Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 320




Trên đường đưa Trịnh Hòa tới rạp chiếu phim XX có chút chuyện ngoài ý muốn.

Phía ngoài rạp phủ kín paparazzi, các nghệ sĩ có chạy đằng trời.

Trịnh Hòa đóng vai tôm tép đã nhiều năm, luyện ra được một biệt tài. Cậu ngồi trong xe, tự trang điểm cho mình thành nữ, còn sợ người khác nhận ra nên lấy bút dầu trên xe để vẽ cho cái mặt mình ma chê quỷ hờn ở cả 360 độ.

Bạch Ân cố nén cười, dắt cậu vào phòng nghỉ. Đang lúc nói chuyện vài câu với mấy vị làm cùng trong giới, khóe mắt ông liếc thấy Trịnh Hòa đi theo một người đàn ông ra ngoài, ông vội vàng lịch sự chấm dứt cuộc trò chuyện, đi ra cửa, nhìn qua nhìn lại thì không thấy bóng dáng hai người họ đâu.

Hẳn Trịnh Hòa đi rửa mặt. Ông nhìn bản đồ, tìm vị trí phòng rửa mặt rồi đi tới.

Vừa mới đẩy cánh cửa phòng ra, một thanh niên vội vàng chạy lại, gọi: “Trịnh lão sư, anh còn trong đó không?”

Bạch Ân ngăn cậu ta lại: “Trịnh Hòa ở trong đó?”

Ánh mắt người thanh niên thoáng đổi khi thấy Bạch tiên sinh. Hắn đẩy cửa tiếp, đi vào trước một bước, vừa nhìn vừa nói: “Hình như Trịnh lão sư không ở trong này, lạ thật, lúc nãy vẫn còn mà.”

Bạch Ân nhìn chằm chằm cậu thanh niên này nãy giờ, ông cảm thấy cậu ta có gì đó không ổn, tuy không rõ là điều gì, nhưng Bạch Ân tin vào giác quan thứ sáu và khả năng quan sát của mình. Ông bỗng nhiên chú ý tới cái chai người thanh niên cầm, hỏi: “Cậu đang cầm gì thế?”

Vẻ mặt cậu ta trở nên căng thẳng, cậu ta túm chặt túi áo hơn, ánh mắt đảo qua chỗ khác. Bạch Ân biết, những biểu cảm này xuất hiện trên người đang cực kỳ bất an hoặc chột dạ.

Cậu ta nói: “Đá lạnh, nãy Trịnh lão sư tẩy trang làm mắt sưng lên, anh ấy bảo tôi chạy đi lấy đá.”

Bạch tiên sinh nói: “Cậu phải lo nhiều rồi, đưa túi đá cho tôi, tôi đưa qua cho em ấy.”

“Nhưng….”

Bạch Ân nhận lấy túi đá, mùi chua xộc lên, ông cười lạnh, lấy ra một viên cầu nhỏ ở cục đá trong túi, bóp nát rồi quẳng vào mặt người thanh niên, giọng ông rất nhẹ: “Nói cho kẻ đó, lần sau còn giở mấy trò thủ đoạn nhỏ nhặt này sau lưng tôi, chính tôi cũng không biết mình sẽ làm gì đâu.”

Phản ứng đầu tiên của cậu ta sau khi ngã ngửa ra sau vì bị quẳng bột vào là dùng quần áo kỳ cọ sạch thứ bột lam nhạt trên mặt. Bạch Ân phất tay: “Đi đi.”

Người thanh niên không dám nâng đầu, dựa tường vội vàng chạy xa.

Bạch Ân không phải người mềm lòng. Kiệt Tử còn ở ngoài đó, khi nãy, ông đã bảo cậu ta quan sát người này xem hắn còn tiếp xúc với ai. Vẫn còn giá trị lợi dụng.

Ông day day mũi, cầm túi chườm đá đã vô hại đi vào gian phòng vẫn vang ra âm thanh rất nhỏ nãy giờ.

“Bảo bối, có đây không?”

“Có, em đây!” Trịnh Hòa mở cửa ra, mắt sưng đỏ như thỏ, nhìn rất đáng thương.

Bạch Ân hỏi: “Sao em lại thành ra thế này?”

Trịnh Hòa ló đầu ra: “Cậu ta đi rồi?”

“Ừ, em yên tâm.”

Trịnh Hòa bĩu môi: “Tại cậu ta hậu đậu chứ sao, dám lấy nhựa cao su để dán mắt em. May lúc đấy em kẻ bằng bút dầu, dùng xà phòng rửa là nhựa cao su bong ra, không thì mắt em tiêu đời rồi.”

“Đau không?” Bạch Ân thổi thổi mắt cậu, “Ngoan, em chịu khổ rồi.”

“Đâu lên quan tới ông. Tại em mà. Biết thế không kẻ mắt.” Trịnh Hòa định dụi dụi, nhưng vừa chạm vào liền kêu ‘ai’ một tiếng.

“Lại đây, ” Bạch Ân đặt túi chườm đá lên mắt Trịnh Hòa, “Chút nữa hết sưng, không đau.”

Dù mắt đã sưng húp nhưng Trịnh Hòa vẫn không quên sàm sỡ, cậu hôn lên mặt Bạch Ân: “Cám ơn nha.”

Động tác của Bạch Ân càng trở nên mềm nhẹ.