Hắc Hoá Nam Chủ Luôn Muốn Tính Kế Ta

Chương 116: Hoàng Tử Bệnh Kiều (41)




Editor: Do_oi96

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

Vừa dứt lời, không biết từ đâu bỗng vụt ra một con mãng xà hoa văn hồng đen đan xen, lớn bằng cánh tay.

Trong tiếng kinh hô của mọi người, ‘răng rắc’ một tiếng, con rắn kia trực tiếp cắn đứt cánh tay Thu Thật một ngụm nuoits xuống.

Thu Thật hét thảm một tiếng, sắc mặt nháy mắt xanh tím, ‘ầm ầm’ ngã xuống.

Mưa càng lúc càng lớn.

Thu Thật sắc mặt xanh tím ngã trên đất, run rẩy trong chốc lát, cuối cùng không còn nhúc nhích nữa.

Mãng xà vờn quanh Thu Thật, phun lưỡi rắn đỏ tươi, trừng mắt to như đèn lồng, đám người chung quanh hoảng sợ thét chói tai.

“Tê tê tê!!!”

Chung quanh đám người vừa rồi dừng lại xem kịch, tất cả đều thét chói tai kinh hách, kẻ xụi lơ dưới đất, kẻ đã sớm chạy mất.

Mây đen giăng đầy trời, Tô Yên đứng dưới mưa ướt đẫm cả người, cúi đầu đứng ở đó.

Thi thể Thu Thật, vừa vặn nằm cạnh chân Tô Yên, mãng xà ‘tê tê tê’ phun lưỡi rắn vây quanh.

Thật lâu sau, Tô Yên nâng nâng cánh tay.

Mặt không biểu cảm xoa giữa mày.



Đầu ong ong ong, phiền muộn trong lòng không ngừng dâng lên, cơ hồ muốn cắn nuốt cả người.

Tô Yên bước đi, chân dẫm lên trên mặt đất đầy máu, cũng không thèm liếc mắt nhìn thi thể kia.

Mãng xà uốn lượn bên chân Tô Yên, nhắm mắt theo sau.

Cho đến khi một người một rắn biến mất cuối hành lang.

Nửa canh giờ sau, Tam điện hạ trở về, bạch y, khoác áo lông mềm, mềm ấm vô hại cầm dù giấy, phảng phất như từ trong tranh bước ra.

Đi bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo là Đại hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Lâm.

Hiên Viên Vĩnh Lâm lớn lên với gương mặt chữ điền, mặc hoàng bào kỳ lân, khí thế trầm ổn.

Chỉ là hai người đứng cùng một chỗ, thật sự không giống thân huynh đệ.

Nếu nói có chỗ nào tương tự, có lẽ là mặt.

Vừa tién vào, bên trong truyền đến tiếng kinh hoảng còn có nghị luận.

Mưa vẫn rơi, nha hoàn trong sân vây thành vòng tròn, không màng mưa ướt, tụ lại một chỗ nghị luận.

Hiên Viên Vĩnh Lâm thanh âm thô một ít, ám chỉ nói.

“Tam hoàng đệ, hạ nhân trong phủ đệ, ngày thường đều không có quy củ như vậy?”

Hiên Viên Vĩnh Hạo nâng mắt nhìn quanh.



Lúc này, quản sự ma ma vội vã đi đến, sắc mặt ngưng trọng

“Điện hạ, Thu Thật đã chết.”

Hiên Viên Vĩnh Hạo mí mắt khẽ nhúc nhích, mà các cung nữ vây quanh thi thể, phát hiện điện hạ trở về, vội vàng tránh ra một cái con đường, đồng thời hành lễ “Cung nghênh Đại điện hạ, Tam điện hạ.”

Một thi thể cả người xanh tím, không nhìn ra bộ dáng nằm ở đó, làm người kinh hoảng.

Không nghĩ đến thi thể sẽ là dạng này, nên thời điểm Hiên Viên Vĩnh Lâm liếc mắt nhìn, khiếp sợ.

Cũng may, trên mặt nhìn không ra biểu cảm gì.

Nam Đường sắc mặt cứng rắn lạnh lẽo, dò hỏi quản sự ma ma

“Sao lại thế này?”

“Nửa canh giờ trước, Tô Yên cùng Thu Thật phát sinh tranh chấp, đột nhiên không biết ở đâu xuất hiện một con rắn độc, một ngụm cắn đứt cánh tay Thu Thật, con rắn đó có kịch độc, tiếp đó Thu Thật liền ngã xuống không dậy nổi độc phát thân vong.”

Hiên Viên Vĩnh Hạo trầm mặc trong chốc lát, lến tiếng “Tô Yên ở đâu?”

Ma ma sửng sốt, trả lời “Thu Thật vừa chết, bọn nô tỳ luống cuống tay chân, sau khi Thu Thật chết, nửa canh giờ, vẫn không nhìn thấy Tô Yên.”

Hiên Viên Vĩnh Hạo nghiêng đầu phân phó “Nam Đường, đi tìm xem.”

“Vâng thưa điện hạ!”

Vẫn luôn trầm mặc không nói gì Hiên Viên Vĩnh Lâm trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, thâm ý khó lường.