Hai Vương Gia Lạnh Lùng Quấn Lấy Hai Vương Phi Nghịch Ngợm

Chương 25




Buổi tối ngày thứ bảy, cuối cùng các nàng cũng hoàn thanh tất cả mọi thứ. 

+ Mai là hạn cuối rồi, ta thấy khúc nhạc này vừa mới mẻ lại rất hay chắc chúng ta sẽ thành công - Y Vân phấn khởi nói. 

+ Chúng ta nhất định sẽ thành công - Thanh vui vẻ nói. 

+ Nhưng ta sẽ làm ở đâu - Nhiên hỏi. 

+ Trong đình của Phượng Nghi cung, phong cảnh rất đẹp nếu làm ở nơi đông người sẽ hơi khó khăn khi gây chú ý tới đám phi tần. Với lại Hoàng Thượng cũng hay đến đó nhưng họ có đến đủ hay không cũng là một vấn đề - Y Vân nghiêm túc nói. 

+ Không phải lúc trước có người nghe lén và thăm dò người của chúng ta sao? - Thanh mỉm cười nói. 

+ Thì là người của bọn họ đó - Nhiên lắc đầu chép miệng nói. 

+ Vậy chúng ta quyết định thế nhé! - Thanh tinh nghịch nói. 

Các nàng đều gật đầu đồng ý với nhau. Sáng hôm sau khi các nàng chuẩn bị sẵn sàng xong rồi cùng nhau đến đình viện cho mọi người lui xuống trừ Thu Tâm, Hoan Điệp và Hoan Nhi thì ở lại. 

Thanh và Nhiên đều ngồi đôi diện với Y Vân đang đứng. 

Ở một nơi khác...

+ Bẩm, hoàng hậu và hai vương phi đang trong đình của Phượng Nghi cung - Hàn nghiêm túc nói. 

+ Mỗi người cầm một thứ, hoàng hậu cầm quạt còn hai vương phi một người ôm đàn một người cầm sao - Sinh bình thản nói. 

+ Hình như vương phi cùng hoàng hậu đình làm gì đó - Hạo vui vẻ nói. 

Khi Hiên Hạo định lên tiếng đột nhiên nghe thấy âm thanh rất hay cả Dạ Tước và Đế Bạch cũng nghe thấy, thật sự rất mới lạ. 

+ Đi thôi, xem các nàng định làm gì - Viên Hạo cười tươi nói rồi các chàng sử dụng khinh công bay tới ẩn nấp sau vài cái cây nhưng các nàng không biết. 

( HanhLuin: Võ công cao cường có khác)

Tiếng đàn và sáo kết hợp rất hài hoà cùng với những điệu múa uyển chuyển lại dứt khoát của Y Vân cùng tiếng hát của Nhiên vang lên. 

Đôi tay chạm trổ nét hoa

Lưỡi đao chuyển hoá uốn lượn thành bức họa 

Lẫy lừng công đức pháp 

Là nhịp cầu nơi đó người và ta

Gió xuân quấn quýt lên mũi kim mảnh hồng sa 

Thêu tặng cho chàng 

Mi mục cương liệt mô tả tô vẽ lên trên 

Oanh liệt dòng cát cháy, gối đầu lên, máu tóc bạc

Rượu trong chén sóng sánh

Niên thiếu phong nhã áo giáo thúc ngựa 

Chẳng qua chỉ là cái chớp mắt 

Khó tránh được sai sót tuổi trẻ

Khôn lường biến hoá

Xa cách sơn hải

Xoay người vừa lúc nhàn nhã pha trà 

Khi tiếng hát của Nhiên kết thúc tiếng sao của Thanh cũng dừng lại chỉ còn Y Vân múa và Nhiên đàn rồi một lúc tiếng sao lại thổi Y Vân múa rồi lên tiếng hát. 

Nặng nề nhớ lại một đoạn dĩ vãng

Đem nguyện ước buông thả đi

Từng có thêm một chút hoang đường 

Mới nhớ rõ dáng hình của chàng

Ai đề bút cô độc đôi hành 

Đổi một góc để người an khang 

Tiêu tan hết đi bao tang thương

Chàng đều ở trong tim ta

Thanh lại dừng thổi sao một hồi rồi cất giọng hát ngọt ngào lên. 

Khi đó trông về Nam xa lìa gió xuân 

Một đường đao cắt đứt linh hoạt

Lạnh lẽo rạng đông thoáng chốc hỏi

Đi xa không về được chớ tiễn đưa

Năm nào Đông quân thông thả

Tan sợi tơ bạc tóc mai lúc tương phùng

Sợ hãi sắc son nơi đầu con phố 

Tơ liễu vương tuyết trắng điểm xuyết hồng