Giai Thoại Ngao Du Của Ăn Chơi Trác Táng

Chương 8




"Có chuyện gì vậy?"

Nhìn thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt Sophie, Seith đánh tiếng hỏi.

"Dạ thưa cô chủ, không biết vì sao, sáng nay tôi thấy một dĩa bánh cá để trước phòng người."

"Bánh cá?"

"Vâng ạ"

Seith đã mặc xong quần áo, bước ra cửa. Bên cạnh cánh cửa gỗ dày nặng, có một chiếc dĩa trơn không có hoa văn, bên trên đựng một cái bánh cá, đang bị Alex ngấu nghiến.

"Mày phàm ăn quá rồi đấy!"

Vì chuyện giành giật bánh cá hôm qua mà Alex đã bị Seith cấm ăn cá một ngày. Chú ta rất bất mãn, nên trước những lời trách móc kia, Alex chẳng phản ứng gì, chỉ chừa cho Seith một cái bóng mông kiêu kỳ.

Seith nhăn mày. Dù bị Alex gặm mất một nửa nhưng cái bánh cá trông y hệt cái của Alan hôm qua.

Hôm nay tuyết rơi thật dày. Sáng sớm, Seith đã đến sân luyện tập kiếm thuật. Giống như hôm qua, Isaac vẫn chưa đến nhưng Alan đã có mặt. Seith chọn cho mình một góc rồi ngồi xuống.

Alan tiến đến gần: "Cảm ơn em vì hôm qua đã giúp Rosa."

"Cậu ta đã cảm ơn rồi."

Alan hơi nghiền ngẫm nhìn vẻ mặt chẳng mấy thay đổi của Seith.

"Em rất thích sách nhỉ? Hôm qua luyện kiếm mệt như vậy nhưng vẫn có thể đọc sách đến khuya."

Quan hệ của hai người không tốt đến mức có thể trò chuyện về những vấn đề như sở thích các thứ.

Seith không kiên nhẫn, xẵng giọng: "Không cần vòng vo như thế! Ngươi muốn biết điều gì thì hãy nói thẳng đi!"

Alan mỉm cười, giọng điệu cũng ôn hòa hơn, giống như sự việc bị "nhúng chàm" hôm qua không hề tồn tại và quan hệ của hai người rất tốt vậy.

"Anh chỉ muốn trò chuyện với em thôi mà."

Nhìn thấy nụ cười giả tạo của cậu ta, Seith đứng dậy, đối diện với Alan:

"AlanAmber, nghe cho kỹ! Hôm qua ta chỉ tình cờ gặp Rosaria Amber ở thư viện. Ta không nhàm chán đến mức bắt nạt một thường dân còn phải che che giấu giấu. Những thứ ý nghĩ xấu xa trong đầu ngươi cũng nên che giấu cho kỹ vào."

Seith nói một tràng thật dài, giọng nói không có độ ấm, khuôn mặt cũng lạnh tanh. Đối với những kẻ lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo như người trước mặt, phương châm đối xử trước giờ của Seith luôn là không chừa mặt mũi.

Nụ cười của Alan biến mất. Đúng là cậu có ý định thăm dò xem mục đích thật sự khiến Seith tiếp cận Rosa là gì. Alan không tin, sự việc đêm qua chỉ là tình cờ.

Cậu không hiểu biết Seith Courteney, chỉ có thể dùng cách vụng về nhất bắt chuyện. Nhưng không ngờ cô nhóc trước mặt lại nhạy bén đến vậy, chẳng cần cậu nói nhiều, Seith đã biết hết.

Giọng nói của Seith không có sự tức giận cũng chẳng có sự khinh thường. Giống như nhỏ chỉ đang thuật lại một việc chẳng mấy quan trọng, nhắc nhở Alan đừng có đánh giá quá cao bản thân. Bọn họ không đáng để nhỏ phải nhọc tâm tính kế hãm hại vậy.

Alan rũ mắt: "Là anh thất lễ."

Seith chắp tay, không tỏ ý kiến.

Isaac bước vào cửa, cái không khí căng thẳng giữa hai học trò y đúc hôm qua lại đập vào mắt y.



Xem ra quan hệ của bọn chúng không tốt lắm!

Thấy Isaac, hai người kia cũng ăn ý cúi chào.

Isaac đưa cho mỗi người một thanh kiếm.

"Kiếm có linh hồn, chúng cảm nhận được ý chí của chủ nhân. Các trò hãy trở thành người xứng đáng với thanh kiếm mà mình đang nắm trên tay."

Seith cầm lấy chuôi kiếm, nhẹ nhàng chém vài đường vào không khí. Những tia sáng mặt trời buổi sớm dưới sự phản chiếu của thanh kiếm tạo thành những vệt sáng thật sắc bén. Hơi lạnh từ đầu ngón tay truyền đến, thanh kiếm hơi run rẩy giống như muốn truyền đạt đến Seith một ý niệm nào đó.

"Được rồi, bắt đầu thôi!"

Seith và Alan lại bắt đầu bài chạy buổi sáng. Kết quả chẳng khác hôm qua là mấy.

Cả một buổi sáng, cả hai chỉ lặp đi lặp lại duy nhất một thế kiếm. Isaac còn dặn thêm mỗi ngày phải luyện một trăm lần.

Cho đến khi hai cánh tay của Seith tê rần, cảm tưởng như chúng sắp rớt ra đến nơi, buổi học mới kết thúc.

Buổi chiều.

Louis không xuất hiện đúng như y nói vì Seith vẫn chưa thể điều tiết ma lực qua đầu ngón tay.

Seith nhắm mắt, dùng ý thức khống chế luồng ma lực đang chạy khắp cơ thể. Mỗi lần cảm thấy như sắp thành công thì vào giây phút then chốt, ma lực lại mất kiểm soát. Nhỏ không thể nào điều chỉnh lượng ma lực đúng với mong muốn của mình.

Lại luyện thêm vài lần, không có kết quả.

Người có rất nhiều sự kiên nhẫn như Seith cũng không tránh khỏi chán nản. Nhỏ ngồi vào chiếc bàn dưới tán cây phỉ trụi lủi, gục đầu vào bàn, hơi nhắm mắt. Chợt, Seith nhớ tới thanh kiếm buổi sáng, cái cảm giác lành lạnh kỳ quái, cảm nhận được từ chuôi kiếm là như thế nào nhỉ?

Seith ngồi bật dậy, chạy về phòng xách lấy thanh kiếm, đến sân tập, lại bắt đầu luyện đi luyện lại chiêu kiếm buổi sáng. Seith chuyên chú tới nỗi, Alan đến từ bao giờ cũng chẳng để ý.

Cứ mỗi lần lặp lại chém một lần, Seith cảm giác luồng khí lạnh lại từ thanh kiếm truyền vào cơ thể, chạy dọc khắp người, cộng hưởng với luồng ma lực trong cơ thể. Đám ma lực ngày thường cứng đầu cứng cổ dưới sự dẫn dắt của luồng khí lạnh cũng bắt đầu xoay chuyển có thứ tự. Seith nhắm mắt, cả người rơi vào một trạng thái huyền diệu mà nhỏ không thể nào giải thích nổi. Thanh kiếm trên tay giống như trở thành một bộ phận của cơ thể, ma lực cùng luồng khí lạnh kia giao hòa tạo thành một dòng chảy có thứ tự đi qua thanh kiếm rồi lại tuần hoàn quanh cơ thể.

Seith cảm giác lúc này đám ma lực ngoan ngoãn đến lạ, thử ép một ít ra ngoài.

Alan đứng một bên, kinh dị mà nhìn Seith đang chém ra từng nhát kiếm. Đến nhát thứ một trăm, từ đầu thanh kiếm một tầng băng sương theo chiều vết chém phóng vào không trung, tạo thành một vệt sáng xanh như mặt trăng khuyết. Xinh đẹp lại sắc bén!

Đôi mi cong vút của Seith hơi rung động, nhỏ từ tử mở mắt. Cột đá trước mặt đã bị chém làm hai nửa, từ bề mặt vết cắt có thể nhìn thấy một tầng băng sương còn bám lại.

Seith cứ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm phía trước. Cảm giác huyền diệu ban nãy vẫn còn vướng vấn trong đầu. Seith lại thử giơ kiếm, chém một đường. Một mặt trăng khuyết băng tuyết lại xuất hiện, chém thêm một cột đá khác làm đôi.

"Em có thể cảm nhận được kiếm ý rồi sao?"

Tiếng nói của Alan vang lên khiến Seith hồi phục tinh thần.

Kiếm ý cảnh!

Seith biết thứ đó. Nhỏ từng đọc trong một cuốn sách về kiếm, kiếm ý cảnh là trạng thái giao hòa giữa kiếm và kiếm sĩ, chỉ có những người tài năng xuất chúng nhất mới có thế cảm thụ đến trạng thái huyền diệu trên. Một khi bước vào được cảnh giới này, kiếm và kiếm sĩ sẽ cùng cảm nhận được ý chí của nhau, phối hợp nhịp nhàng hơn trước gấp trăm nghìn lần. Từ đó chiến lực của kiếm sĩ được nâng lên một tầm cao mới.

Nhưng, vấn đề là Seith mới chỉ tiếp xúc với kiếm chưa đầy một ngày. Cho dù có là thần đồng tài giỏi đến đâu, muốn luyện đến kiếm ý cảnh cũng phải trải qua một quá trình luyện tập cùng trải nghiệm đầy gian nan và thách thức.

Seith luôn tin chắc mình là một thiên tài nhưng tới mức như thế này thì thật là không tưởng tượng được!

Thấy Seith cứ mãi trầm tư, không để ý đến vấn đề của mình, Alan quơ quơ tay trước mặt nhỏ.

"Làm gì vậy?"



Seith giật mình. Bản năng cơ thể khiến nhỏ nhanh chóng lui người lại, tay phải cầm kiếm cũng không khống chế được vung về phía trước.

Alan tránh không kịp, cánh tay bị mũi kiếm xẹt qua tạo thành một vết rách dài bằng ngón tay út, máu theo khe hở thấm ra bên ngoài.

Seith vô - tình - làm - người - khác - bị - thương Courteney: "..."

"Ngươi không sao chứ?"

Alan lắc đầu: "Không sao."

Máu thấm ra ngoài, rơi thành từng giọt xuống đất phát ra những tiếng "lộp độp".

Alan: "..."

Seith: "..."

"Ta có thể xem vết thương của ngươi được không?"

Người hầu không được phép bước vào sân luyện tập để đảm bảo tính bảo mật cho các chiêu thức kiếm của Isaac. Từ đây đến phòng của Alan lại rất xa, cách tốt nhất hiện tại là xử lý miệng vết thương ngay tại chỗ để nó không tiếp tục chảy máu.

Alan khẽ gật đầu, giơ cánh tay bị thương lên trước.

Nhỏ đặt thanh kiếm lên giá để binh khí gần đó, tiến đến gần Alan rồi nhẹ nhàng nâng cánh tay cậu ta lên, dùng khăn tay của mình lau sạch vết máu. Sau đó, tháo dây ruy băng bằng lụa trên đầu, quấn một vòng quanh miệng vết thương. Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mặt, Seith vô thức nhớ tới cái nơ con bướm mà Rosaria thắt cho mình.

Không biết cậu ta học ở đâu ra cái kiểu băng bó miệng vết thương như thế!

Alan quan sát Seith thật chăm chú. Cô nhóc xử lý miệng vết thương của cậu rất cẩn thận. Nét mặt cũng rất chuyên chú. Nhưng khi đến nút thắt cuối cùng, không biết vì sao vẻ mặt của nhỏ lại trở nên nhu hòa đến lạ.

Trong khoảnh khắc, Alan cảm thấy như Seith đã thực sự mỉm cười thật nhẹ thật nhẹ. Giống như một đóa anh đào nở rộ trên nền tuyết trắng xóa, cao quý mà xinh đẹp.

"Xong rồi."

Thấy Alan vẫn cứ dại mặt ra không nói tiếng nào, Seith lại lớn tiếng hơn nữa: "Ngươi có thể bỏ tay xuống được rồi!"

"À... Ừ... Cảm ơn em."

Alan khôi phục tinh thần, khuôn mặt lại đỏ hết cả lên.

Seith nhăn mày. Vết thương của cậu ta cũng không sâu lắm, lại vừa mới bị thương chưa tới mấy phút, không nên phát sốt mới phải.

"Mặt ngươi đỏ quá. Không sao đó chứ?"

Lúc này thì không chỉ mặt mà cả người Alan cũng đỏ như tôm luộc. Cậu ta vội vàng quay mặt đi.

"Anh không sao."

Thấy Alan khăng khăng như thế, Seith cũng không muốn gặng hỏi thêm gì nữa.

"Ta sẽ cho bác sĩ đến kiểm tra miệng vết thương kỹ càng hơn. Ngươi trở về nghỉ ngơi đi."

Nói xong, nhỏ cũng xách theo thanh kiếm, xoay người, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.

Alan dõi theo bóng lưng của Seith, tay trái vô thức sờ lên miếng ruy băng nơi miệng vết thương, mãi cho đến khi mùi hoa anh đào vấn vương nơi chóp mũi biến mất.