Giá Của Cái Nghèo

Chương 97




Suốt buổi ở ủy ban Gạo không nói câu nào, cô trầm mặc một cách khác thường. Bên kia Hiếu vẫn chạy tất tả đi các cửa xin giấy tờ, còn cha con ông Đỏ ngồi một mình một góc:

– Sao ngồi im như tượng thế? Bị cảm hay sao mà ra nhiều mồ hôi thế này?

Gạo lắc đầu không buồn đáp, đầu óc cô đang nghĩ về lão Vinh cùng chiếc đồng hồ cơ hắn đang đeo trên tay. Hắn tông ở đâu, tông vào ai mà bị gãy chân? Sao gặp cô hắn có vẻ ngạc nhiên và lúng túng đến thế? Đầu cô đang nghĩ đến một giả thiết phải nói là khá hợp lí, nhưng như vậy thì cũng đồng nghĩa giã tâm con người thực sự là ghê gớm và khủng khiếp vô cùng.

Gạo ngước lên lờ đờ nhìn Hiếu đang lo làm giấy tờ, nhìn mặt cũng đoán được hắn rất mong mảnh đất đứng tên hắn. Xong ai dám khẳng định, hắn không dùng mánh khóe nào để chiếm đi hết tất cả đất đai của ông Gạo. Chia đất cho con là đúng, xong nếu nó tham lam của anh em, bất luận thế nào đều là kẻ vô đạo đức!

– Đưa thầy sang bên này Gạo ơi! Kí đi rồi về.

Giọng Hiếu hối hả tay vẫy em ra hiệu, Gạo mệt mỏi đứng đậy, người cô lạnh băng đỡ lấy thầy đi về phía Hiếu, hắn đang nóng lòng đứng đợi, bởi chỉ sau nhát kí này, mảnh đất của ông Đỏ sẽ chia làm ba làm hai, thậm chí tất cả đều rơi vào tay nó. Một đứa vẫn thao thao bất tuyệt câu nói hứa danh dự:” con chỉ tham của người ngoài thôi, người trong nhà con còn chẳng có gì cho , chứ tham lam làm cái gì”

Ông Đỏ đi lên trước theo cánh tay Hiếu chỉ vào tờ giấy điền tên. Sau ba chữ kí, ông ra ghế ngồi nhường chỗ cho con gái vào điều. Gạo lúc này đã run lên bần bật , cầm lấy đống giấy tờ, cô muốn trước khi hạ bút kí , phải xem xem mảnh đất đã chia đúng hay chưa, có chính xác với những gì ông Đỏ mong muốn hay là không.

Thế nhưng, khi còn lờ đờ nhìn,bên tai Hiếu vẫn hối thúc em kí đại cho xong. Gạo lảo đảo ngã xuống, tay rời cái bút đánh rơi xuống nền nhà , cô ngất lịm trước ủy ban ,cách giấy tờ chỉ có ba nét kí.

– Này!sao đấy! Dậy đi chứ, định ăn vạ đấy à? Kí nhanh còn về chứ.

Hiếu vẫn luôn mồm gọi em, nó không đỡ em gái dậy vì nghĩ con bé ngầm không đồng ý Kí giấy tờ, cho nên giả vờ ngất để làm khó.

Ông Đỏ thấy con ngã hốt hoảng đi đến, những người có mặt cũng đỡ Gạo ngồi ghế , người chạy đi mượn cho lọ dầu bôi tay bôi chân cho ấm nhưng Gạo không tỉnh. Bên kia, Hiếu vẫn đamg thu dọn đống giấy tờ, hắn nghiến răng kìm hãm cơn giận dữ. Nó tức vì năm lần bảy lượt bị gạo ngăn cản tất cả mọi chuyện. Nay chỉ còn một chút nữa thôi, mảnh đất là của Hiếu thì Gạo lại chơi bài ngất thì nghĩa lí gì nữa.

Mọi người vẫn vừa bôi dầu vừa vỗ vào mặt Gạo gọi , ông Đỏ nhìn con tím tái thì khóc. Nào ai có hiểu đứa con gái gầy còm này ngày hôm trước nó đã phải trải qua những gì. Mẹ ốm chăm mẹ, rồi mẹ chết, tới chị gái lấy chồng, rồi người ta tông trúng què một tay, ngày vẫn chặt tre, bán chuối. Rồi bố nó ốm, nó lại chăm, đến sự nhà chồng chị gái nó cũng tươm cả, cái chuồng lợn nó cũng quét. Thức trắng đêm cũng toàn khủng hoảng tinh thần. Nó ngất ngày hôm nay cũbg vẫn là trụ khỏe, chứ đáng lí nó phải sập từ mấy hôm trước rồi.

Hiếu bây giờ mới đi đến, đỡ lấy ông Đỏ, nó nói với ông:

– Thôi, để con nhờ người chở về trước, xong chốc Gạo tỉnh con chở nó về sau. Chắc là nó mệt nên ngất thôi, không có gì đáng lo đâu, con sẽ đưa nó qua trạm y tế kiểm tra xem thế nào?

Ông Đỏ gật, Hiếu nhờ một người làm trong xã đưa ông Đỏ về, còn mình thì cõng em chạy bộ sang trạm y tế gần đất. Trông con trai cõng em gái tuột cả dép nhưng vẫn cắm cổ chạy, ông Đỏ xót xa nhưng vẫn nói với theo:

– Cõng em từ từ con ơi không lại ngã…

-Vâng, con biết rồi, thầy cứ về trước đi ạ, chốc con chở nó về sau.

Nhìn Hiếu cõng em vào tận trong trạm xá, ông Đỏ mới yên tâm leo lên xe cậu thanh Hiếu nhờ chở bố về. Trong lòng, ông yên tâm vô cùng, bởi Hiếu đối đãi với em gái tốt, sau này ông có chết đi thì cũng bớt lo lắng cho cái Gạo.

Vứt em cái bạch ở trên giường, y tá ra toan kiểm tra thì Hiếu gàn, hắn nói:

– Kệ mẹ nó! Nó không ốm đau gì đâu. Nó giả vờ đấy!

Nói rồi, Hiếu vung tay tát em một cái cháy mặt, cú tát mạnh khiến năm ngón tay in lên má Gạo rõ ràng, nhưng Gạo vẫn không tỉnh lại.

Thấy vậy, cô y tá e rè, nói với Hiếu:

– Nó ngất thật đấy anh ơi, da tái xanh thế này dễ bị tụt huyết áp rồi.

– Tôi nói rồi!Cô cứ để nó đấy, không phải khám xét gì sất , tí tôi đưa nó về.

Hiếu gào lên khiến người y tá cũbg sợ. Vừa lúc đấy ,có người bệnh khác vào, cô đành chạy ra ,không thèm đoái hoài gì đến anh em nhà này nữa.

Hiếu nhìn chằm chằm vào mặt em, hắn gai mắt Gạo sẵn từ rất lâu rồi ,từ khi chửa đẻ ra cơ, cho đến bây giờ, khi mọi sự sắp thành thì nó quay ra ngất. Trong đầu Hiếu chỉ chăm chăm nghĩ cú ngất này là do Gạo cố tình để ngăn chặn nó . Tức càng thêm tức, bởi từ trước đến giờ hắn vỗ ngực cho mình là giỏi, còn Gạo thì liên tục cản trở gây khó dễ. Lần này hắn lên cơn điên thật rồi, gạo có sống cũng thành tật với nó.

Hiếu chạy đi sang bên ủy ban làm gì đấy, bỏ mặc em gái nằm bất động một mình không cứu chữa . Người y tá lúc nãy thấy Hiếu đi, liền quay lại giường gạo, đo huyết áp, rồi cắm ống truyền nước cho Gạo hồi sức.

Ở quanh cái ủy ban với cái trạm y tế này còn lạ lẫm gì với Hiếu, một kẻ ít học xong cậy quyền ông Phóng hách dịch . Từ ngày bỏ Khuê, người ta cũng thấy hắn bớt cái mồm xoen xoét ấy lại nhiều, bởi không còn ai chống lưng nữa . Hắn vẫn được người ta cho làm, không phải là người ta không dám đuổi, mà người ta chưa có đuổi . Với một tên văn thư ít lương, xong kiêm luôn cả chân chạy việc sai vặt thì người ta cũbg thấy có lợi chứ không lấy gì làm chướng mắt, hơn nữa bẩm sinh Hiếu có cái khiến ăn nói rất hay, rất được lòng người, cho nên hắn nịnh sếp cứ phải gọi là mượn .nhớ hôm nào ông cụ thân sinh đẻ ra ông phó chủ tịcb xã chết, hắn đến viếng xong vào gào khóc như người nhà hắn chết, ai nghe hắn khóc cũng cảm động, người lạ lại nghĩ chắc Hiếu là con cháu ở xa mới về nên lời lẽ mới ỉ ôi thế. Đội khóc thuê còn phải tắt đài cho hắn khóc. Cứ thế, hắn khóc thầy người ta cả mấy tiếng ròng, con cái ông cụ phải quay lại dỗ dành hắn bớt đau buồn. Gớm khổ thật!

Gạo nhờ được y tá truyền cho chai nước thì tỉnh dần ,bây giờ đã là chập choạng tối. Hiếu quay lại thấy em gái được người ta cứu chữa thì lại lên cơn điên. Hắn chạy vào dứt cái kim đang truyền nước ra rồi gào vào mặt y tá:

– Tao bảo mày cứu nó à? Ai cho mày truyền nước? Tao không trả tiền đâu đấy….

– Không cứu anh đưa nó vào đây làm cái gì, tôi không cứu để anh lật mặt nói trạm xá tắc trách không cứu người à ? Mà rõ là hay, mang nó để vào trạm y tế nhưng lại khômg cho cứu chữa. Không cho khám thì mang nó đi đâu thì mang, càng rộng chỗ.

Cuộc cãi cọ to bên ngoài phòng vừa dứt thì Gạo cũng mở mắt ra nhìn. May thay cô cũng nghe được câu nói đầy tìmh người của anh trai. Hiếu nó hết thuốc chữa rồi ,cuối cùng thứ nó cần vẫn chỉ là tiền chứ không phải là máu mủ tình thân. Hắn mà giết được Gạo,chắc hắn cũng giết rồi. Vậy là, Gạo đã limh cảm đúng.

Có tiếng người đi vào, Gạo nhắm mắt giả vờ chưa tỉnh. Tiếng chân dừng lại cửa phòng, gạo nghe thấy tiếng bật lửa , mùi thuốc lá bay ra khắp phòng, kèm đó giọng một người vang lên:

– Chú làm thế nào thì làm,chứ nó có vẻ biết mặt tôi rồi. Gì chứ mất chân bảo vệ xã tôi không tiếc, nhưng không khéo, cố ý giết người là phải đi tù mọt gông đấy….

– Anh còn trách tôi à? Què thì ở nhà đi, lại còn ra ngoài ủy ban làm cái gì. Con ôn con này nó timh lắm, không đùa được với nó đâu..

Gạo nằm trong phát hiện ra đấy là giọng lão Vinh cô gặp lúc chiều với Hiếu, hóa ra hai thằng này là một, chúng nó muốn đẩy cô vào chỗ chết.

Sau một lúc im lặng, Vinh nêu ra ý kiến:

– Con này nó biết nhiều thứ quá rồi, không thể để nó sống được. Nó sống ngày nào thì chú đau đầu ngày đấy. Hay là… quẳng nó chết đi là hơn.

Nghe đến đây Gạo sợ run người, trên này không ai thân thích, chỉ có một mình, cô mà chết chắc chẳng g ai biết lí do vì sao, thằ g Hiếu càng nhởn nhơ đạt được ý nguyện.

Im lặng một lúc Hiếu lắc đầu ,hắn nói:

– Nếu làm như thế thì sẽ rất dễ bị lộ, giờ tôi với anh là cùng hội ,anh phải nghe tôi, sau đợt này, tôi sẽ trả công cho anh thật hậu hĩnh. Mình sẽ chơi kế giết nhưng không chết, vừa không ai phát hiện, đỡ liên lụy, mà không để lại dấu vết nào .

-Cái đấy là như thế nào?như thế nào mà gọi là giết nhưng không chết. Nếu như thế nó chẳng báo chính quyền bắt mình chứ ngồi đấy mà khômg chết. Thà cứ cho nó một đường là xong, đỡ phiền hà.

Vinh bặm trợn nêu ra kế sách, hắn cũng ghê gớm lắm ,động tí là đòi giết người diệt khẩu. Nhưng hắn sẽ thua Hiếu ở cái đầu tinh anh láu cá. Hiếu chau mày lắc đầu giải thích:

– Chém giết không phải là kế hay, anh nghĩ nó đơn giản thế thôi chứ anh giết nó xong anh không phải đi tù à? Động não lên!phải dùng đầu mà suy nghĩ.

Hiếu cắm cảu chửi Vinh khiến hắn im bặt, nếu khoản kế sách thì đúng thật Vinh thua, cho nên Vinh lặng im không nói, bởi hắn biết Hiếu đã có kế sách gì rồi. Hiếu nói tiếp:

– Giết nó chắc chắn công an sẽ điều tra manh mối, mình có cẩn thận thế nào chúng nó cũng tìm ra. Vì thế tôi mới nói cái kế giết người nhưng không chết. Nó vừa khiến nó biến mất, xomg vẫn làm yên lòmg được lão già nhà tôi, làm gì thì làm,nói gì thì nói, mục đích chính của tôi là tiền bạc, đất đai. Chỉ cần làm nhanh gọn sạch sẽ là được. Sau thời gian ấy mình cứ giả vờ tìm kiếm, đến khoảng một thời gian thì coi như là chết không thấy xác, khi đó tôi đủ cơ sở để làm giấy báo tử. Lúc đó chẳng cần chữ kí của nó thì tất cả vẫn ở trong tay tôi.

– Nói như chú thì chẳng phải cuối cùng nó vẫn chết đấy thôi, thế thà giết ngay từ đầu không hơn à?

Vinh chau mày hỏi, Hiếu nói:

– Anh dốt quá, nếu xác định nó chết ngay thì ông Đỏ nhà tôi sẽ nghi. Không nhữbg thế , thằng con trai nhà lão Lang Nhị sẽ vào cuộc điều tra,nhà đó có vẻ ưng con gạo lấy thằng cháu lão. Tôi nói rồi kia mà,làm gì cũng không được để lại dấu vết, lộ hết biết chưa. Vừa làm xong ta phải nghe ngóng nữa.

Vinh gật đầu , đúng là Hiếu vẫn là tên ranh ma nhất. Ghé sát tai hắn nói ra kế hoạch khiến Vinh phải trầm trồ. Quả này, Hiếu đã vung lưới thì khó lòmg mà để ai lọt được.

Gạo nằm đấy nghe, xong còn kế hoạch gì của hai tên này thì cô không biết. Nhưng rõ ràng, cô đang gặp nguy hiểm. Khi mắt mới he hé, Vinh trông thấy hắn liền lấy cái nạng gỗ của mình đập một nhát vào đầu khiến Gạo bất tỉnh.

. Bảy giờ tối, Vinh đi mua bọc mồi về nhậu trước cửa phòng trạm y tế. Lúc này nhân viên y tế cũbg thay ca trực không còn phải người y tế lúc sớm. Sau khi uống được chai rượu cùng bọc lạc rang. Hiếu vào đưa cho người trông trạm một số tiền khá nhiều. Đời mà, mấy ai thấy tiền mà chê, vừa đưa, Hiếu bắt tay bắt chân cảm ơn mặc cho người đàn ôhg kia chẳng biết gì?

– Cảm ơn bác sĩ nhé, tôi xin đóng viện phí ạ, chẳng là đứa em gái tôi hồi chiều nó đi sang ủy ban làm giấy tờ, xong nó lên cơn động kinh co giật, tôi bế nó sang đây nằm giờ nó hồi lại rồi. Xin phép anh cho tôi đưa em nó về khômg gió máy.

Người kia không biết gì cũng gật đầu, bởi cơ bản ,hắn có phải bác sĩ hay y tá gì đâu. Cho nên đóng tiền xong thì đưa đi đâu thì đưa đi Nhưng số tiền quá nhiều,hắn cũng cẩn thận hỏi lại;

– Vậy có cần tôi kiểm tra xem lại không?

-À không! Cũbg khỏe khỏe rồi, nó bị như cơm bữa ấy mà. Không sao anh ạ, cái bệnh này khổ lắm, nó cắn tôi mấy lần ấy.

Người kia gật đầu, tỏ vẻ thông cảm. Hiếu vào cõng em gái ra xe, buộc chặt tay em vào bụng mình. Người trông trạm cũng chỉ nghĩ có lẽ vì động kinh cho mên được y tá tiêm thuốc ngủ . Vinh cũng tập tễnh ra xe mình đi thẳng, chúng nó thành công đưa Gạo ra khỏi trạm y tế .