Gió Xuân Cũng Bỏ Qua Người Và Ta

Chương 5: Kịch cũ trở lại




Ta và Triệu Kỳ lại vần vò nhau thêm hai ngày, mới rốt cuộc chờ được tin tốt Hoàng Đế và cha nuôi đã về đến kinh thành.

Năm kia cha nuôi bắt đầu ngồi thuyền ra biển, đi về phía Tây, đi về đã ba lượt, lần đầu tiên đi chừng nửa năm, lần thứ hai là tám tháng, lần này lâu nhất, một năm hai tháng rồi mới quay về.

Trái tim đã sớm bay đến Thính Đào Cư. Nếu không phải vì thân phận chưởng ấn của Ti Lễ Giám, lại biết Hoàng Đế không muốn thấy ta luẩn quẩn bên cạnh cha nuôi, ta hẳn đã chạy bay ra khỏi cung để đi gặp cha nuôi.

Ban ngày ở Ti Lễ Giám xử lý gấp đống chính vụ, Triệu Kỳ đến tìm ta, bởi vì tâm trạng vô cùng tốt, ta cũng không hục hặc gì với hắn.

Khiến hắn không khỏi tò mò hỏi: "Hôm nay Phương chưởng ấn gặp chuyện vui gì, sao bỗng nhiên trở nên hoà nhã dễ gần thế?"

"Hôm nay Hoàng Thượng đã hạ Thánh ý, nói ngày mai muốn gặp tiểu Điện hạ ở Dưỡng Tâm Điện." Ta nói với hắn.

Hắn hơi ngẩn ra, sau đó cũng trở nên vui vẻ: "Vậy ta gặp Hoàng Thượng xong là có thể quay về Cam Châu rồi. Đúng là chuyện vui."

"Nói không chắc." Ta lắc đầu, "Không nhất định."

Triệu Kỳ nghi hoặc, lại truy hỏi ta. Ta nhìn dáng vẻ sốt ruột kia của hắn, tâm trạng càng tốt hơn, lại không nói gì thêm với hắn nữa.

Trông ngóng sắc trời, cuối cùng cũng chờ được đến hết giờ làm, ta mặc thêm áo choàng đi ra, lại phát hiện trời đất đã thay đổi hoàn toàn, trắng xoá một khoảng, tuyết lớn như vô số sợi lông ngỗng đổ xuống. Đường bị tuyết phủ kín, cao đến đầu gối, xe ngựa đi vào lập tức đứng yên không thể di chuyển.

"Mai rồi đi." Triệu Kỳ khuyên ta, "Tuyết lớn thế này ở Cam Châu nhiều lắm, xúc tuyết cũng vô dụng, xúc đi lại có tuyết rơi xuống."

Ta nóng lòng như lửa đốt, nào có nghe hắn nói, sai người đi xúc tuyết, nhưng hắn nói không sai, tuyết rơi còn nhanh hơn cả tốc độ xúc tuyết, đến tối vẫn không có tín hiệu gì tốt lên.

Đợi đến khi trời hoàn toàn tối đen, ta mới từ bỏ việc làm vô dụng này, sai Ngọc Tuyền đưa Triệu Kỳ về Đoan Bản Cung.

Ngọc Tuyền nhanh nhẹn đã sớm sắp xếp kiệu chờ Triệu Kỳ.

Hắn ngồi lên kiệu, vừa đi được một đoạn, lại bảo người cho dừng, quay đầu gọi ta: "Phương chưởng ấn."

Ta nghe gọi định đi tới, hắn lại xua tay ý bảo ta không cần đi xuống.

"Chưởng ấn đừng buồn bã. Ngươi xem ta ở trong cung chờ bảy tám ngày không thể ra ngoài, ngươi dù sao cũng chỉ phải chờ một đêm này thôi!"

Ta còn tưởng hắn muốn an ủi ta, không ngờ hắn mở miệng lại là mấy lời châm chọc thế này, thật sự bị hắn chọc tức đến mức bật cười.

"Ngươi xem ta cách Cam Châu ba ngàn dặm, ngày mai sau khi diện Thánh còn phải chờ thêm hơn một tháng nữa mới về đến nhà, mới được gặp gia gia và phụ thân, hiện giờ lòng ta nhớ nhung khôn xiết, hận không thể trong một ngày bay về Cam Châu. Mà ngươi ngày mai là có thể gặp Phó tiên sinh rồi, nghĩ như vậy, không phải ngươi còn tốt hơn ta rất nhiều sao." Hắn lại nói.

Bên trong màn mưa tuyết trắng xoá, không biết từ nơi nào có ánh sáng chiếu rọi khoảng không lớn trước mặt.

Hắn ở trong tuyết cười nhìn ta, trong nụ cười đó không pha lẫn dù chỉ một chút tạp chất.

Tuổi trẻ thật tốt.

Tâm tư thuần khiết như tuyết.

Ở độ tuổi này, tức giận là tức giận, chán ghét là chán ghét, nhớ nhung là nhớ nhung, an ủi... cũng đơn giản như thế.

*

Sự cảm động này duy trì đến ngày thứ hai, Hoàng Thượng trong căn phòng có lò sưởi phía Đông ở Dưỡng Tâm Điện triệu kiến hắn.

Ta theo hầu bên cạnh.

Nghe Hoàng Thượng và hắn hàn huyên đôi ba câu về chuyện nhà, sau đó Hoàng Thượng nói: "Phúc Vương ắt hẳn không dám nói rõ, thôi thì để Trẫm nói. Trẫm chưa cưới thê nạp thiếp, con cái cũng không. Sớm đã nghe nói cháu trai của Phúc Vương không tệ, bèn hỏi xin ngươi từ chỗ Phúc Vương về đây."

Triệu Kỳ ngẩn ra, ánh mắt đang dừng trên mặt đất ngẩng đầu, biểu tình có hơi cứng đờ.

Hoàng Thượng buồn cười nói: "Sao hả, không chịu?"

"Bệ Hạ có ý gì ạ?"

"Đợi phía Tông Nhân Phủ sửa lại gia phả, từ sau trẫm chính là Phụ Hoàng của ngươi, ngươi là Thái Tử."

"Thái Tử? Ta?"

"Đúng. Ngươi chưa từng nghĩ xem vì sao vừa về cũng đã ở trong Đoan Bản Cung, vì sao Trẫm lại phí tâm cố sức bố trí Chiêm Sự Phủ(*) cho ngươi? Chờ qua mấy năm nữa, trẫm sẽ truyền ngôi cho ngươi, thiên hạ này cuối cùng sẽ hoàn toàn thuộc về ngươi."

(*) cơ quan phục vụ nội vụ cho Hoàng Đế và Hoàng Tử

Lời Hoàng Thượng vừa dứt, ta bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.

Con người Triệu Kỳ này, nhìn thì có vẻ ngây ngô hồn nhiên, nhưng cũng là một vị tướng thực thụ nơi Cam Châu khốc liệt, quật cường lại cứng rắn, hơn nữa cũng có chủ ý của riêng mình, tuyệt đối không dễ chịu khuất phục.

Ngộ nhỡ hắn không bằng lòng thì sao đây?

Suy nghĩ đó bỗng nảy ra trong đầu, ta lại cảm thấy mình thật buồn cười, sao lại có người từ chối làm Hoàng Đế cơ chứ.

Nhưng ta chỉ vừa thầm cười tự giễu bản thân, đã nghe thấy Triệu Kỳ dứt khoát nói: "Thỉnh Hoàng Đế thu hồi mệnh lệnh đã ban! Thần không chấp nhận!"

Hoàng Thượng ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi nói cái gì! Nói lại lần nữa?"

"Thỉnh Hoàng Đế thu hồi mệnh lệnh đã ban, thần không muốn thay đổi gia phả, không muốn làm Thái Tử, cũng không muốn làm Hoàng Đế." Triệu Kỳ không hề do dự nói.

"Ngươi có biết... làm trái Thánh ý sẽ có kết cục thế nào không?" Hoàng Thượng chậm rãi mở miệng, giọng nói ẩn chứa nguy hiểm.

"Biết. Không phải là chết sao? Ngài giết ta đi!"

Sắc mặt của Hoàng Thượng tái mét, ném phăng cây bút lông đã chấm chu sa, đứng lên nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi đúng là không biết sợ chết."

"Dù sao thần cũng không làm Hoàng Đế." Triệu Kỳ quật cường nói.

... Ta đã nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi không nói nên lời của Hoàng Thượng. Loại tức giận không thể làm gì này ta ít nhiều hiểu được, dù sao mấy ngày qua ta cũng đã phải chịu đựng y chang.

"Ai dạy ngươi nói chuyện kiểu này với Hoàng Đế hả?" Hoàng Thượng nhìn như hỏi hắn, lại quét mắt qua ta, "Phương Kính, những ngày này đều là ngươi hầu hạ Phúc Vương thế tôn?"

Ta giật mình sợ hãi, quỳ rạp xuống đất: "Là nô tài."

"Mấy tháng trước trẫm đã lệnh ngươi hầu hạ Phúc Vương thế tôn cho tốt, hiện giờ thế tôn nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế, có phải chính là sơ xuất của ngươi hay không?"

Ta dĩ nhiên không thể chui vào đầu Triệu Kỳ dạy hắn nói cái gì. Nhưng thiên tử đã nói là lỗi của ta, thì chỉ có thể xem như là lỗi của ta.

"Nô tài vô dụng, xin Bệ Hạ giáng tội." Ta nói.

"Lôi ra ngoài đánh trượng." Hoàng Đế nói.

Đức Bảo đứng cạnh ta lộ vẻ khó xử: "Chủ tử gia, đây... đánh bao nhiêu trượng ạ?"

Hoàng Thượng sầm mặt nói: "Đánh chết."

Trước mắt ta tối sầm.

... Đợi đã.

Chiêu giết gà doạ khỉ này sao quen thế nhỉ?

Nhớ ra rồi, hai ngày trước ta mới mượn hai cái mạng của Đỗ Lỗi và Nguỵ Phi Long uy hiếp Triệu Kỳ, hiện tại hẳn là báo ứng đi.

Đổi lại là ta, ta sẽ không bị lừa.

Nhưng Triệu Kỳ sẽ.

Quả nhiên ta nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Triệu Kỳ: "Chuyện này lại là gì đây? Vì sao Hoàng Thượng phải làm khó người vô tội!"

"Sao hả? Lẽ nào bảo trẫm đánh chết ngươi? Hay là trẫm phải cho người mang rượu độc về Cam Châu?! Ý chỉ của Thiên Tử mà ngươi cũng dám từ chối, vậy cơn thịnh nộ của Thiên Tử, mạch nhà Phúc Vương có thể chịu được không?" Hoàng Thượng hỏi hắn, lời nói mạnh mẽ, bên trong Dưỡng Tâm Điện khép kín này, tựa như tiếng sấm vang bên tai.

Triệu Kỳ im lặng không nói gì.

*

Cuối cùng ta vẫn bị lôi ra ngoài sân của Dưỡng Tâm Điện. Người hầu cầm trượng không dám đánh, ta quay đầu nhìn bọn họ: "Có phải muốn chết không?"

"Phương ca, cái đó, cái đó, cũng không thể đánh ngài mà. Ngài đường đường là Chưởng ấn của Ti Lễ Giám. Vậy mà chủ tử lại nói phải đánh chết." Đức Bảo đỏ mắt nhìn ta, lệ nóng lưng tròng.

"Đây là thánh mệnh của Thiên Tử, các ngươi dám không tuân? Mau đánh đi, đánh mạnh vào, mỗi trượng đánh xuống phải đánh đến da tróc thịt bong." Ta nằm sấp về, do dự chốc lát lại nói, "Quần thì... không cởi. Giữ lại cho ta ít mặt mũi."

Bọn họ vẫn còn chần chừ do dự, Đức Bảo nghẹn ngào nói: "Đánh, đánh mạnh vào. Đánh thật."

Ta cuộn tay áo thành một cục, nhét vào miệng.

Tiếp theo là tiếng trượng xé gió mà nện lên lưng.

Trượng quấn dây mây, gai mây sắc nhọn quét qua, y phục và da thịt đều bị tước xuống.

Cơn đau toàn thân khiến ta không thở nổi, suýt thì cắn vỡ cả răng.

Bọn họ dừng lại trong thoáng chốc, sau đó trượng thứ hai mới hạ xuống, cơn đau tiếp theo kéo đến, mồ hôi lạnh đã sớm che kín tầm mắt.

Không biết trôi qua bao lâu, bỗng nhiên có người chắn trước ta, là Triệu Kỳ.

"Không được đánh nữa!" Hắn nói, "Hoàng Thượng có ý chỉ, như vậy là được rồi!"

... Nhìn đi, quả nhiên chiêu giết gà doạ khỉ này vẫn có tác dụng, ta biết Hoàng Thượng cũng chỉ để ta chịu khổ sở da thịt, sẽ không giết ta thật.

Giết ta rồi, còn ai chế ngự cân bằng tiền triều nội các trong lúc hắn tiêu dao tứ hải đây?

*

Sau đó thần trí ta mê mê tỉnh tỉnh, chỉ nhớ mơ hồ mình được Triệu Kỳ đưa đi, có vẻ là đi tới Đoan Bản Cung.

Một lần nữa tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường của Triệu Kỳ.

Từ eo đến đùi đều như có ngàn vạn cây đinh thép đâm vào.

Vừa rồi vừa tỉnh lại còn suýt thì bị đau đến mức ngất xỉu.

"Ngươi đừng động." Triệu Kỳ bê bát thuốc đi vào, "Ngự y nói ta mà chậm thêm chút nữa thì sợ là ngươi..."

Ngự y gạt ngươi đấy.

Ta ho khan một tiếng: "Đa tạ Điện hạ đã ra mặt cầu tình Hoàng Đế cho ta."

"Rõ ràng là ngươi bị ta liên luỵ, cảm tạ ta cái gì chứ?" Hắn ũ rủ nói, bê thuốc đi đến bên cạnh ta, cầm khăn nhúng nước, muốn giúp ta lau bẩn trên người, nhưng chỉ vừa mới vén lớp vải gạt sau lưng ta, hắn đã ngừng lại.

Ta miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hốc mắt hắn đỏ ửng.

"Ngươi, lúc đó ngươi có đau không." Hắn hỏi ta.

"Lúc đầu thì đau." Ta nói, "Sau đó thì đau đến mức hôn mê rồi, không còn cảm giác gì nữa. Điện Hạ yên tâm, loại người như nô tài, chịu đau rất tốt."

"Nói gì vậy chứ. Binh lính ở biên cương nếu bị thương nặng như vậy vẫn sẽ đau đến mức lăn lộn kêu cha gọi mẹ. Ngươi sao mà chịu được?"

Ta thấy hắn càng nói càng rầu rĩ, cảm giác như sắp khóc đến nơi, vội nói: "Lúc nào đau quá nô tài sẽ nghĩ đến những chuyện trước đây."

"Chuyện trước đây?"

"Đúng, chuyện hồi nhỏ bị đưa vào cung." Ta nói với hắn, "Lúc đó bị đánh rất nhiều. Trừ bị quản sự phạt, còn bị những kẻ khác đánh. Chẳng qua khi đó còn trẻ, chịu đánh tốt, bị đánh xong chỉ cần nằm một buổi sáng là có thể đứng dậy tiếp tục làm việc."

Chỉ là khẩu phần ăn chắc chắn sẽ bị kẻ khác đoạt mất.

Người nghiền người.

Người ăn người.

Người giẫm đạp lên người.

Đây vốn là chuyện hiển nhiên ở đời. Ta cũng chưa từng tức giận hay bất bình, chỉ nghĩ chờ đến một ngày nào đó được ăn no rồi, ta sẽ trả lại toàn bộ những gì ta phải chịu cho những kẻ từng hại ta, đánh ta.

"Về sau thì tốt rồi, cha nuôi vào cung làm Chưởng ấn, những thói xấu của hậu cung đều biến mất." Ta tiếp tục nói, "Điện hạ không cần lo lắng, những người hầu hiện tại trong cung, bất kể là phẩm giai gì, mỗi hạ thu đều được phát mới hai bộ y phục, vào đông còn được nhận thêm một chiếc áo bông lớn. Mỗi ngày đảm bảo đủ ăn, sẽ không gặp chuyện chịu đói như trước nữa."

Hắn nghe xong hai mắt không khỏi phát sáng: "Phó tiên sinh thực sự là một bậc đại hiền, không biết bao giờ mới có thể gặp được."

"Hẳn là sẽ nhanh thôi, chờ mấy ngày nữa phía Tông Nhân Phủ có tin tức, Bệ Hạ có lẽ sẽ đồng ý cho ngài xuất cung." Ta nói.

Triệu Kỳ lắc đầu nói: "Ta sẽ không làm Thái Tử."

Ta ngẩn ra: "Nô tài lẽ ra phải bị đánh chết, nếu như Điện Hạ không đồng ý, làm thế nào Hoàng Thượng lại chịu tha cho nô tài?"

"Ta nói với Hoàng Thượng chuyện này quá đột ngột, cần thêm thời gian suy nghĩ." Hắn nói, "Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chịu chết, chỉ có thể tạm đưa ra kế sách này."

"Điện hạ thật sự không muốn làm Thái Tử?" Ta hỏi hắn.

"Lòng ta đã quyết." Hắn nhìn ta một cái, "Không giấu gì ngươi, ta định sẽ tìm cơ hội rồi lén quay về Cam Châu."

Có lẽ là vì thấy sắc mặt ta lập tức trở nên khó coi, hắn hơi chột dạ: "Ngươi, ngươi sẽ không trách ta chứ?"

Ta nhìn khuôn mặt hắn, trước đó còn cảm thấy là một thiếu niên có ý chí xông pha, hiện tại nhìn chỗ nào cũng không thuận mắt.

Ngươi không làm Thái Tử, vậy bảy tám ngày này ta hao tâm tổn sức là vì cái gì?

Ngươi không làm Thái Tử, hy sinh to lớn cho khổ nhục kế của ngày hôm nay của ta rốt cuộc đạt được cái gì?

Hắn không ngồi nổi nữa, thấp thỏm sáp đến cạnh ta: "Phương chưởng ấn--"

Ta lạnh mặt nhích sang bên cạnh, nói với Ngọc Tuyền: "Chuẩn bị ngựa cho Điện hạ, ngày mai thả hắn xuất cung! Ngoài ra, sắp xếp cho Thế tôn chuyển ra khỏi chính điện Đoan Bản Cung, đây không phải nơi cho con cháu của Phiên Vương ở."

Ngọc Tuyền cũng không khách khí, tốc độ cực nhanh chuyển toàn bộ đồ đạc của Triệu Kỳ ra khỏi chính điện.

Chỉ để lại một mình ta bò cũng không bò nổi, nằm sấp trên giường đau đến rên hừ hừ.

Nghĩ đến những ngày vừa rồi vất vả như thế, cuối cùng lại nhận được kết quả thế này, đau lại càng thêm đau.

Đúng là gỗ mục không thể đẽo, nâng đỡ đến mấy cũng vô ích.

Lãng phí tình cảm của ta.

Tức chết ta rồi!