Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 34: Bữa tối




Thế Huân nghiêng mình dựa vào cửa phòng bếp ngắm nhìn bóng dáng bận rộn của Lộc Hàm. Rửa đồ ăn, thái rau, nhóm bếp, đổ dầu… Động tác thành thạo lưu loát, dáng vẻ hoàn toàn không giống hồi mình nấu cơm cho Quan Lâm, một bên xem công thức một bên nấu ăn, lúc nào cũng luốn cuống đến sứt đầu mẻ trán, sau khi xong còn bị Quan Lâm chê lên chê xuống nào là cái này mặn cái kia nhạt.

Quan Lâm bảo Thế Huân nấu cơm ình, mới đầu anh cũng rất hào hứng, đây không phải biểu đạt tình yêu mà Quan Lâm nói sao, nhưng mỗi lần anh tân tân khổ khổ nấu xong thì hắn không phải chê dở cũng là cắn bụng mà ăn, dần dà, Thế Huân không còn hứng thú, chẳng qua khi đó sủng QUan Lâm, nên anh mới cam tâm mà làm.

Nhưng có sủng đến mấy thì cũng không thoát khỏi kết cục chia tay, trong lòng Thế Huân ngập tràn chua sót. Quên đi, việc đã thế này, ưu sầu ảo não cũng không được gì, cứ thử từ từ quên đi xem.

Lúc này Lộc Hàm đã xào xong đồ ăn, hương vị nồng đậm tản ra, nếu không phải cố kỵ thân là tổng giám đốc Ngô thị, ở trước mặt Lộc Hàm dù sao cũng phải có uy nghi của một cấp trên, chỉ sợ Thế Huân đã sớm thò tay bốc lấy thức ăn trên bàn kia.

Thế Huân nghĩ thầm, hiện tại ở cùng Lộc Hàm so với cùng Quan Lâm trước kia hạnh phúc hơn nhiều. Nhưng dùng từ “Hạnh phúc” để hình dung thì có gì đó không đúng lắm, dù sao anh và Quan Lâm trước kia là người yêu, còn Lộc Hàm trong lúc này có là cái gì!? Nhiều nhất cũng chỉ là mối quan hệ bao dưỡng của cố chủ và MB, với MB mà nói cái gì hạnh phúc, có mà “Tính phúc” thì đúng hơn.

Nghĩ tới nghĩ lui thì nên nói cuộc sống hiện tại so với trước kia thoải mái hơn mới thích hợp, không chỉ đơn giản là Lộc Hàm nấu ăn ngon làm thỏa mãn cái bụng của anh, mà về phương diện tình ái, thân thể của cậu so với Quan Lâm cũng thỏa mãn anh hơn.

Thế HUân nhớ đến ngày hôm qua lúc hai người ân ái, nhớ đến hậu huyệt chặt chẽ cùng khoang miệng ấm áp của cậu, hiện tại nhìn lại…cậu bận rộn đưa lưng về phía mình, đường cong thân thể như ẩn như hiện. Thế Huân cảm giác một cổ nhiệt lưu theo bụng dưới dâng lên, khố gian thậm chí có phản ứng. Chết tiệt! Mới có nhìn một chút đã nhịn không được rồi, tên MB này vậy mà lại ảnh hưởng lớn đến mình như vậy! Thế Huân âm thầm mắng chửi bản thân một tiếng, nhíu mày xoay người rời khỏi nhà bếp.

Một lát sau, Lộc Hàm đem đồ ăn nấu xong mang lên bàn. Có lẽ nhìn thấy Thế Huân đang đói, nên cậu cũng không nấu cầu kỳ, hai món một canh, một là ớt chuông xào và khoai tây, độ dài cùng kích thước của ớt chuông và khoai tây hoàn toàn giống nhau, đủ thấy công phu thái rau của Lộc Hàm rất cao, màu xanh biết của ớt chuông cộng với màu vàng của khoai tây xem lấn mấy cọng ớt đỏ, làm ón ăn thoạt nhìn rất ngon mắt. Thế Huân gắp một ít để vào trong miệng, thanh thúy ngon miệng, hơi cay cay. Một món khác là thịt kho cà tím, cà được nấu đến vàng nâu cộng với một ít ớt xanh làm đẹp, mùi vị càng đậm đà vì được bỏ thêm ít đường, đưa vào miệng béo mà không ngán, đậm nhạt vừa phải, ngoài giòn trong mềm, hương vị ngon đến mức làm Thế Huân gắp một lúc mấy miếng. Phối hợp với cơm là một món súp nhẹ, Thế Huân đặt biệt cảm thấy mỹ mãn với bữa cơm này.

Hai người cơm nước xong, Lộc Hàm đứng lên thu thập chén đũa, Thế Huân đi đến sofa phòng khách ngồi xuống, cầm lấy điều khiển mở TV.

Chờ thu thập xong xuôi, Lộc Hàm trở lại phòng khách, thấy Thế Huân đang tập trung coi TV, cậu do dự không biết nên ngồi gần hay cách xa anh một chút, sợ làm Thế Huân mất hứng, vẫn là lựa chọn cách xa một khoảng, ngồi xuống ghế sofa bên kia.

“Đến ngồi cạnh tôi.” Thế Huân quay đầu liếc nhìn Lộc Hàm một cái, nhưng ánh mắt rất nhanh chuyển lại màn hình TV.

“A.” Lộc Hàm khẽ lên tiếng, đứng lên đi đến ngồi cạnh Thế Huân.

Lộc Hàm vừa mới ngồi xuống, Thế Huân liền đưa tay nửa ôm bả vai cậu, ngón tay ở phía sau lưng xoa tới xoa lui thưởng thức.