Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 143: Sự kiện Xương Hạp




- Các vị tướng sĩ, có yêu cầu gì có thể nói chuyện với Binh Bộ…

Ngu Thế Cơ đứng ở trên đầu thành khàn cả giọng hô to về phía mọi người bên dưới:

- Tất cả không nên tụ tập ở nơi này, nơi này là hoàng cung sẽ quấy nhiễu Thánh thượng, ngược lại bất lợi đối với mọi người.

- Chúng tôi yêu cầu thả ngay Lai đại tướng quân!

Mấy tên thủ hạ Lý Thiện Hành đi đầu hô to. Đám tướng lĩnh xúc động, cũng theo đó hô to lên:

- Chúng tôi yêu cầu thả ngay Lai đại tướng quân!

- Không thả ngay Lai đại tướng quân, chúng tôi sẽ phóng hoả!

Có người đi đầu hô to, theo đó tiếng gào vang vọng đầu thành.

Cũng không phải tất cả tướng lĩnh đều hồ đồ, nhất là một số tướng lĩnh trung tầng, bọn họ cũng không phải vì Lai Hộ Nhi cầu xin, mà là yêu cầu triều đình có một lời giải thích rõ ràng cho bọn họ. Bọn họ là để bảo vệ lợi ích cần có của mình mới đến đưa yêu sách.

Nhưng bây giờ yêu sách lại có điểm biến chất rồi, biến thành kháng nghị, còn muốn xin phóng thích Lai Hộ Nhi, không ít người cũng cảm thấy không ổn. Vài tướng lĩnh đứng ở phía trước phất tay ho lớn với mọi người:

- Tất cả đừng la hét ầm ĩ, chúng ta không phải đến gây loạn, phải thật bình tĩnh nói chuyện với Ngu tướng quốc.

Lý Thiện Hành là Nha tướng Tiền quân trung thành với con thứ Vũ Văn Thành Đô, cũng là tâm phúc của Vũ Văn Thuật, ở trong quân đội rất có uy vọng.

Bây giờ Chu Pháp Thượng còn chưa về Lạc Dương, Vũ Văn Thành Đô lại không có ở Tây Nội Doanh, Lý Thiện Hành dưới sự bày mưu tính kế của Vũ Văn Thuật phát tán tin tức giả, lợi dụng tâm tình mọi người nôn nóng đã phát động ra hoạt động yêu sách này. Mục đích của gã là muốn sự tình ồn ào lên, đâu thể để cho tình thế bình tĩnh trở lại.

Lúc này, gã thấy vài tên tướng lĩnh đã bắt đầu ra mặt chỉnh đốn cảm xúc của mọi người, gã lập tức liếc mắt ra hiệu một binh lính tâm phúc cách đó không xa.

Binh lính này hiểu ý, gã vụng trộm lấy ra nỏ tiễn nhỏ, trốn trong đám đông nhắm lên Ngu Thế Cơ trên cửa cung. 'Tạch!' một tiếng vang nhẹ, một cây nỏ tiễn bắn ra, bắn thẳng đến Ngu Thế Cơ đang khàn cả giọng trấn an mọi người trên cửa cung.

Ngu Thế Cơ quan văn bình thường, làm sao tránh được nỏ tiễn đến rất nhanh. Mũi tên này trúng ngay vai trái của ông ta. Ông ta kêu to một tiếng bật ngược ra phía sau, binh lính trên đầu thành tức thì loạn thành một đám. Phía trên mấy chục binh lính không mảy may do dự phóng tiễn xuống dưới, hơn muời tướng lĩnh trúng tiễn kêu thảm, dưới cung thành một mảnh đại loạn.

Đúng lúc này, có người hô to:

- Chúng ta bị bao vây rồi!

Chỉ thấy vô số binh lính Ngự Lâm Quân từ bốn phương tám hướng giết đến. Hơn một ngàn người càng thêm hỗn loạn, tất cả mọi người đều nhận ra được vấn đề nghiêm trọng. Bọn họ la to kêu lớn, giẫm đạp lên nhau, ý đồ trốn về quân doanh, lại bị mấy vạn binh lính Ngự Lâm Quân bao vây lớp lớp.

Tất cả mọi người có chạy đằng trời. Trong tuyệt vọng, bọn họ chỉ đành rối rít quỳ trên mặt đất cầu xin tha mạng.

Duy chỉ có Lý Thiện Hành sau khi lén ra lệnh bắn tên lén đãĐã lập tức chen đến dưới sát chân thành, trong lúc hỗn loạn hgãn từ chân tường thành chạy như điên trốn thoát…

Sau một khắc đồng hồ, thế cục hỗn loạn rốt cuộc bị khống chế. Năm mươi sáu mươi tướng lĩnh bị giết trong hỗn loạn, tướng lĩnh còn lại toàn bộ quỳ ở dưới đất, bị Ngự Lâm Quân bắt giữ. Vài tên Nha tướng cầm đầu ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đều tràn đầy ý hối hận. Kết cục này và tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn không giống nhau.

- Chúng ta bị Lý Thiện Hành lừa rồi!

Cho đến lúc này, bọn họ mới chợt phát hiện Lý Thiện Hành cổ động bọn họ đến đây đưa yêu sách đã không thấy bóng dáng rồi.

Trong Tây Nội Doanh lúc này, Trương Huyễn suất lĩnh thủ hạ của hắn khống chế được toàn bộ đại doanh. Cửa doanh đóng chặt, trước cửa hai toà đại doanh đông tây đều bố trí mấy trăm người, không cho phép bất kỳ người nào ra vào. Hơn hai vạn binh sĩ được Trương Huyễn phái thuộc hạ khuyên quay về đại trướng. Mặc dù ngoài Hạp Xương Môn hơn mấy dặm phát sinh rối loạn, nhưng đại doanh lại thuỷ chung vẫn duy trì an tĩnh.

Lúc này, Tả đồn vệ Đại tướng quân Trương Cẩm dẫn mấy ngàn Ngự Lâm Quân chạy vội về phía Tây Nội Doanh. Sự bình tĩnh trong đại doanh khiến ông ta thở ra nhẹ nhàng thật dài. Nếu như hai vạn quân đội của Tây Nội Doanh phát sinh rối loạn, vậy mới là xảy ra chuyện lớn.

Trương Cẩn thấy trước quân doanh có binh sĩ gác, liền tiến lên cao giọng hỏi:

- Vì sao ngăn chặn quân doanh? Là ai đang trực, nhanh chóng tới gặp ta.

Trần Húc vội vàng tiến đến, quỳ một gối nói:

- Khởi bẩm Đại tướng quân, chúng tôi là quân sĩ Thập Lục Doanh, tướng quân nhà tôi sợ binh sĩ ra khỏi doanh gây loạn, đặc biệt lệnh chúng tôi bảo vệ cửa chính, không cho phép bất kì kẻ nào ra vào!

- Tướng quân ngươi là người nào? Tên là gì?

- Tướng quân nhà ta tên là Trương Huyễn!

Trương Huyễn vốn là Thị vệ Yến Vương Phủ, Trương Cẩn từng nghe nói qua người này, ở trong vụ án ở Thiên Tự Các không ngờ dám đắc tội Vũ Văn Thuật, ông ta gật đầu hỏi tiếp:

- Ta muốn gặp tướng quân nhà ngươi, hắn bây giờ ở chỗ nào?

Lúc này, cửa doanh mở ra, Trương Huyễn dẫn theo mười mấy người bước nhanh ra ngoài, xa xa hỏi:

- Người đến là ai?

- Lão phu là Tả đồn vệ Đại tướng quân Trương Cẩn đây!

Trương Huyễn nhận ra lão tướng râu tóc bạc trắng này, liền vội vàng đến trước cung tay hành lễ:

- Ty chức Trương Huyễn tham kiến Đại tướng quân!

Trương Cẩn đánh giá hắn một chút, gật đầu nói:

- Không thể tưởng được vẫn có người hiểu chuyện, Trương tướng quân không có tới Hạp Xương Môn gây loạn, ngược lại chủ động giữ gìn trật tự đại doanh. Đây là lý trí của Trương tướng quân, cũng là may mắn của hai vạn quân đội.

- Khởi bẩm Đại tướng quân, ty chức là đi vào trong thành có việc, trở về chậm một chút, cho nên vừa lúc không ở trong quân doanh. Lúc chạy về đã đến không kịp ngăn cản, tuy nhiên theo tôi được biết là có người cố ý bịa đặt mới dẫn phát lần đưa yêu sách này, xin Đại tướng quân minh giám!

Trương Cẩn lắc đầu:

- Sự tình đã không phải đưa yêu sách đơn giản như vậy. Bọn chúng bắn bị thương Binh bộ Ngu thượng thư, vấn đề đã nghiêm trọng rồi. Ngươi nói với ta cũng không có tác dụng, xem Thánh thượng xử lý như thế nào đi!

Trong lòng Trương Huyễn rét run một hồi, không ngờ lại bắn bị thương Ngu Thế Cơ.

***

Khi các tướng lĩnh ở Tây Nội Uyển vừa mới ở ngoài Xương Hạp Môn đưa yêu sách, thiên tử Dương Quảng đã có được tin tức, mới đầu ông ta cũng không có để trong lòng, chỉ là lệnh Ngự Lâm Quân xua đuổi bọn họ đi, đồng thời phái người đi báo cho Ngu Thế Cơ đang trực, sai ông ta đi xử lý việc này.

Mãi cho đến khi tin tức Ngu Thế Cơ bị loạn tiễn bắn trúng truyền đến, Dương Quảng mới đột nhiên nổi giận, hung hăng bóp nát chén ngọc ở trong tay, vẻ mặt giận không thể nén được:

- Bọn chúng muốn làm cái gì, muốn phát động binh biến sao? Muốn truất phế trẫm sao? Truyền ý chỉ của trẫm…

- Bệ hạ!

Tiêu hoàng hậu đang cùng với Dương Quảng nói chuyện phiếm sợ tới mức vội vàng đứng dậy khuyên nhủ:

- Bệ hạ xin bớt giận, trước hết hỏi tình hình rõ ràng đã, không thể mất phong thái của thiên tử!

- Đợi bọn chúng giết chết trẫm, vậy mới có phong thái phải không?

Dương Quảng hừ thật mạnh một tiếng, xoay người bước đi nhanh.

Tiêu hoàng hậu nhìn bóng lưng trượng phu nổi giận đùng đùng, trong nội tâm bà cực kỳ lo âu. Hai năm qua tính nóng giận của Thánh thượng càng lớn càng tăng, động một chút lại nổi giận, hoàn toàn mất đi phong thái cần có của một vị Hoàng đế. Thiên tử Đại Tuỳ tao nhã ung dung, hùng tâm vạn trượng trước kia đi đâu mất rồi?

Tuy nhiên Tiêu hoàng hậu kịp thời khuyên bảo vẫn có chút tác dụng, ít nhất Dương Quảng không có lập tức hạ chỉ trừng phạt tướng lĩnh tụ tập ở ngoài Xương Hạp Môn.

Dương Quảng đi đến Tây Phong Các cách Xương Hạp Môn gần nhất, ở trên lầu có thể thấy được kỹ càng tình hình Xương Hạp lầu. Lúc này bên trong Cách Thành đèn đuốc sáng trưng. Ngự Lâm Quân áp giải quan quân gần hơn ngàn tên vào Cách Thành, mỗi người đều bị trói ngược hai tay, cúi đầu ủ rũ, ở bên tường cung thành ngồi một hàng thật dài.

Dương Quảng xem chốc lát, quay đầu lại hỏi:

- Tình hình Ngu thượng thư như thế nào?

Một gã hoạn quan vội vàng tiến lên bẩm báo:

- Hồi bẩm bệ hạ, Ngu thượng thư chỉ là đầu vai bị thương, cũng không đáng ngại, đang được điều trị ở ngự y phòng.

Dương Quảng gật đầu lại hỏi:

- Tướng quân Ngự Lâm Quân đang trực đêm nay là ai?

- Là Trương đại tướng quân!

- Lập tức gọi ông ta tới gặp trẫm!

Không bao lâu, Đại tướng quân Trương Cẩn bước nhanh đi vào Tây Phong Các, quỳ một gối ôm quyền nói:

- Thần Trương Cẩn tham kiến bệ hạ!

- Đêm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Dương Quảng lạnh lùng hỏi.

Trương Cẩn là người tương đối chính trực, ông ta rất rõ ràng chân tướng sự việc đêm này, ông ta vội vàng nói:

- Hồi bẩm bệ hạ, những người này đều là tướng lĩnh có công từ Cao Câu Ly quay về. Bọn họ nghe lời đồn, đặc biệt đến Xương Hạp Môn đưa yêu sách. Trong hỗn loạn có người bắn tên về phía Ngu thượng thư. Nhưng ty chức lại phát hiện bọn họ đều không có mang binh khí, điều này đúng là có chút khác lạ.

- Lời này của ngươi là có ý gì?

- Khởi bẩm bệ hạ, ty chức hoài nghi có người ở sau lưng kích động chuyện này, ý đồ làm lớn sự tình…

Không đợi ông ta nói, Dương Quảng liền phất tay cắt lời của ông ta:

- Ngươi không cần nói thay bọn chúng. Cho dù bọn chúng có quân công thì sao chứ, chẳng lẽ là có thể muốn làm gì thì làm? Chuyện này trẫm phải nghiêm khắc tra xét đến cùng, còn quân doanh bên kia tình hình như thế nào?

- Khởi bẩm bệ hạ, quân doanh bên kia rất an tĩnh, vừa may là có Thiên tướng quân Trương Huyễn kịp thời trấn an binh lính, đã khống chế đại doanh, hơn hai vạn binh lính mới không có đi theo náo động lên.

Dương Quảng buông lỏng trái tim. Nhưng đầu long mày ông ta lại nhăn tít, cảm thấy Trương Huyễn, cái tên này rất quen tai. Dường như ở nơi nào đó nghe qua rồi, ông ta hơi suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ ra. Không phải là Thị vệ Yến Vương Phủ ở tái bắc nhấn chìm ba mươi vạn món vũ khí đó sao. Làm sao hắn cũng ở Tây Nội Doanh?

Dương Quảng là thiên tử, ông ta tự nhiên sẽ không để một tên lang tướng nhỏ nhoi ở trong lòng. Mà Lai Hộ Nhi rơi vào ngục, Thôi Quân Túc còn chưa có viết xong báo cáo tác chiến ở Cao Câu Ly, cho nên Dương Quảng đúng là không biết rõ Trương Huyễn cũng tham dự cuộc chiến ở Cao Câu Ly.

- Hắn không có tham dự gây loạn ở Xương Hạp Môn sao?

Trương Cẩn nghe Thánh thượng vẫn định tội các quan quân đưa yêu sách là gây loạn, trong lòng ông ta không khỏi âm thầm thở dài, Thánh thượng căn bản là không để công lao các tướng sĩ ở trong lòng. Tiếp tục như vậy sẽ khiến lòng người lạnh nhạt.

Nhưng lời này Trương Cẩn không dám nói, chỉ đành trả lời:

- Trương thiên tướng bởi vì đi vào bên trong thành, cho nên không có tham dự việc này. Hắn nói hắn vốn định ngăn cản việc đưa yêu sách của các tướng lĩnh, nhưng đã tới không kịp, chỉ đành ổn định đại doanh trước.

- Cũng rất tốt, xem ra cũng không phải tất cả mọi người đều hồ đồ!

Dương Quảng thật sự có chút mệt mỏi rồi, chỉ cần tướng lĩnh tham dự gây loạn và quân doanh đều bị khống chế, ông ta cũng thả lỏng hơn. Một cơn buồn ngủ kéo tới, ông ta không muốn hỏi lại việc này, liền nói với tả hữu:

- Truyển khẩu dụ của trẫm, giao trách nhiệm cho Ngự sử đại phu Bùi Uẩn điều tra án này, muốn ông ta nhất định phải điều tra tới cùng.

Ông ta lại nói với Trương Cẩn:

- Ngươi phối hợp với Bùi đại phu điều tra án này. Nhưng đêm nay trước giam giữ tốt phạm nhân cho trẫm. Không cho phép xảy ra chút xíu việc gì nữa!

- Vi thần tuân chỉ!

Dương Quảng đứng dậy đi ra ngoài:

- Hồi cung!