Giá Của Cái Nghèo

Chương 86




Mắc màn , đắp chăn cho ông Đỏ cẩn thận, Gạo đi ra ngoài hè ngồi, đêm nay trăng thamh gió hiu hiu thổi. Kể từ hôm ômg Đỏ ốm, Gạo không hay nằm bên buồn, mà trải chiếu nằm ngay mấy cái ghế uống nước. Nói thì bảo gở, chứ Gạo sợ ông Đỏ chết , nằm đấy lâu lâu vào sờ xem ômg còn thở hay là không.

Ngồi một mình, Gạo nhìn lên trời, đêm nay là đêm mà đáng lí nếu được nhà bà Thanh ông Long cho phép, thì bà mù sẽ đến cúng cho cô Hường, không nhữbg vậy còn cải táng mộ mành cho cô an nghỉ . Thế nhưng mọi chuyện không thành, Gạo chỉ có thể ngồi ở đây lo lắng, chỉ mong tất cả sẽ không sao.

Nghĩ thì bà mù nói cũng đúng, cứ như thể cô Hường linh thiêng không muốn người ngoài can thiệp vào, lúc chưa biết gì, thì Gạo được sang nhà bà thanh làm, sau khi phát hiện ra sự thật thì lập tức cô bị đuổi. Bà Thamh cũng không đồng ý cho cúng bái liên quan, cắt đứt mọi thứ không cho ai can thiệp. Thôi thì… mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chuyện có đi đến đâu cũng là ý trời.

Cùng thời điểm ấy tại phòng của Thảo, nó mới bị chồng hà h thêm mấy hiệp nữa khiến nó đau từ tromg ruột đau ra. Trên cái váy lụa mặc ngủ rớm máu khắp nơi, nó không dám tin nó với chồng yêu nhau kiểu này. Ai không biết lại nghĩ nó bị chồmg đánh thì đúng hơn.

Sau bữa cơm tối, nó lên phòng lúc chín giờ cho đến giờ là hai giờ sáng nó bị hành liên tục ba trận khiến toàn thân nó như rời từng đốt xương. Cứ mỗi lần xuống nhà uống cốc nước, hay đi vệ sinh, khi vào nó đã thấy Quý nằm vắt vẻo trên giường thủ thế gợi tìmh. Thảo cáu không chịu nhưng nó vẫn không thoát, bây giờ nó khômg có quyền quyết địmh.

Quý vừa mới ngủ tức thì,Thảo liền lê thân ra ghế ngồi,nó không dám phát ra tiếng động vì sợ Quý sẽ thức dậy rồi nó lại bị hành thêm một trận nữa. Trong thâm tâm, nó chỉ nghĩ đơn giản chắc chồng nó đi chơi bời ở đâu, bị bạn bè đểu cho ăn nhầm thứ gì như thuốc kích dục đâm ra mới Vậy . Qua ngày mai nó lại khỏi bây giờ.

Thảo ngồi một lúc thì buồn ngủ, nó trèo lên giường thiếp đi . Chưa đến mười phút sau thì Quý nằm ở bên bất ngờ ngồi bật dậy mở mắt trừng trừng, hắn nhìn vào khoảnh không trước mặt rồi đứng dậy đi ra khỏi nhà. Quý không đi hướng cửa chính, mà đi hướng cửa sổ, men theo cái ốmg nhựa cũ trèo xuống sân. Cứ như thế, nó lầm lũi đi trong vô thức vào ban đêm như có ai dắt tay. Trời thì tối đen như mực, Quý không cần nhìn đường bởi bên tai nó đang văng vẳng tiếng cười đùa ròn rã:

– Lại đây với em!lại đây….!

Quý nở nụ cười nhe hàm răng trắng ởm rồi chạy băng băng, chỉ một lúc sau ,nó đã đứng ở cámh đồng, nằm xuống cạnh một cái mộ , Quý ngủ ngon làmh trên ấy, cho đến khi gà gáy canh năm, nó mới chạy về nhà, cũng theo đường cửa sổ, nằm lên giường cạnh vợ như chưa có Chuyện gì xảy ra.

Thảo vừa mở mắt dậy lúc bảy giờ, toàn thân đau nhức như ai đó bẻ xương. Bên cạnh, Quý vẫn gáy đều đều. Nó thở dài vì may thay, đêm hôm qua nó không còn bị chồng hành hạ thêm một lần nào nữa. Chưa bao giờ, chưa khi nào một đứa dâm đãng như nó lại cảm thấy rùng mình khi nhắc đến chuyện chăn gối với chồng.

Xuống nhà, bà Thanh lại nhìn nó với ánh mắt khó chịu. Đây không phải là lần đầu nó dậy muộn, và tất cả bố mẹ chồng đã ăn xong bữa sáng, ai bị chửi thì buồn, chứ cái Thảo càng chửi thì càng chây ì ,nó quen bị chửi quá rồi. Nên xuống nhà thấy cái mặt xị ra của mẹ chồng ,nó cũng đã biết chốc nữa nó sẽ bị ăn chửi tiếp.

Biết thân biết phận , nó không nhờ giúp việc nấu mà tự vào bếp nấu đồ ăn cho mình . Bà Thanh chưa nói gì, vẫn ngồi ở bàn ăn phóng con mắt sắc như lưỡi lam chẫu về phía nó. Nhìn cái nét lù khù của nó hôm nay , trái ngược hoàn toàn với nó mọi ngày. Không những thế, bà còn trông thấy tay chân nó bầm tím hết ,có chỗ còn tứa máu. Sáng nay bà không chửi nó về chuyện dậy muộn như mọi khi ,mà bà nói nó chuyện khác:

– Chị Thảo này! Tôi nói ra chuyện này chị đừng chê tôi vô duyên, nhưng vì đêm chị rên rỉ to quá khiến tôi mất ngủ. Biết là vợ chồng son nhưng bớt bớt mồm lại chị, chị sợ chị không rên ,người ta lại không biết anh chị vợ chồng son hay sao. Tôi già cả rồi, làm việc cả ngày mệt, đến đêm vợ chồng chị không cho tôi ngủ, chắc tôi ốm mất.

– Vâng, lần sau con sẽ để ý ạ.

Giọng thảo thều thào vì mệt khiến bà Thanh cũng thôi không mắng nữa. Nói xong với con dâu đôi ba câu, bà Thanh sang tiệm cầm đồ, ông Long đi từ sớm , bà giúp việc thì đi chợ,một mình nó trong nhà bất giác lạnh sống lưng, nó sợ khi tỉnh lại, nó sẽ lại bị Quý dày xéo nên đi ra ngoài lamg thang lảng tránh.

Vừa đi ra ngoài thì gặp cái Gạo cũng đi chợ, thấy chị gái sau đêm qua vẫn bình an vô sự, Gạo khẽ thở phào. May thay không có ai bị làm sao cả.

Thảo đi như thế ngoài đường mà chẳng vào nhà ai, đến tầm gần giờ cơm nó mới về nhà, cả ngày không làm gì khiến bà thanh càmg thêm gai mắt. Nó cũng đành chịu bởi nó không thể nói ra rằng nó đang trốn tránh chồng nó được:

-Này!Mày không định gọi chồng mày xuống ăn cơm à? Làm vợ kiểu gì đấy?

-chắc… chắc anh ấy mệt , u để anh ấy ngủ thêm lúc nữa.

Thảo giật mình khi bà Thanh bắt nó gọi chồng dậy ăn cơm, nhưng nó lấy lí do khéo để tránh mặt. Bà Thanh là mẹ quý, lại chiều nó nhất nhà nên bà bắt nó đi gọi;

– Cả ngày hôm nay mày không làm được cái giống gì rồi, nay có mỗi việc gọi chồng xuống ăn cơm mày còn địmh đùn đẩy à? Nó ngủ từ hôm qua, đến sáng nay, giờ trưa rồi, đi gọi nó mau lên . Đúng là hàng vô tích sự.

Bị ép, cái Thảo rón rén ngại ngần đứng dậy, chưa bao giờ nó cảm thấy đi gọi chồmg khó khăn đến mức này. Cứ nghĩ đến đêm qua nó bị hành suốt đêm, Quý túm tóc, bóp cổ, nắm tay ngỡ khiến nó gãy xương để làm tình thì đúng thật khác gì tra tấn.

Khi mới đi được vài bước, thì tiếng chân của Quý đi xuống, thấy mặt nó, cả nhà im lặng vài giây, tất cả đều thoáng giật mình ,bởi chỉ có từ hôm qua đến hôm nay thôi, tóc tai, râu ria nó đã mọc dài ra tua tủa, người ngợm gầy lại, mắt cũng trũng vào khiến ai nấy đều bàng hòabg.

Quý đi qua mặt vợ, hắn thấy dọn cơm lên ngồi luôn. Mặc kệ mẹ nó đang ngồi trước mặt, Quý ăn vội ăn vàng, hắn và một nhát hết cả nửa bát cơm. Thức ăn cứ gắp lớn gắp bé bỏ vào trong mồm nhai. Thấy không ai ăn, Quý hỏi:

– ơ kìa!không ai ăn à?không ăn là con ăn hết đấy.

Nói xong câu ấy, Quý đổ cả đĩa thịt xào vào bát mình, hết cơm, hắn lại xới thêm, nèn thật chặt đầy quá ngọn như bát cơm cúng người chết. Thấy con ăn nhiều, râu tóc mọc dài, lại nghe tiếng rên của con dâu hôm qua, thì ai cũng đinh ninh vợ chồng nhà này làm chuyện chăn gối quá sức mà thôi.

Bà Thanh trông con thì lắc đầu, bà nói:

– Biết là trẻ khỏe, thế nhưng mà làm nó vừa thôi, làm nhiều gãy lưng đấy không đùa thôi. Người ta một tuần làm ba bốn buổi là cùng, còn lại là nghỉ dưỡng sức nữa.

Quý không nói gì, nghe mẹ nói thì chỉ nhăn răng ra cười. Còn Thảo đứng sau chột dạ, ngày hôm qua của nó đã bằng một tuần thậm chí cả tháng của người ta chứ ít gì. Tính ra, nó phục vụ chồng ngang ngửa với đi làm đĩ nữa.

Trưa trật, cả nhà lên phòng, nó cũng phải lên, nhưng đúng như những gì nó lo lắng, vừa bước vào trong phòng, nó đã bị chồng túm tóc lôi xuống giường, khiến nó bất ngờ ngã đập đầu vào thành gỗ choáng váng. Ấy thế mà thằng Quý cũng không nhìn cảm nhận của nó đang đau đớn ôm đầu . Cơ bắp cuồn cuộn xé toạc cái váy trong vòng ba giây. Thảo mệt mỏi đau đớn nói với Quý

-Mình có thể nghỉ một ngày hôm nay không? Em chết mất…

– Chẳng phải em thích thế lắm sao? Anh đang chiều em đấy.

Nói xong Quý lại nắm chặt cánh tay vợ bẻ ngược ra đằng sau khiến Thảo đau khóc gào lên . Bà Thanh bên dưới nhà lại nghe thấy, chép miệng nghiến răng, bà chửi;

– M ẹ kiếp!cái loại vô văn hóa này. Nhắc đến tận mặt rồi mà vẫ không tiếp thu.

Bà không hề biết, tiếng gào lên vừa rồi là tiếng của con dâu đau bị bẻ tay, chứ chả phải nó rên rỉ khoái lạc. Quý ra sức làm tình hành hạ cái thảo khiến nó không kháng cự được . Hễ cứ túm được cái gì ,là nó bóp thật chặt cấu véo cái Thảo tứa máu . Hành xử xong, nó mặc kệ vợ rồi lăm ra ngủ, nhưng chỉ độ hai tiếng sau, nó lại vùng dậy tiếp tục bắt vợ phục vụ mình. Cái Thảo từ thích thú khoái lạc nay cũng sợ hãi hoảng loạn, trong đầu nó chỉ nghĩ được có lẽ chồmg nó ăn phải cái gì.

Liên tiếp những ngàu sau đó là chuỗi ngày nó bị hành hạ kinh khủng khiếp, chỗ kín đã bị rỉ máu, sưng lên . Đêm thì ngủ ít, ban ngày bị mẹ chồng bắt làm khiến nó ứa cả nước mắt, xong vì đó là chuyện tế nhị, nó vẫn hé răng nửa lời.

Tuy nhiên , chuyện chồng nó càng ngày càng khác người thì ai cũng thấy. Bình thường quý chơi bời thâu đêm suốt sáng, có khi mấy ngày không về, bà Thanh lại phải cử người đi tìm . Nói chuyện cũbg có phần ít hơn, xong mỗi lần thức dậy trông râu tóc lại dài hơn một chút. Nhưng Quý không đi cắt, mà để y nguyên , cơm vẫn ăn lắm, có khi nấu khẩu phần cho cả gia đình nó cũng ăn sạch sẽ. Thắc mắc là vậy, nhưng người ta cũng chỉ biết biện mi nh rằng Quý sinh lực mạnh, nên có phần ăn nhiều. Thêm nữa ,giờ có vợ cũng Chín chắn hơn, nên không muốn giao du chơi bời nữa mà chỉ quanh quẩn ở nhà. Tóm lại, họ không muốn nghĩ đến chiều hướng xấu ,mà chỉ muốn nghĩ theo chiều hướng bình thường, tích cực nhất, không dính dáng gì đến một tí tâm linh nào, nhất là khi không được phép nhắc đến tên cô Hường.

Sáng hôm ấy, khi vừa mở cửa, thì chú Đàm,một người chuyên kéo cá đi đến, để con xe đạp ra rồi nói với bà Thanh:.

– Chị Thanh xem cho em cái xe này cần được bao nhiêu. em cầm tháng sau em chuộc lại.

Bà Thanh thấy khách thì niềm nở, cũng chẳng phải ai xa lạ, toàn là người cùng là, bà hỏi han vài câu xã giao:

– Chú Đàm đấy à? Hôm nay không đi kéo cá hả chú. Xe không đi hay sao mà cầm?

– Em chỉ kéo lúc ban đêm thôi, chứ ban ngày đồng người ta đánh động cá nào dám ra. Xe này em vẫn đi đấy chứ, mà kẹt tiền đómg học cho con, chị xem xem được bao nhiêu, tháng sau em chuộc ngay mà.

Bà thamh đi vào lấy cái kính ra đeo xem xe cho kĩ, nhìn cái xe đã cũ ,bà lắc đầu:

– Xe nhật thật đấy mà cũ quá rồi chú ơi. Thôi toàn người làng, tôi cầm chú hai trăm, tháng sau đến trả thôi hai trăm rưởi là được. Chứ xe này han hết rồi chỉ bán giá sắt vụn thôi.

Chú Đàm tặc lưỡi gật đầu, bởi biết ý mình là người mở hàng đầu tiên , lại đang cần tiền nên khômg dám khằn khò. Với lại, bà thanh thi thoảng cũng mua cá cho chú nên chú cũng nể. Gật đầu chốt giá, bà Thanh vào trong quầy lấy tiền đưa, trong lúc đợi, chú nhớ ra chuyện này liền kể:

-Thằng Quý nhà chị vẫn theo thầy nó lên tỉnh làm ăn chứ. Mấy đêm nay liền em đi kéo cá gặp nó, mới đầu thấy nó chạy em không chắc là nó. Nhưng đêm lâu em đang kéo bờ bên này, nó đi bờ bên kia cách nhau cái cừ thôi, trăng sáng, em trông thấy nó nhảy qua mương xomg nằm trên mộ cái Hường. Em đi lại gần thấy cu cậu ngủ say rồi, chắc chị lại chửi nó đi chơi muộn khômg cho nó vào chứ gì?nó cũng lớn rồi, có vợ rồi chứ có phải trẻ con đâu, người ngoài biết được lại cười…

” cạnh!!!”

Bà Thanh đóng cánh tủ sập mạnh lại , bà nhìn chú Đàm trước mặt, tay bà bóp chặt mấy đồng tiền lại vào nhau vì tức, nhưng hơn hết là vì sợ khiến chú Đàm cũng giật mình.

Vài giây sau, bà thanh bật cười hòa nhã, bà nói khéo với chú:

– chắc mấy đêm tôi về quê, hai vợ chồng ở nhà cãi nhau, con vợ nó giận nên không cho thằng bé vào ấy mà. Chú kệ xác nó, cho hai vợ cho tự bảo ban nhau.

Chú Đàm thật thà gật đầu, xong thương người lại nói:

. -Vâng, em cũng nghĩ thế, nhưng nghĩ cũng lạ, bao nhiêu cái mộ chát xi măng hay ốp đá nó không nằm, lại cứ đi nằm trên cái mộ con Hường, đất dính bẩn quần áo ấy chứ. Thôi, em xin bác em về nhé…

. Chú Đàm nhận tiền xong thì về ngay, chuyện đấy chẳng quan trọng bằng chuyện có tiền đóng học cho con. Trông thằng Quý ngủ ở bãi tha ma thì cũng lạ đấy, nhưng Hơn hết , chú biết người giàu không thích người ngoài can thiệp quá sâu, chú chỉ cần nhắc như vậy, người chiều con trai như bà Thanh tự khắc biết làm gì.