với nàng, để tỏ rõ lập trường.

Hắn ngồi xuống trước mặt nàng, cởi giày vớ ướt ra, nắm hai chân nàng lên, một chân ủ trong ngực mình, một chân nắm trong lòng bàn tay.

Hắn ấn ấn huyệt nào đó dưới lòng bàn chân nàng, cảm giác đau đột nhiên truyền đến, Lâm Ngọc “a” lên, rụt chân lại theo phản xạ. Lý Hạc Minh ngước mắt nhìn nàng, nàng liền ngoan ngoãn nhét chân lại vào tay hắn.

Nhưng có lẽ, nàng biết Lý Hạc Minh sẽ không làm gì gây hại cho mình, dạo gần đây, lá gan Lâm Ngọc lớn hơn trước rất nhiều, nàng nhìn nam nhân giận dữ đang làm ấm chân nàng, nhỏ giọng gọi hắn: “Lý Hạc Minh!”

Lý Hạc Minh không trả lời, thậm chí cũng không ngẩng đầu lên, mí mắt cũng không chuyển động, giống như không hề nghe thấy gì, tiếp tục ấn chân cho nàng.

Lâm Ngọc thấy vậy, duỗi tay nhẹ vuốt lên lông mi thẳng tắp của hắn, lúc này hắn mới chớp mắt phản ứng. Lâm Ngọc chậm rãi nói tiếp nửa câu sau: “Chàng thật hung dữ!”

 

------oOo------