Gian Khách

Quyển 3 - Chương 73: Cô gái thần tượng quốc dân hành động




Giản Thủy Nhi lúc này đang ngồi xổm trên ghế, hai tay chống cằm, lẳng lặng nhìn những khỏa tinh cầu sáng rọi bên ngoài cửa sổ. Những luồng quang mang sáng rọi của những khỏa tinh cầu bên ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua lớp thấu kính lọc tia bức xạ, khẽ vuốt ve lên trên mái tóc tím biếc, bộ quần áo trắng tinh cùng với thân thể thanh xuân, thể hiện rõ từng cái đường cong tuyệt mỹ, tạo một cảm giác trinh mỹ tuyệt diệu như Nữ thần Mặt Trăng vậy.

Hứa Nhạc trầm mặc đi đến cách phía sau thân thể của nàng khoảng hơn ba thường liền dừng bước chân lại. Một màn trước mắt này nhìn qua giống như là một bức tranh tuyệt mỹ, thiếu nữ kia chính là tâm điểm đẹp nhất trong toàn bức tranh, tuy rằng cũng không hề cố ý toát ra vẻ đẹp tuyệt mỹ để mị hoặc cái gì, thế nhưng lại vô tình phát ra một vẻ đẹp khuynh đảo thiên hạ. Đối với hắn mà nói, loại cảm giác nhìn thấy trước mắt nhưng lại giống như xa cách nghìn trùng như thế này, lại khiến cho hắn không dám bước tới phía trước thêm một bước nào cả.

Cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang trong ánh tinh quang kia, sau khi trầm mặc một lúc thật lâu sau mới chậm rãi xoay người lại, trên khuôn mặt mang theo một chút giận dữ, nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc:

- Tôi biết về chuyện xưa giữa anh cùng với vị cô gái được mệnh danh là Thanh Long Sơn Chi Diệp kia... Tôi cũng biết về chuyện xưa giữa anh cùng với Thiên kim tiểu thư của Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng... Cho nên tôi thật sự không rõ... vì cái gì, anh lại muốn đến tiếp cận tôi cơ chứ?

0O0

Vị Hoàng Đế thời trang thời thượng nhất của Liên Bang, vị Lan Phất Đức tiên sinh, nhân vật tuyệt đối chúa tể trên con đường lớn tràn ngập nước hoa của Cảng Đô, đã từng trong một lần say rượu mà căm phẫn, bất bình hướng về phía giới truyền thông mà tỏ vẻ, Giản Thủy Nhi ở trên TV chỉ là gặp may mắn mà thôi. Một kẻ vĩnh viễn cũng chỉ biết mặc những bộ quần áo lỗi thời, những bộ đồng phục học sinh tẻ nhạt, hoặc là những bộ đồng phục màu lam sẫm của các Nữ sĩ quan cấp Tá trên Hạm đội Liên Bang tuyệt đối không xứng đáng đứng trên màn ảnh sân khấu. Với ý tưởng quần áo thời trang quá mức lỗi thời của cô ta, tuyệt đối chỉ nên ném vào trong khoang thuyền xử lý rác thải của vũ trụ, vĩnh viễn không được để người ta nhìn thấy.

Nhưng may trong buổi chiều cùng ngày thốt ra lời phát biểu bi phẫn kia, vị Lan Phất Đức tiên sinh đã đích thân chủ động gọi lại cho những vị phóng viên mà hắn còn nhớ tới, đích thân mời người ta đi uống rượu, thành khẩn thỉnh cầu những người này tuyệt đối không nên đăng báo những lời phát biểu của ông ta. Bởi vì ông ta sau khi tỉnh rượu lại liền lập tức hối hận... Khoan hãy nói đến những áp lực từ những thế lực phía sau ra, ngay cả vị Hoàng Đế thời trang thời thượng này cũng phải chân thành thừa nhận, ngay cả bản thân ông ta cũng không thể nào không say mê thưởng thức những tính cách thẳng thắn cùng với mị lực vô hạn mà Giản Thủy Nhi đã thể hiện ra trên màn ảnh TV.

Điều quan trọng nhất chính là, vị cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang này, cho dù có mặc một bộ áo màu đỏ chói như cái đèn lồng, phối hợp với cái váy bó sát người màu xanh đọt chuối cực kỳ chói mắt đi chăng nữa, nhưng chỉ cần khuôn mặt xinh đẹp thanh tú cùng với bộ tóc màu tím biếc bồng bềnh kia không có bị che khuất, thì cũng đã đủ để hấp dẫn ánh mắt của bất luận kẻ nào dù cho có khó tính đến đâu đi chăng nữa. Khuôn mặt tươi trẻ thanh tú không một tia tì vết trời sinh, cũng không cần bất cứ trang phục thời thượng nào để mà tô điểm cho cả...

Hứa Nhạc cũng chưa bao giờ đọc các loại tạp chí thời trang lá cải, cũng không biết được những sự phẫn nộ cùng với căm phẫn của giới Thời trang thời thượng đối với cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang này, không biết được sự bất đắc dĩ cùng với sự cảm khái đối với khỏa bảo thạch sáng rọi tập trung tất cả những tinh quang của thiên nhiên này, hận không thể một phen cướp lấy sự hoàn mỹ trên người của cô gái này... Thế nhưng khi hắn nhìn thấy cảnh cô thiếu nữ này trong ánh tinh quang chiếu rọi, ngoái đầu lại nhìn, trong lòng lại chợt sinh ra một loại cảm giác giống hệt như những người kia.

Cô thiếu nữ này cánh mũi thẳng tắp, đôi môi ôn thuận, ánh mắt sáng ngời linh lợi, cặp lông mi dài nhỏ, mỗi một cái chớp mắt vụt sáng lóe ra ánh tinh quang, tựa hồ như là muốn đem trái tim của tất cả mọi người làm cho tan chảy mềm mại ra.

Tuy rằng hiện tại đã hai mươi tuổi, cũng không còn giống như năm xưa, là một tiểu cô nương tinh thuần vô tội trên Kênh 23 truyền hình Liên Bang, từng làm cho hàng ngàn hàng vạn trái tim của những gã thanh niên, những vị đại thúc phải trở nên điên cuồng, thế nhưng cô thiếu nữ thanh xuân đang bước vào trong giai đoạn trưởng thành tối mê người, thân hình lại bị một cái áo sơ mi màu trắng muốt, rộng thùng thình bao phủ, nhìn vào hai bàn chân trắng noãn, mượt mà lộ ra bên ngoài, toát ra một vẻ xinh đẹp động lòng khiến cho tim người khác phải đập nhanh hơn mấy lần.

Các cô thiếu nữ xinh đẹp trong Liên Bang cũng không phải là không có, thế nhưng mỗi một chi tiết trên cơ thể đều phải dùng một loại danh từ tuyệt hảo để ca ngợi cùng với cảm khái, tất cả đều tập trung hết lên trên người của một vị thiếu nữ, liền trở nên gần như là một kỳ tích vậy... Huống chi cộng thêm mái tóc màu tím biếc bồng bềnh mềm mại tung bay trên đầu của cô ta, lúc mềm mại thì mềm mại, lúc bồng bềnh thì bồng bềnh... Khuôn mặt xinh đẹp khả ái động lòng người, vẻ mặt một khi cần vô tội thì liền có vẻ vô tội, lúc giận dữ thì toát ra một vẻ giận dữ, nhưng vẫn là động lòng người. Mỗi một nét nhăn mặt đều toát ra những đường cong nhẹ nhàng khả ái đến mức kinh tâm động phách...

Cái gọi là lúc vui cũng như lúc buồn, lúc đạm mạt lúc tinh tế, đều là vẻ tuyệt sắc giai nhân, chính là dùng để hình dung cô gái này.

Đây chính là cô thiếu nữ nắm giữ trong tay tinh túy tuyệt hảo của tất cả tạo vật trên thế gian này, khiến cho kẻ khác kinh tâm động phách, khiến cho toàn bộ thiên hạ trong lòng đều nảy sinh ý muốn thân cận, vốn chỉ nên xuất hiện trong trí tưởng tượng của nhân loại, hoặc là xuất hiện trong những bộ phim hoạt hình trên TV mà thôi, vào năm 12 tuổi đã xuất hiện trên màn hình TV của Liên Bang, dẫn tới vô số phong trào ủng hộ cuồng nhiệt phát sinh trong toàn cả Liên Bang.

Trong cuộc sống buồn tẻ tại Đại khu Đông Lâm, Giản Thủy Nhi chính là chỗ ký thác tinh thần lớn nhất của tất cả những thợ mỏ thất nghiệp cùng với đám cô nhi lang thang trên phố Chung Lâu. Cảm xúc của bọn họ so với những công dân bình thường trong Liên Bang còn phải sâu sắc hơn rất nhiều lần. Hứa Nhạc rõ ràng là trong thời gian một năm trước đây cũng đã từng tiếp xúc qua với cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang này rồi, thế nhưng hiện tại nhìn thấy một màn này, nhìn thấy cô thiếu nữ đang đắm chìm trong ánh tinh quang tuyệt mỹ, đột nhiên lại xoay người ngoái đầu lại nhìn mình, trên mặt toát ra một tia giận dữ nhàn nhạt, cặp mày nhăn tít lại, để lộ ra một vòng hoa văn nhàn nhạt cực kỳ đáng yêu trên trán...

Trái tim của hắn nhất thời vang lên một tiếng ông cực lớn, giống hệt như là bị động đất vậy, cảm giác tê dại lan khắp cơ thể, đánh cho tâm trí của hắn hoàn toàn tan nát, giống như là trái tim hắn trong khoảnh khắc này đã hoàn toàn ngừng đập, không thể nào phản ứng lại vậy. Những sợi dây thần kinh dù cho có cứng rắn đến thế nào đi chăng nữa, cũng xuất hiện tình trạng xơ cứng, cỗ máy móc cường hãn đệ nhất thế gian, đối diện với vẻ mặt cùng ánh mắt sâu kín kia, cũng sẽ hoàn toàn đình chỉ hoạt động...

Trầm mặc suốt gần mười giây đồng hồ, trong đầu của Hứa Nhạc đột nhiên lại vang lên câu nói lúc này của Giản Thủy Nhi. Trái tim vừa mới nhảy lên vừa mới hơi hơi khôi phục lại vững vàng một chút, lại một lần nữa gần như là nổ mạnh lên.

- Tiếp cận?

Trong những lúc Hứa Nhạc gặp phải chuyện gì nguy cấp, hắn luôn có thói quen nheo cặp mắt hí lại một chút, gần như là một đường kẻ, sau đó là thốt lời... văng tục. Hôm nay hắn đột nhiên gặp phải một sự kích thích cực mạnh như thế này, hơn nữa lại là sự kích thích không thể nào chống đỡ nổi, cực kỳ khác thường ngày, cho nên cặp mắt của hắn lại càng nheo lại chặt hơn, hơn nữa thanh âm của hắn thậm chí lại còn trở nên cao vút, gần như là biến giọng vậy.

Hắn trừng lớn cặp mắt, mang theo vẻ mặt không thể tin nổi nhìn về phía vị thiếu nữ tóc tím đang đứng trước mặt hắn khoảng ba bước chân. Đầu lưỡi của hắn giống như là bị điện giật vậy, trở nên cứng ngắc lại, mang theo sự hàm hồ không rõ ràng, theo bản năng lắp bắp:

- Khốn...! Tiếp, tiếp, tiếp... cái gì?

Giản Thủy Nhi rõ ràng không có một phen đem bản thân mình biến thành Chưởng môn nhân Ngọc Nữ phái băng thanh ngọc khiết, hai bàn tay gắt gao ôm chặt lên phần lưng ghế, không chút nào yếu thế, trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, tức giận phùng mang trợn má, nhíu chặt cặp mày thanh tú, lặp lại lần nữa:

- Tiếp cận!

Hứa Nhạc dùng tốc độ nhanh nhất gỡ xuống cặp kính râm trên mắt mình, dùng cả hai tay mạnh mẽ dụi dụi không ngừng trên cặp mắt của mình, xác nhận là bản thân mình cũng không hề nằm trong giấc mơ màu đen, và kẻ đứng trước mặt hắn cũng không phải là lão già thần bí kia đang hóa thân để đùa cợt mình. Vị nữ đại minh tinh ở trước mặt hắn lúc này rõ ràng cũng không có khả năng nhàm chán quá mức nên dùng loại sự tình này để mà đùa giỡn với chính mình. Hắn đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy phần da đầu tê rần một trận, trong lòng chẳng biết hiện tại đang là chuyện gì, hay là đây là một vở hài kịch?

- Anh không biết à?

Giản Thủy Nhi nhướng cặp mắt lên nhìn chằm chằm vào hắn, ý đồ muốn dùng hai ánh mắt ngoan độc của mình một phen đóng thẳng Hứa Nhạc lên trên tường... Thế nhưng mà cặp lông mi của nàng quá dài, quá thanh tú, cặp mắt quá sáng ngời nhu thuận, cho nên một cái trừng mắt này mặc dù mang theo nét phẫn nộ, thế nhưng lại càng thêm đáng yêu.

- Tôi không biết!

Hứa Nhạc cảm thấy cặp môi của mình thoáng có chút khô khốc, mang thần sắc kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô thiếu nữ thanh tú đang ở trước mắt mình gần trong gang tấc, liếm liếm cặp môi, ra vẻ vô tội nói:

- Tôi thậm chí còn không biết hiện tại cô đang nói cái gì nữa.

Trong khoang thuyền trung tâm của chiếc phi thuyền vũ trụ nhất thời trở nên một mảnh im lặng. Trong vô số các bức tranh treo đầy trên các vách tường bốn phía, toàn bộ là hình ảnh các vị Tổng Tư Lệnh đã từng đảm nhiệm hạm đội Liên Bang trước đây. Trên mặt của bọn họ đều mang theo nét mỉm cười nhàn nhạt ôn hòa, im lặng nhìn chằm chằm vào cặp thanh niên nam nữ trẻ tuổi đang trầm mặc phía trước.

Sau một khoảng thời gian trầm mặc đáng kể, Giản Thủy Nhi đột nhiên nở nụ cười mỉm, đưa tay hất nhẹ mái tóc tím đặc trưng, trong cặp mắt toát ra một tia giảo hoạt, sảng khoái nói:

- Không giỡn với anh nữa... Con người anh quả thật là rất thú vị, hiện tại cũng đã là một vị Trung Tá rồi, cư nhiên lại có cái vẻ mặt buồn cười như thế nữa...

-Hả?

Hứa Nhạc trợn trừng mắt nhìn cô nàng, sau nửa ngày mới có thể phản ứng trở lại, thế nhưng trong đầu lại vẫn còn mang theo dư ba khó tiêu lúc trước. Vị thần tượng duy nhất của mình, không ngờ lại có thể quá mức nhàm chán, bày ra trò đùa có chút đả thương sự tự tôn của chính mình như vậy... Hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm Giản Thủy Nhi lâu thật lâu, phát hiện ra trên khuôn mặt thanh tú của cô thiếu nữ này còn mang theo một tia miễn cưỡng cùng với che giấu nhàn nhạt. Hắn có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó đưa tay lên gãi gãi tóc, một phen đem cặp kính râm kia đeo lại trên mặt, sau đó xoay người đi nhanh ra khỏi cánh cửa của khoang thuyền.

Nhìn thấy gã nam nhân có cặp mắt hí kia đã bước ra khỏi phòng, một tia giễu cợt đắc ý có chút giảo hoạt trong đôi mắt của Giản Thủy Nhi trong khoảnh khắc đã hoàn toàn biến mất không còn lại chút nào, còn thừa lại cũng chỉ là một sự xấu hổ vô cùng mãnh liệt mà thôi.

Cô nàng giống hệt như một pho tượng thiếu nữ bằng thạch cao, ngồi ngay đơ người trên chiếc ghế dựa, sau đó không hề có chút dấu hiệu nào nhảy phốc một cái xuống mặt đất, mang theo một tia buồn rầu vô hạn, liều mạng phóng chạy như bay, không ngừng chạy mấy vòng xung quanh cái giường lớn mềm mại xinh đẹp ở một góc phòng, vừa chạy mà miệng lại không ngừng lẩm bẩm:

- Xấu hổ quá... Một phen mặt mũi hoàn toàn mất sạch sẽ luôn rồi.

Cô nàng càng nghĩ càng cảm thấy mình mất mặt. Trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy màu sắc ừng đỏ cực kỳ xấu hổ, chạy được khoảng mười vòng thì lại một phen nhảy phốc lên trên giường, vùi đầu vào trong cái gối nằm. Miệng cô nàng vẫn không ngừng lẩm bẩm, thế nhưng không còn nghe rõ ràng nữa, chỉ phát ra tiếng ô ô nhỏ.

Mãi một lúc thật lâu sau đó, cô nàng mới ngẩng đầu lên, đưa tay vẹt mớ tóc rối phủ lòa xòa trước mắt, nằm ngửa ra, giương mắt nhìn lên cái gương áp trang trí trên trần nhà, nhìn thấy hình ảnh một cô gái đáng yêu nhưng vô cùng xấu hổ trong đó, dùng sức giơ mạnh nắm tay không lớn lắm, có chút trắng trẻo xinh xắn của mình, vô cùng nghiêm nghị nói to:

- Giản Thủy Nhi, mi là một nữ diễn viên ưu tú nhất, chuyên nghiệp nhất, anh ta nhất định là sẽ bị mi lừa gạt được...

- Tiểu thư, cô muốn lừa gạt ai?

Chị Đồng ở bên ngoài, nhìn thấy vẻ mặt Hứa Nhạc lúc rời đi có biểu tình vô cùng kỳ quái, tò mò không biết hai người trong phòng đã phát sinh ra chuyện gì rồi. Sau một lúc suy nghĩ không ra, bèn xoay người bước vào, vừa vặn nghe được câu nói to mà Giản Thủy Nhi đang tự an ủi chính mình.

Giản Thủy Nhi phát hiện người đi vào phòng mình là Chị Đồng, lại đem mặt mình vùi vào trong cái gối, có chút hàm hồ không rõ ràng nói:

- Cũng đều tại do chị nói cái gì mà tiếp cận này tiếp cận nọ... Rõ ràng là cái tên gia hỏa kia cái gì cũng không biết cả... Nếu để cho anh ta nghĩ rằng tôi là một người điên, tôi làm sao có thể gặp người khác được nữa?

- Hắn không biết à?

Chị Đồng nghe thấy vậy, mang theo vẻ mặt không thể tin nổi, nhìn về phía cô thiếu nữ đang nằm vùi đầu trên giường, đưa tay lên che miệng nói.

- Tôi đã bảo đây là chuyện không thể nào rồi mà...

Giản Thủy Nhi tức giận ngồi bật người dậy, liếc mắt nhìn Chị Đồng nói:

- Cũng không biết là chị moi ở đâu ra cái tin đồn này... Ngay cả bản thân tôi cũng không nhìn ra được là anh ta hôm đó cố tình muốn tiếp cận tôi...

Chị Đồng đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống, chậm rãi nói:

- Tiểu thư, là do lần trước khi trở về nhà, đã phí không biết bao nhiêu công sức mới có thể moi được tin từ trong miệng của Viện trưởng... Chắc là không sai lầm đâu...

- Cái lão đạo huynh kia từ lúc nào lại trở nên nhiều chuyện như vậy chứ?

Giản Thủy Nhi cúi đầu ủ rũ, đưa tay đẩy nhẹ mái tóc màu tím biếc trên đầu mình, nói:

- Chuyện tình vốn dĩ không thể nào có được, vậy mà kết quả tôi lại vừa phẫn nộ vừa quả quyết hỏi anh ta như vậy, giả vờ như một thiếu nữ ngoan cường... thật sự là biến thành trò cười mà...

Đại khái cũng chỉ có thể ở trước mặt của Chị Đồng, vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang được hàng ngàn vạn dân chúng sùng bái này, mới có thể lộ ra một vẻ mặt ngây thơ tinh nghịch như thế. Chị Đồng nhìn thấy thần thái này của cô ta, cũng không nhịn được, bật cười một tiếng, khẽ nắm nhẹ bả vai của cô nàng, nói:

- Hứa Nhạc ở trên Sơn mạch Tạp Kỳ có thể một phen đánh bại tên Tiểu Phong điên cuồng kia, lại là nhân vật quan trọng nhất trong nghiên cứu chế tạo con robot MX, mà càng đáng sợ hơn nữa chính là, lần trước trong buổi Thao diễn quân sự, nghe nói Đỗ Thiếu Khanh cũng bị hắn chọc cho nổi trận lôi đình mà không thể phản kích lại... Một người cường hãn đến như thế, Bộ Quốc Phòng không một phen điều hắn đi tiền tuyến Tây Lâm đánh giặc, lại cố tình điều đến đây làm cận vệ cho tiểu thư cô... Cô nói xem là vì nguyên nhân gì chứ?

Giản Thủy Nhi khẽ cau mày một cái, nhếch mũi lên, cắn nhẹ vào môi dưới, có chút oán giận nói:

- Cũng có khả năng là bởi vì người ta cho rằng tôi là một tai tinh, có thể dẫn dụ ra những người nào đó, sau đó để cho anh ta xử lý, gia tăng quân công.

- Nói tầm bậy tầm bạ...

Chị Đồng không khỏi bất đắc dĩ nói:

- Lần trước Lợi Đại Thiếu gia sau khi dùng cơm với cô xong, cũng có ý muốn tiến tới, cái vị ‘lão đạo huynh’ theo như lời của cô nói đó thật ra cũng vô cùng thích anh ta, thế nhưng cũng không biết vị phu nhân kia vì nguyên nhân gì, lại muốn ra tay can thiệp vào chuyện này, cho nên trong nhà mới không có nhanh chóng tiến thêm bước nữa...

Khi nhắc đến vị phu nhân kia, trong ánh mắt của Chị Đồng rõ ràng xuất hiện một tia thần sắc không đồng tình, thậm chí là căm tức nữa. Giản Thủy Nhi đưa tay vuốt lại vạt áo có chút nhăn của mình, cúi đầu nói:

- Nếu như chị thích cái gã thanh niên sáng chói ôn nhu mềm mại kia đến như vậy, chị tự mà đi tiến tới với anh ta đi...

- Lợi Đại Thiếu gia cũng đâu có đến nỗi khó ưa giống như cô đã nói đâu.

Chị Đồng bất đắc dĩ nói.

- Một khi đã có thiện cảm với cái cây gậy trúc kia đến vậy, vì cái gì chị lại còn khách khí đối với gã Trung Tá có cặp mắt hí kia đến như vậy?

Chị Đồng liếc mắt nhìn ra phía bầu trời đầy sao thăm thẳm bên ngoài cửa sổ phi thuyền, khẽ mỉm cười nhẹ giọng nói:

- Vị thanh niên này chính là do vị nhân gia kia đích thân lựa chọn, năng lực tự nhiên sẽ không kém.

- Chẳng phải mọi người đều nói rằng hắn chính là đứa con rơi của lão đầu tử đó hay sao?

Giản Thủy Nhi thở dài nói:

- Nếu như tôi lại cùng hắn ở cùng một chỗ với nhau, chẳng phải chính là một màn dông tố giống như trong màn bi kịch của Tịch Lặc hay sao?

Chị Đồng tức giận phì mạnh một cái, nói:

- Tôi và cô đương nhiên biết rõ ràng cái đó chỉ là tin đồn nhảm thôi mà... Nói đi cũng nói lại, Hứa Nhạc không biết chuyến đi này là cố tình sắp xếp để tiếp cận cô cũng là chuyện bình thường thôi. Từ lần đó sau khi ăn xong bữa cơm trong phân biệt tại Quân Khu I, trong nhà cũng đã rõ ràng rằng cô rất phản cảm đối với loại sự tình tiếp cận như thế này, lần này khẳng định là muốn sắp xếp một con đường khác, có lẽ là nghĩ muốn để cho cô và anh ta thử tiếp xúc nhiều một chút xem sao.

- Không được nói nữa...

Giản Thủy Nhi trừng to cặp mắt, bàn tay đẩy nhanh về phía Chị Đồng ý bảo không được nói tiếp nữa, bỉu môi nói:

- Mặc kệ cái tin tức mà chị nghe được có phải là sự thật hay không, một khi cái tên kia bản thân đã không biết cái gì, vậy thì chúng ta cũng xem như là không biết gì cả đi.

Cô thiếu nữ vỗ vỗ nhẹ lên bộ ngực mềm mại của mình, mở to cặp mắt, mang theo vẻ nghĩ mà sợ nói:

- Cũng may mắn là tôi đã lăn lộn nhiều năm như vậy trong giới văn nghệ, ít nhất cũng học tập được một chút kỹ năng hành động...

Chị Đồng không biết phải nói gì, có chút thương tiếc nhìn về phía Giản Thủy Nhi, nghĩ thầm chỉ sợ vị Hứa Trung Tá kia cũng sẽ không tin tưởng vào câu chuyện hoang đường mà cô ta đã nói. Một đôi thanh niên nam nữ trẻ tuổi này cũng thật là... Nhưng cẩn thận ngẫm lại, với sự xem trọng của Quân đội Liên Bang đối với Hứa Nhạc, lại sắp xếp hắn đi làm cận vệ cho một cô gái thần tượng quốc dân như thế này, cái này đến tột cùng là vì cái gì?

Trên hành trình đi đến Tây Lâm dài đằng đẵng này, cô nam quả nữ sớm chiều ở chung với nhau, bên trong phi thuyền tịch mịch, bên cạnh cửa sổ ngẫu nhiên gặp nhau, cùng nhau ngắm sao...

Không cố tình tiếp cận, nhưng vô tình tiếp cận, cuối cùng cũng là tiếp cận.

0O0

Hứa Nhạc cúi đầu bước ra khỏi căn phòng, giao phó một chút đám đội viên của Tiểu đội 7 phải cẩn thận quan sát nơi này, sau đó thông qua thông đạo im lặng được chiếu sáng rọi của phi thuyền rời khỏi khu vực trung tâm, đi thẳng xuống không gian tầng dưới của chiến hạm vũ trụ.

Đây là một chiếc phi thuyền chiến hạm cấp II đời mới nhất của Hạm đội Liên Bang. Bởi vì nó vẫn chưa từng được sử dụng qua trên chiến trường, cho nên mặc dù cũng không phải là hàng mới xuất xưởng, thế nhưng vẫn như cũ còn chưa chính thức đặt tên.

Không gian bên trong chiến hạm vô cùng rộng lớn, nhưng không gian mà khu sinh hoạt chiếm cứ thì lại cực kỳ hữu hạn. Hứa Nhạc bước lần theo khu vực cầu thang xuống liền ba cấp, liền đi đến tầng dưới cùng của chiến hạm. Hắn giẫm lên phần bề mặt hợp kim cứng rắn của sàn phi thuyền, cố gắng tiến hành một lần hít thở sâu để khôi phục lại tinh thần, sau đó nhanh chóng tiến về phía trước.

Những người đang tập trung trong khu nghỉ ngơi này cũng không ít. Ngoại trừ những thành viên đang chấp hành nhiệm vụ bên trên, những người còn lại của Tiểu đội 7 lúc này cũng đều ở cả nơi này, vừa uống rượu vừa xem TV. Trong khoảng thời gian dài lâu cùa hành trình nhàm chán này, các quân nhân sĩ quan ở trên chiến hạm vũ trụ đơn độc cũng đều vô cùng nhàm chán. Đám đội ngũ nhân viên, công tác phụ trợ... của phái đoàn biểu diễn trong buổi biểu diễn Thắng Lợi sắp tới đây, lúc này cũng đều đang tụ tập ở nơi này. Mọi người nói chuyện bàn tán mặc dù thanh âm cũng không lớn lắm, thế nhưng vẫn như cũ lộ ra một phần náo nhiệt vô cùng.

Tiến nhập vào một không gian có chút náo nhiệt này, nhưng trên mặt của Hứa Nhạc lại không cố ý thể hiện ra một sự bình tĩnh trầm mặc khác thường, hiển nhiên là vô cùng mất tự nhiên. Những người khác cũng không chú ý đến sự khác thường này của hắn, thế nhưng Bạch Ngọc Lan lại là người đầu tiên phản ứng, chầm chậm liếc nhìn về phía đó. Hắn giương mắt nhìn Hứa Nhạc, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại có chút không được tỉnh táo cho lắm, trong lòng thoáng giật mình một cái. Hắn nghĩ thầm Hứa Nhạc lúc trước chẳng phải là đơn thương độc mã chạy đi ám sát Mạch Đức Lâm cũng không đến nổi bần thần như vậy, lúc này chẳng qua là đứng gác một lúc bên ngoài cánh cửa căn phòng của cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang trên lầu trên mà thôi, lại như thế nào bị áp lực đến mức trở thành ra như vậy chứ?

Bạch Ngọc Lan dùng ánh mắt ra hiệu cho Hùng Lâm Tuyền đang đứng cách hắn không xa, sau đó hai người lặng lẽ không một tiếng động buông ly rượu đang cầm trong tay xuống, đi nhanh về hai bên phía sau của Hứa Nhạc. Hứa Nhạc phất phất tay, có chút mệt mỏi lắc lắc đầu, ý bảo bản thân mình cũng không có chuyện gì, cũng không cần ai phải đi theo.

Bạch Ngọc Lan cũng không biết làm gì, chỉ có thể dừng lại bước chân, giương mắt nhìn theo Hứa Nhạc, biểu tình nhìn qua hoàn toàn khác với ngày bình thường, cứ như vậy mà băng ngang khu vực ồn ào náo nhiệt của khu giải trí, im lặng đi về phía một góc trong căn nhà kho gần đó.