Giá Của Cái Nghèo

Chương 96




Trời đêm dần về sáng , trên con đường vắng Gạo và chị gái bước đi, hai người im lặng không nói năng câu gì. Mỗi người có một suy nghĩ cho riêng mình, xong nếu để nhận xết về sự tình vừa rồi, thì cả hai sẽ có cái cảm thán giống nhau, kinh hoàng và rợn gáy.

Thảo nhìn sang em, gương mặt Gạo tỏ rõ vẻ mệt mỏi. Đã trông bố ốm thì chớ, mấy ngày lại sang dọn chuồng trại cho cái Thảo, đêm lại thức trắng. Phải như Thảo, nó đã gục xuống vì kiệt sức, ấy vậy mà em gái nó đứa đẻ non sức dặt dẹo từ bé lại không than mệt lấy một lời. Nó vẫn thế, vẫn giỏi cố gắng và chịu đựng:

– Này! Sao mày không kể với bà Thanh???

– Kể cái gì?

Gạo dửmg dưng hỏi lại trước tò mò của Thảo. Nó dừng lại ,hoài nghi về em, nó hỏi dò:

– Hay là mày không biết gì?thế mày biết gì về bí mật của tao?

Thảo nói, Gạo nhìn con chị mình thở dài, mọi chuyện qua đi xong nó vẫn bới móc lên không biết mệt. Bởi chưa một lần Gạo thẳng thắn kể cho nó nghe về bí mật nên giờ nó nghĩ Gạo biết về một thứ gì khác chứ không phải là chuyện nó bỏ bùa chồng:

– Rốt cuộc chị muốn nói về chuyện gì? Tôi không biết gì ngoài chuyện chị lấy xác cô Hường để hại thằng Quý cả. Tất cả cũng xong rồi, tôi nói thế thì chị cũng hiểu là tôi biết nhiều hơn suy nghĩ của chị nhiều. Còn vì sao tôi không kể, bởi tôi không thích, chị mà có bị bà Thanh đánh thì tôi cũbg chả hả hê được tí nào. Thôi thì ,cứ coi như tôi ăn ở tử tế, phiền chị sốmg đàng hoàng lên. Bởi đời người không dễ gì cho chị làm lại cuộc đời đâu, đừng có ngu dại mà mắc phải sai lầm nữa.

Thảo gật đầu chua xót, Gạo nói đúng, hay ho gì mà kể ra. Gạo đã có ý tốt muốn giấu mà nó cứ muốn đào bới lên. Nếu đổi lại nó là Gạo, chắc có lẽ nó sẽ bêu rếu con em mình độc ác từ làng trên xóm dưới chứ không im lặng thế này. Bởi vậy, vạn vật có thể thay đổi, nhưng lòmg tốt và sự tử tế là hai thứ có thể tồn tại muôn đời, thậm chí là mãi mãi.

Đưa Gạo về đến cổng, Gạo quay lại nói với Thảo:

– Thôi, Chị về đi, trời cũng sắp sáng rồi, tôi còn phải nấu lá tắm, thầy đang ốm , tôi mới tiếp xúc với xác chết, giờ mà vào âm khí ám vào người thầy lại ốm nặng thêm. Về đi, khi nào rảnh nhớ qua thăm thầy!

Thảo gật, nhắc đến ông Đỏ đôi mắt nó lấp lánh trực khóc, nỗi ân hận buồn tủi xâm lấn lấy tâm tư, nó có một người cha thật tốt , một đứa em hiền lành, còn bản thân nó thì … không.

Thảo đi, Gạo hái lá bưởi, hương nhu, xả , gừng, khúc tần đi ngay xuống bếp nấu nước tắm. Trong lúc chờ nước được, cẩn thận cô hơ người trước đống lửa để giảm bớt tà khí. Đến bây giờ khi mọi việc xong xuôi, cô mới có thể thở phào vì không ai phải chết.

Sáng hôm sau ông Đỏ thức dậy, đi lững thững ra hè ,ông biết cả đêm qua con gái không về nên đâm lo. Nhưng thấy khói trong bếp bay ra nghi ngút thì biết gạo đã về.

Bưng từ dưới bếp ra một tô cháo đầy quá ngọn, thấy thầy đã dậy Gạo cười. Đặt trước mặt ông rồi suýt xoa kêu nóng, Gạo giục:

– Thầy ơi!thầy ăn đi cho nóng, cháo gà thầy ạ. Còn con gà còi con thịt nốt rồi, khi nào gây lứa khác.

Gạo đảo đều bát cháo lên cho chóng nguội rồi đưa thìa cho thầy. Ông Đỏ cầm lấy rồi hỏi con:

– Đi đâu mà đêm không về?làng dạo này nhiều nghiện lắm đấy nhé. Nó thấy bé con thế này là nó bắt đấy.

– ôi dào! Ai nó còn bắt chứ con nhìn giống nghiện này nó tưởng là đồng nghiệp nó lại tha cho ấy.

Nghe Gạo nói mà ông Đỏ bật cười,hôm nay ông thấy mình khỏe ra nhiều, cũng nhờ con gái bao ngày chăm bẵm, chứ nhờ thằng con trai chắc ông chết phình bụng nó cũng chẳng biết mà đoái hoài.

Sịt soạt ăn cháo nóng, mồ hôi tứa ra, ômg Đỏ ăn còn Gạo ngồi vót tre . Vừa ăn ông nói với con gái:

– Gạo này!thầy cũng đỡ nhiều rồi,mà con cũbg tháo bột rồi, không ấy mai mấy cha con đi tách sổ đỏ cho thằng Hiếu đi, đỡ lằng nhằng.

Nghe ông Đỏ ngập ngừng, Gạo thôi cũbg không làm nữa. Nhìn thầy, cô hỏi:

– Có phải hôm qua con không có nhà, nó lại sang làm khó thầy cái gì rồi đúng không?

Trước câu hỏi Của con, ông hơi chột Dạ, bởi đúng thế thật. Hôm qua hai vợ chồng Hiếu vừa sang đề cập đến chuyện sang tên. Vừa vào , Hiếu để cân trái cây lên bàn , đúng với cái câu năm xưa ông đã từng chửi nó:” thằng Hiếu mà nó cho ai ăn gì,là y bài chốc lát nó lại xin xỏ hoặc ra điều kiện. Còn không ăn được của nó được ít, nó sẽ móc họng cho bằng được. Miếng ăn là miếng nhục, hay má miệng mắc quai, ông hiểu rõ hơn ai hết.

Thế nhưng sợ Gạo lại sang cãi nhau với Hiếu, ông không muốn, cho nên ông tặc lưỡi khuyên:

– Không, nó không bảo gì thầy, nhưng việc chia đất cho con thì cũng chỉ là sớm hay muộn . Giờ thầy còn minh mẫn, còn khỏe, thôi cứ chia cho nó rành mạch. Nay mai thầy lẩm cẩm hay chết, chúng mày đất ai cứ thế mà ở.

Gạo lặng im không nói lời nào, giờ gàn thì há chẳng phải cô là đứa tham. Nhưng nhắc đến chuyện chia đất, cô lại không muốn dây gì với thằbg Hiếu, một thằng ranh ma, sống chỉ biết ăn của người. Cái gương nó ăn đất của ông Tuất khiến ba người nhà ông thắt cổ chết vẫn còn, thì lấy gì ra đảm bảo nó sẽ không sống tệ với người trong nhà.

Người ta bảo, giặc ngoại xâm cũng sợ, nhưng không sợ bằng nội xâm, chúng cùng là giặc và cùng dùng mọi thủ đoạn để đánh đổ mình. Nếu như người ngoài có ý xấu, thì bản thân còn dễ phát hiện ra. Nhưng nếu là người trong gia đình có ý xấu, thì chưa chắc đã bị lộ. Bề ngoài thằbg Hiếu vẫn ngon ngọt như mía đường, vẫn lễ phép, vẫn ru ngủ người ta bằng nhưng lời nói chua hơn cứt. Nó ru ông Tuất vào chỗ chết là một ví dụ điển hình. Nếu không nhờ nói ngọt khiến người ta không đề phòng,thì còn lâu ông Tuất mới kí vào tờ giấy nó cho sẵn.

Trong thâm tâm, Gạo không muốn mảnh đất của ông bà để lại rơi vào tay kẻ chẳng ra gì. Có thể Hiếu nó vẫn tử tế đấy, vẫn thao thao bất tuyệt nói ngọt lấy lòng ông đấy, xong giả dụ sau này ông Đỏ chết đi,ai dám đảo bảo nó sẽ để Gạo sống yên ổn trong nhà này, hay là nó sẽ tống em ra ngoài đường để chiếm luôn căn nhà thờ tự.

-Này! Sao không nói gì thế?

Ông Đỏ thấy Gạo nghệch mặt ra thì hỏi, Gạo lắc đầu, cô đáp:

-Dạ không! Thầy làm thế là phải. Con có phản đối đâu.

Ông Đỏ nhìn con gật đầu, khẽ thở dài, ông nói:

– Thầy biết con đang lo , nhưng con ạ. Thôi thì cứ chia rõ ràng cho xong. Chứ nó mà ăn ở tệ, nó chiếm cả thì cũng chết. Thầy chẳng sống mãi mà ở giữa phân bua, chỉ mong thằng Hiếu nó thương em mà không làm gì thất đức. Tham của người ngoài đã đành, tham của anh em trong nhà, thì thầy có chết cũbg chẳng nhắm nổi mắt . Thôi thì mai có gì mấy cha con lên xã kí vào cho xong, của đứa nào phần đứa nấy đỡ nhập nhèm.

Gạo gật đầu đồng ý, lòng nhiều mối lo, xong cô lại không thể nói ra thành lời. Hiếu mà muốn tham, nhà ông có cản cũng không được, chứ đừng nói là phân chia rõ ràng. Tuy nhiên, cô cũng chỉ là phận con, ai lại đi khuyên thầy đừng chia đất, mà chuyện thầy cho đất con cái là chuyện xưa nay không hiếm , nó mà tham thì lúc bấy tính sau.

Hai cha con đang nói chuyện , thì bà Thanh cùng cái Thảo sang chơi. Trên tay cái Thảo mang nào trứng nào gà, nào chuối chín . Thấy hai cha con đabg ngồi, bà Thanh đi đến hỏi han:

– thầy trò dậy sớm thế, em lại cứ nghĩ sang tầm này chưa ai dậy.

– Thím đấy à? Nhà tôi dậy rồi đấy chứ ,gia đình làm nông mà,dậy sớm còn làm.

Bà Thanh gật đầu, hôm nay trông bà chân chất lắm ,nói chuyện mặt không bị vểnh lên như mọi hôm. Gật đầu ra hiệu cho con dâu để túi thức ăn xuống , bà Thanh thưa:

– Em sang đây trước là thăm bác, sau là cảm ơn cháu Gạo. Nói thật thằng Quý không nhờ con bé chỉ thầy thì chết rồi. Có ít thịt gà với con lợn trại mổ, mang sang cho hai cha con ăn lấy thảo.

Gạo nhận lấy túi đồ cảm ơn rối rít, ông Đỏ không biết gạo đã làm gì liền hỏi:

– Thế con Gạo nó làm được trò trống gì mà thím phải sang đây cảm ơn thế này?

Bà Thanh lúng túng nhìn Gạo, cô khẽ lắc đầu, vì chuyện của nhà bà ,cô không kể cho ông Đỏ nên ông không biết gì. Bà Thanh hiểu ý nên nói lánh sang chuyện khác không đáp.

Ngồi chơi một lúc thì bà Thanh về, tiễn bà ra đến cổng, Gạo hỏi:

– Quý thế nào rồi thím?

– Nó vẫn thế, vẫn mê man, nhưng mà có vẻ khả quan lắm, lâu lâu tay nó lại động động. Chiều ông Long về, chắc cô cho nó lên viện tỉnh nằm truyền nước cho mau lại người.

Gạo gật đầu, nghĩ như bà cũbg phải, chuyện qua rồi, giờ là lúc tập trung chăm sóc Quý cho nó mau hồi sức.

Ngày hôm ấy trôi qua yên ả sau những ngày biến động ,đêm ấy , Gạo ngủ say lắm, còn mơ thấy bà Đỏ. Bà chả nói gì ,mà chỉ ngồi thút thít khóc thương con. Gạo có hỏi thế nào, bà cũng chẳng hé răng nói lấy một câu.

Có một chuyện quan trọng mà Gạo đã quên mất ,đấy là lời phán của bà mù. Bà có nói sắp tới cô gặp vận đen, hôm nay phải sang nhà lấy bùa bà mù làm để đeo tránh hạn,xong cô lại quên bằng đi.

Sáng hôm sau, vừa mở mắt thì Hiếu vào gọi, hắn hăm hở nói với ông Đỏ:

– Trưa nay thầy với em sang nhà con ăn cơm ạ. Gạo sang sớm để phụ chị Vui nấu cơm nhé.

Gạo gật đầu không đáp ,nhưng hiếu vẫn phải đế thêm một câu vào tâng bốc mình lên :

– Hôm nay anh mua được cân tôm to đem về hấp để đãi thầy với em. Nhất cô Gạo đấy nhé, có gì ngon anh cũng nhớ đến cô với thầy đấy.

Gạo nhe răng ra cười còn nhạt hơn nước ốc, cô đáp:

– Gớm, ăn vào mồm còn có sức mà kí sổ đỏ cho nhà anh chứ nuốt không đấy. Chưa ăn thì đừng có quảng cáo , chứ ăn vào lại thiu với đi ỉa thì xui lắm.

Hiếu nghe Gạo nói thì tắt hẳn nụ cười, đúng thật còn gì, có khi nào nó cho người ta ăn không được bữa cơm, nếu không phải hắn đang ru ông Đỏ kí cho đất thì làm gì có bữa ăn nào ở đây.

Chín giờ,Gạo sang bên sân phụ Vui nấu cơm . Nhìn cách Hiếu chăm Vui là đủ hiểu hắn mong đứa con này thế nào, nhưng chỉ có gạo là biết đấy không phải là con hắn, xong cô cũng khômg có ý định nói ra bây giờ. Bởi cô sợ Hiếu sẽ chơi bẩn với mình, lúc ấy cô vẫn có cái để mà đáp trả hắn.

Sắp đến bữa , Hiếu sang cõng thầy , nhìn cảnh con cõng cha sao mà ấm lòmg quá đỗi,đến ông Đỏ sống trải qua nhiều mà còn chẳng biết thằng hiếu có tử tế với mình thật hay là không.

Tử tế hay không thì phải qua hôm nay, khi kí xong vào tờ giấy chia chát, và cả cho đến khi ông chết đi thì mới biết.

Đúng là của đắt tiền, ăn vào mồm cũng đáng , Gạo bóc tôm cho ông Đỏ ăn, thấy lạ hai cha con ăn cũng nhiều. Bởi không ăn thì hôm nay nó cũng lấy đất.

Ăn xong ai về nhà nấy, đến độ hai giờ ủy ban ban mở cửa Hiếu sẽ sang chở từng người một đi.

Đầu tiên là ông Đỏ xong tiếp là cái Gạo và Thảo . Nhưng khi đi qua nhà Long lợn thì nghe đâu cả nhà đã đưa quý đi viện, nên trước mắt chỉ ông Đỏ và Gạo kí giấy tờ.

Vừa chở Gạo đến nơi, thì tới cổng Hiếu và Gạo gặp một người làm trong xã, đấy là tên Vinh- bảo vệ .

Tuy nhiên chân hắn đang bó bột , chống nạng lên ủy ban không biết làm gì, thì Hiếu hỏi:

– sao … sao lại ra đây, chân cẳng thế này đi lại nhiều làm cái gì ?sao không ở nhà? Ai chở ra đây thế?

– Ôi dào ngồi buồn cũng chán, ra đây xem giấy tờ sổ sách ,trực ban. Làm gì cần ai chở, tôi toàn tự đi xe máy ra đây.

Nói rồi, Vinh chỉ vào cái xe cũ đã vỡ yếm dựng trước cửa trực . Giọng người đàn ông này ồm ồm nghe rất rợn, Gạo chăm chăm nhìn người đàn ông này. Tuy lạ, xong lại thấy quen quen.

Gạo quan tâm chỉ vào cái chân băng bó mà hỏi:

– Chân chú làm sao thế ạ?

-À, chú bị ngã xe…

Vinh vừa xoa vào cái chân đau vừa nói, bất giác gạo nhìn xuống cổ tay, nơi người bảo vệ què có cái đồng hồ cơ đã cũ, và hắn đôi giàu màu đen. Gạo chột dạ nhìn Vinh , trên mặt hắn cũng khá nhiều vết sẹo to bé đủ kích cỡ đang ăn da non. Lại nhìn vào cái xe cũ đỗ ngoài kia, Gạo nhắm mắt cô muốn dành sự tập trung để tìm lại sự việc cũ dù chỉ là chút ít.

– Chú này!chú ngã ở đâu thế?chú có tông phải ai không mà trông có vẻ nặng nhỉ?

– Chú..

Gạo tỉ tê hỏi han,nhưng Vinh chưa kịp nói, thì Hiếu đi trước hối thúc:

– Thôi, đi vào đi đã rồi chốc nói. Làm nhanh đi cho xong.

Cuộc nói chuyện bị lỡ dở, Gạo rất muốn hỏi thêm , xong không được,cô đành phải theo Hiếu vào. Khi ngoảnh lại nhìn ra sân tìm người đàn ông gãy chân ban nãy thì hắn đã đi đâu mất.