Hàm Ngọc

Chương 108: NGOẠI TRUYỆN 4: CHU HI – LÂM UYỂN




Edit: Khả Khả

Trước khi Lâm Uyển vào cung, tính cả lần đầu gặp ở hội thơ, thật ra Chu Hi chỉ gặp được nàng hai lần.

Lần thứ hai gặp là ở ngày hội thất tịch, thời gian này, các nữ tử chưa xuất giá có cơ hội quan minh chính đại ra khỏi trạch phu đi dạo chợ đêm.

Pháo hoa nổ rợp trời, biến bầu trời đêm tối sáng rực như ban ngày. Ca kỹ hát xướng, võ phu mãi nghệ, người bán hàng rong hò rao hết đợt này đến đợt khác, từ đầu đường đến cuối ngõ vô cùng náo nhiệt.

Chu Hi mang mặt nạ, một mình ngồi ở ven hồ, nhìn một con thuyền hoa lệ đàn ca nhảy múa trên hồ.

Cũng chính vào lúc này, hắn gặp Lâm Uyển và thị nữ đến dạo hồ đêm.

Ven hồ đậu vài ba chiếc thuyền nhỏ, chỉ chứa được độ khoảng bốn, năm người, chuyên dùng để dạo hồ. Lâm Uyển đến không đúng lúc, con thuyền cuối cùng đã bị người ta thuê trọn, nàng chỉ đành đợi trên bờ cùng với thị nữ.

Ở hội thơ, Chu Hi chưa thấy được dung mạo của nàng, nhưng hắn nhận ra được vòng kim ngọc trên cổ tay kia. Có lẽ nàng phát hiện hắn đang nhìn mình, Lâm Uyển quay đầu nhìn lại.

Nàng cầm một chiếc quạt tròn, che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt hồ ly xinh đẹp. Chu Hi mang nửa mặt nạ hồ ly, hai người không ai lộ mặt, bốn mắt nhìn nhau, không khí có chút xấu hổ. Cuối cùng, Lâm Uyển là người lên tiếng trước: “Tiểu công tử một mình đến dạo hồ sao?”

Chu Hi “ừ” một tiếng, nói dối mặt không đổi sắc: “Ta và bằng hữu bị lạc nhau!”

Thực tế, thuộc hạ của hắn đang cải trang ẩn mình trong đám đông để bảo vệ hắn. Mà trên chiếc thuyền hoa nhạc đàn ca múa linh đình cách đó không xa, người của hắn và sát thủ của Chu Minh phái tới chém giết lẫn nhau, khắp bốn phương tám hướng đều là người của hắn.

Nhưng Lâm Uyển khi đó còn nhỏ tuổi, nàng tin lời hắn, nàng nhìn xung quanh một hồi, thấy hắn tàn tật lẻ loi một mình, cảm thấy những người bằng hữu của hắn thật không đáng tin, ấy vậy mà lại để hắn ở bên hồ nguy hiểm thế này một mình. Lỡ như hắn bất cẩn rơi xuống hồ, sợ là không thể vùng vẫy được.

Lâm Uyển rũ lòng thương xót, hỏi: “Tiểu công tử nhà ở đâu, chi bằng ta sai người đưa ngươi về!”

Chu Hi ngồi ở đây hơn một nén nhang rồi vẫn không có người đến bắt chuyện, đột nhiên nghe thấy Lâm Uyển muốn giúp hắn, hắn cảm thấy rất thú vị. Chu Hi không thể nói được lúc ấy hắn đang suy nghĩ gì, chỉ thấp giọng nói: “Không cần đâu, bằng hữu của ta sẽ về sớm thôi!”



Lời này với người bình thường thì chẳng có gì, nhưng Chu Hi lại là người tàn phế, lời này nói ra mang theo ý tự trấn an mình, ngay cả hắn cũng rõ điều này.

Quả nhiên, sau khi nghe xong, Lâm Uyển nhíu mày lại, trầm ngâm nói: “Nếu đã như vậy, ta và thị nữ cùng chờ với tiểu công tử!”

Chu Hi khẽ cong khoé môi: “Đa tạ cô nương!”

Tuy Lâm Uyển có ý tốt, nhưng nàng cũng lo lắng bị người khác nhìn thấy mình ở một chỗ với nam tử. Chu Hi nhìn ra nỗi niềm của nàng, hắn đưa tay cởi mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt như tranh vẽ.

Hắn đưa mặt nạ cho nàng: “Nếu cô nương thấy ngại thì mang mặt nạ của ta đi!”

Lâm Uyển đưa mắt nhìn hắn, khi ánh mắt nàng dừng trên gương mặt dịu dàng tuấn tú kia, nàng thoáng ngơ người. Đèn lồng quanh hồ chiếu sáng đôi tai ửng đỏ của nàng, Lâm Uyển nói tạ ơn, nhận lấy mặt nạ hồ ly từ Chu Hi, ngón tay nhéo nhéo tai mặt nạ.

Trong lòng nàng xấu hổ: Nào phải tiểu công tử gì, rõ ràng không chênh lệch tuổi với nàng là bao.

Đêm đó, Lâm Uyển không đành lòng, đứng bên hồ với một người tàn phế không rõ lai lịch suốt nửa canh giờ để đợi “bằng hữu” hắn đến. Sau khi Chu Hi hồi cung, hắn sai người đưa đến Lâm gia một lễ vật tạ ơn, là một chiếc đàn cổ quý giá.

Sau đó, hắn lại dùng tên giả để thư từ qua lại với Lâm Uyển, không biết từ lúc nào, hắn đã động tâm.

Lúc ấy, Lâm Uyển không hề biết thân phận của Chu Hi, mà Chu Hi đã nảy sinh ý niệm cưới nàng. Chỉ là trời không chiều lòng người, lần gặp mặt sau đó, nàng đã vào cung trở thành phi tử của phụ thân hắn.

Cũng lần gặp trong cung đó, Lâm Uyển mới biết được, hoá ra tiểu công tử viết thư cho nàng bao lâu nay lại là đương kim Nhị hoàng tử vô cùng tôn quý.

Ở Võ Anh Điện.

Ngoài cửa gió tuyết thét gào, bên trong lò lửa đã tắt, cái lạnh nơi đây khiến người khác rét run, chẳng khác bên ngoài là bao.

Tuy chân Chu Hi tàn phế, nhưng đôi tay của hắn vẫn có sức lực của một nam tử nên có. Cánh tay rắn chắc, thon dài mạnh mẽ ôm Lâm Uyển, nàng vốn không thể thoát được.



Nàng càng giãy giụa, hắn càng ôm chặt, gần như muốn nàng đè chặt lên người hắn.

Ngày thường, hai người gặp nhau, hắn ngồi trên xe lăn nhìn nàng, ôn tồn lễ độ không có chút uy hiếp nào, tựa như trời sinh hắn đã thấp hơn nàng. Bất luận là nàng nói điều gì, hắn cũng ngoan ngoãn, dịu dàng đồng ý, cung kính gọi nàng là mẫu hậu, làm tròn bổn phận của một nhi thần, tựa như đã chặt đứt mọi tâm tư với nàng.

Nhưng, ngay lúc này, khi Lâm Uyển bị hắn ôm trên người, nàng mới biết được, hắn nào chặt đứt tâm tư gì, chỉ đơn giản là hắn giấu kỹ hơn mà thôi.

Đôi môi lạnh lẽo dán lên gương mặt Lâm Uyển, nàng nghiêng đầu né tránh: “Ngươi có biết mình đang làm gì hay không?”

Chu Hi cười thành tiếng, không hề che giấu, nói: “Đương nhiên nhi thần biết, khi quân phạm thượng, đảo nghịch luân thường!”

Hắn thấy búi tóc Lâm Uyển rơi ra, thoáng ngẩng đầu lên, nhìn nàng rồi thấp giọng hỏi: “Mẫu hậu muốn trị tội nhi thần sao?”

Chu Hi ngồi ở đây không biết đã hứng bao nhiêu gió, thân thể lạnh như băng, đến cả hơi thở cũng mang theo hàn khí.

Lâm Uyển bị hơi lạnh trên người hắn làm cho giật mình, đột nhiên nàng lại nhớ đến mùa đông gió tuyết của bốn năm trước, không biết nàng hồ đồ thế nào mà lại ân ái với hắn ngay trên chiếc xe lăn này.

Bàn tay nàng phát run, cố gắng bình tĩnh nói: “Đã sai một lần rồi, chẳng lẽ Sở Vương còn muốn phạm phải sai lầm lần hai sao?”

Lời này làm cho Chu Hi cứng đờ một chút, Lâm Uyển còn cho rằng hắn đang lo sợ, không ngờ, sau một hồi suy nghĩ, hắn nhìn nàng, nghiêm túc hỏi: “Mẫu hậu muốn phạm tội lần hai với nhi thần sao?”

 

------oOo------