Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 83




Bạch Ân bảo Trịnh Hòa cứ ở phòng nghỉ đi, cậu đành phải đồng ý, nằm trên sa lông chơi game.

Từ tầng 10 – 15 ở đây là khu vui chơi, nói là đánh bạc loại nhỏ, nhưng thật ra cái gì cũng có, từ tỷ lệ đến chia bài đều y hệt như chỗ cao cấp. Mở chừng 7 – 8 năm, cổ đông ở đây đều thuộc thành phần không thể dây vào, vậy nên chưa từng xảy ra chuyện.

Hôm nay là vụ đầu tiên.

Mở cửa.

Bàn ghế đổ nghiêng ngả, xúc sắc, bài pocker, casino chips vương vãi trên sàn, trong góc phòng ngồi xổm mấy vị trai xinh gái đẹp.

Bạch Ân nghĩ thầm, chắc đây là mấy người Vương Thư Hoa mời tới, ông ra hiệu để cấp dưới đưa họ ra ngoài, xong xuôi mới đi tới chỗ chính chủ của đêm nay.

Vương Thư Hoa thấy Bạch Ân, liền bày ra vẻ mặt cợt nhả: “U nha, tới rồi?” nhưng ngón tay run rẩy của gã đã tố cáo: gã đang căng thẳng.

Bạch Ân gật đầu, không nhìn gã, đi thẳng về phía người khác.

Một người đàn ông hơn 30 tuổi, mặc bộ âu phục chất lượng thường thường cùng một đôi giày không biết của hãng nào, điều quan trọng nhất là ——

BạchÂn không nhận ra người này là ai.

Vệ sĩ đưa ba chiếc ghế dựa đến, Bạch Ân bình thản ngồi xuống, sau đó đưa tay, tao nhã chỉ vào hai chiếc còn lại: “Mời.”

Người đàn ông nhìn Bạch Ân đầy cảnh giác, lắc đầu: “Tôi không biết ông là ai, tôi chỉ là người đưa tin, tôi đi được chưa?”

Vương Thư Hoa hừ lạnh: “Hứ, đưa tin, ai mà tin chứ.”

“Ông biết đây là địa bàn của ai không?” Bạch Ân hỏi rất nho nhã.

Người đàn ông lắc đầu.

“Tôi.” Bạch Ân vẫn rất nhã nhặn. Người đàn ông bị vệ sĩ đá gục xuống sàn, gã thét lên.

“Hừ.” khóe mắt Vương Thư Hoa giật giật: “Lão Bạch, thế này có ác quá không?”

Bạch Ân liếc nhìn Vương Thư Hoa, mấy vệ sĩ đứng sau lưng gã bỗng đi lên, kẹp chặt gã lại, một người khác đấm vào bụng gã.

“A…” Vương Thư Hoa kêu lên đau đớn, gã không nhìn Bạch tiên sinh ngạc nhiên và sợ hãi như người ta tưởng, trái lại, chỉ gục đầu xuống, không dám nói gì.

“Chọc phải rắc rối rồi đẩy cho tôi, vui lắm nhỉ?” Bạch Ân lạnh giọng hỏi.

Vương Thư Hoa lại ăn một cú đấm nữa.

“Có phải vì mấy năm nay tôi tu thân dưỡng tính, ông quên mất điểm giới hạn cơ bản của tôi rồi?” Bạch Ân đi tới trước mặt gã, bảo vệ sĩ lui ra sau một chút, ông kéo tay trái của Vương Thư Hoa, từ từ bẻ nó, miệng Vương Thư Hoa bị bịt kín, không nói được gì, chỉ biết ngửacổ, chịu đựng cơn đau.

Mỗi khi gặp phải tình huống này, chưa biết chuyện lớn nhỏ thế nào, việc đầu tiên là trừng phạt Vương Thư Hoa, rồi mới xử lý những vấn đề khác.

Bao năm qua, bản thân ông đã quen thế, Vương Thư Hoa cũng dần hiểu được.

Gân xanh của Vương Thư Hoa nổi lên cuồn cuộn, đầu gã ướt đẫm mồ hôi, cố nén cơn đau, đợi nó trôi qua. Bụng gã có một vết đao dài chừng 5cm, cây đao đó đâm xuyên bụng, người đâm là Bạch Ân.

Lúc ấy, gã cũng giống như hôm nay, chọc phải người không nên dây vào, còn vọng tưởng Bạch Ân sẽ giúp giải quyết. Việc đầu tiên Bạch Ân làm là đâm lão một phát, đương lúc gã tưởng không thoát khỏi kiếp nạn này, thì Bạch Ân đã xử lý xong rắc rối.

Vừa đấm vừa xoa.

Vương Thư Hoa cảm thấy mình đã bị chinh phục, gặp phải chuyện như hôm nay, gã chỉ nhớ tới Bạch Ân.

Dù biết ông ta không thích làm thế.

Nhưng chỉ cần thấy Bạch Ân xuất hiện, mọi lo lắng của gã liền tan biến.