Giá Của Cái Nghèo

Chương 57




Gạo nói rồi giật cái tay con Thảo ra khỏi người mình, đôi mắt ướt nhoẹt nhìn con chị đần thối đần nát vì tức. Cô biết, hôm nay là ngày vui của Thảo, cô không muốn nói nhiều đâm ra cãi nhau người ta lại cười cho. Ấy thế mà chỉ còn ít phút theo chồng, nó vẫn còn ngoác mồm ra chửi em về cách ăn mặc .
Bộ quần áo này là tiền bà Đỏ cho Gạo. Số tiền ít ỏi bà được người của xã vào thăm gia đình có hoàn cảnh khó khăn, bản thân bà lại mất khả năng lao động. Cầm lấy tiền bà nhìn Gạo, đứa con gái bao năm không biết bộ quần áo mới là gì, suốt ngày đầu tắt mặt tối làm đỡ đần cha. Lấy cớ năm ấy Gạo được học sinh giỏi, bà đưa tiền cho con bảo mua bộ quần áo lành lặn mà mặc, chứ cứ mặc áo vá thế này chẳng khác gì bà cụ. Đấy cũng là món quà cuối cùng bà Đỏ cho con gái trước khi chết, ngày thường nào dám bỏ ra mặc, có hôm nay cưới chị Gạo mới mặc lần đầu tiên, ấy thế mà nó còn lỡ lòmg chê trách.
Gạo biết , đầu óc cái Thảo dù có nói mấy câu như vậy thì nó cũng không biết gì, ý của Gạo muốn nhắc chị mình, dù hôm nay có theo nhà chồng ,sống một cuộc sống đầm ấm sung sướng, gắp miếng thịt đưa lên mồm phải nhớ đến ngày tháng cơ cực, miếng ăn thiếu thốn để còn tiết kiệm, để không phung phí, để nhớ đến thầy đến em gái ở nhà vẫn cơ cực vất vả, mà sốmg cho tử tế, đàng hoàng. Nhưng … xem chừng cái đầu đất này không biết gì.
” cha đưa mẹ đón” ,truyền thống bao đời về tục đón dâu, một tay bà Thanh cầm cái nón ,tay kia cầm tráp trầu , xong khuôn mặt không phấn khởi gì, biết là sang đây cưới Thảo, xong mắt bà cứ nhìn Gạo tặc lưỡi tiếc rẻ . Ngỡ tưởng lấy được con dâu bao người ước quý như vàng trắng ,ngọc bội. Mà thế quái nào giờ lại thành cục đất phèn chua, nghĩ mà chán , nhão hết cả lòng mề:
– Bà ạ! Cháu Thảo nó còn nhiều điều không biết gì, sang bên ấy mong ông bà dạy cháu nhiều hơn.
Ông Đỏ lí nhí nói ,bà Thanh gật đầu. Từ hôm nay hai nhà cũng trở thành thông gia, cách xưng hô cũng khác. Nghe bà Thanh nói, Quý bắt bà phải xóa nợ cho nhà ông Đỏ, tính thằng Quý cục cằn , ông bà không làm theo không được. Ngày xưa khi nó nói thích cái Gạo, nó còn giống người bình thường. Từ khi nó đòi sống đòi chết lấy cái Thảo, gần như cái máu chó điên càng tăng lên bội phần, nói câu trước câu sau là nó đập đồ , nhất nhất nó bắt thầy u làm theo ý nó.
Đến giờ rước dâu, theo như phong tục về nhà chồng, cô dâu ngoài không được ngoái đầu lại nhìn, thì phải khóc thật to, khóc để tỏ lòng hiếu thảo, cũng như nỗi nỗi nhớ xa thầy xa anh em ruột thịt. Càng khóc to, khóc cật lực, thì người ngoài càng đánh giá cái nết của cô dâu, nhất là khi bà Đỏ mất cách đây không lâu.
Ngặt nỗi ,cái Thảo không khóc được, cứ nghĩ đến sắp sửa mình lấy chồng giàu lại đẹp trai là nó ngoác mồm ra cười . Sợ người ta dị nghị, nó than với Gạo:
– Chết rồi, tao không khóc được giờ phải làm sao đây….
– Cô dâu chú rể chuẩn bị ra cổng hoa chụp ảnh nhé, đến giờ đón dâu rồi…
Vừa than với gái thì tiếng ông chụp ảnh gọi khiến Thảo lúng túng xếch váy chạy. Gạo nghe thấy chị kêu thì cũng muốn giúp, nhón trên đầu giường có chai dầu gió xanh, cô đổ ồng ộc ra tay rồi chạy theo cái Thảo
” Bốp”!
Gạo tát một nhát giữa mặt Thảo khiến nó giật mình kêu:
– Tiên sư bố Con đĩ này, sao mày đánh tao?
– Có thấy cay mắt chưa, tôi vừa mới cho tí dầu gió vào để Chị khóc cho dễ đấy.
Đúng thế thật, Thảo dụi mắt càng nhiều thì càng xót mắt, dầu gió sộc lên mũi lên mắt cay xè. Nước mắt thi nhau chảy, Thảo sụt sùi gào lên ôm lấy ông Đỏ, ôm lấy Gạo, và cả Hiếu gào ầm lên khiến người ta cứ nghĩ con này sống tìmh cảm, nhưng thực tế chẳng phải. Gạo ôm lấy chị gái sụt sùi như bịn rịn thật, nhưng trong thâm tâm thì trách nó đạo đức giả. Khóc một lúc thì cũng ra cổng chụp ảnh, mặt Thảo bây giờ nước mắt nước mũi trông như con hề. Sau khi chụp riêng, cả gia đình gồm vợ chồng Quý Thảo, ông Đỏ, vợ chồng Hiếu Khuê, Gạo và Nhân vào một khung hình. Đây có lẽ là lần hiếm hoi đầu tiên cả gia đình có một tấm ảnh chung. Tuy nhiên họ không biết, phía xa xa cạnh góc bể, chỗ gần đống rơm, một bóng người đàn bà lờ mờ đứng đấy ăn mặc rách rưới tay ôm lấy cái bụng bầu đang hướng mắt về phía gia đình nhà ông Đỏ, nét mặt u buồn , vô hồn đến rợn gáy…
Nhà ông Đỏ đưa cái Thảo sang nhà ông Long rồi tổ chức bên ấy. Hai vợ chồng dắt tay nhau vào ,đi song hành với nhau ,người làmg lại được phen bàn tán, thằ g Quý thì rõ đẹp trai còn cái Thảo thì xấu phát chán. Biết người dân bàn tán xong ông Bà Thanh cũng muối mặt làm lơ.
Đôi vợ chồng trẻ vào nhà thắp nhang gia tiên , khi Quý cắm nhang vào bát thì đến lượt Thảo, nhưng chẳng biết thế nào, sau khi cái Thảo cắm sau bát nhang tự dưng bốc cháy,bài vị trèo trên tường của nhà ông Long cũng cứ thế đổ ập xuống ban. Tất cả chứng kiến đều không khỏi lo sợ. Liệu có điềm báo nào hay không?
Tuy không ưng cái Thảo ra mặt, xong vì con trai mình lấy nó ,sau này nó là con dâu của ông bà , vì thế ông bà Thanh Long cũng không muốn mất mặt mặt với họ hàng, bà con, cho nên vòng vàng cho con dâu đeo kín cổ, khiến cái mặt con Thảo càng vênh lên hãng diện. Cả làng nào ai được đeo nhiều của như cái Thảo, tính nó không được như người ta, cho nên khi được gả vào nhà giàu nhất làng, bản thân nó khômg kìm được mà khinh người ra mặt. sau hôm nay thôi, nó khômg còn là con Thảo chập mạch nhà nghèo con gái ông Đỏ nữa. Thay vào đó người ta sẽ biết đến nó là con dâu của nhà ông Long bà Thanh giàu có nhất làng.
Tổ chức cưới cho con gái bên nhà chồng xong, cha con ông Đỏ thất thểu đi bộ về, lòng tất cả đều nhẹ bẫng lạ thường. Không nhẹ sao được, gả được đứa xấu tính nhất nhà lấy chồng, ai nấy đều dễ thở. Mong rằng sang bên ấy, nó khômg thiếu thốn thứ gì sẽ bớt kêu ca phàn nàn, và không làm gì khiến nhà người ta phải đuổi cổ.
Chuẩn bị đám cưới, tới giờ dọn dẹp cũng chỉ có hai cha con. Hiếu sai vợ sang phụ thầy thì cứ có gì ngon ả lại nhặt nhạnh mang về nhà mình. Mới đầu chỉ là mấy quả dưa chuột, mấy khoanh giò cắt dư , nhưng sau dần ả vơ cả từ chai nước mắm đến túi mì chính mà nhà đám mang sang nấu cỗ. Gạo trông thấy liền gắt:
– Ơ hay cái nhà chị này!một vừa hai phải thôi lấy mấy khoanh giò là được rồi, mì chính với nước mắm thầy còn đem trả chứ. Tham nó cũng tùy chỗ thôi chứ tham quá.
Khuê bị em chồng nói thì chau mày, ả đã không muốn cãi nhau mà Gạo cứ bắt bẻ khiển ả tức. Xong nhớ đến cái tát cháy má của chồng khi nhắc nhở về chuyện không được động đến nhà chồng khiến Khuê thôi không buồn nói.
– Này!chị cứ im ỉm như điếc thế mà về à.nói đến độ vậy mà còn cầm về được thì Chị ăn có ngon nghẻ gì không?
Đầu thì nghĩ, chân thì quay đi, nhưng trên tay vẫn còn cầm mấy túi mì chính với chai nước mắm. Gạo một lần nữa nhắc khiến Khuê sửng cồ lên, vứt lại bọc đồ xuống đất, ả làm cái hành động vỗ mông nói với em chồng;
– Này thì bà mày trả! Cái loạn nít ranh mà ghê gớm.
– Phải, tôi ghê gớm,không ghê gớm để nhữbg đứa sống không biết điều như chị vơ vét hết à? Con gái cán bộ đấy, cũng chỉ là hàng ăn cắp.
Gạo nhặt lại chai nước mắm ,mồm vẫn không ngớt chửi. Lần này , Khuê không nhịn nữa, ả quay lại đánh lén khiến Gạo không đỡ kịp;
-Này con đĩ, mày nói ai là hàng ăn cắp?Mày có tin tao bẻ răng mày không? Đừng có nghĩ tao không thèm nói là tao để yên…
– Rồi chị tính làm gì tôi? Tôi thách chị đấy. Cái loại vừa ăn cắp vừa la làng…
Gạo cũng không thua quay ra bật lại, chị dâu em chồng cứ thế choảng nhau,xung quanh nà rạp, nào bát đũa vẫn chưa kịp trả. Ông Đỏ đi sang nhà bên mượn thang dỡ rạp mãi chưa về.
Trong lúc đánh em chồng ,Khuê nghiến răng nghiến lợi nhắc về chuyện cũ:
-Ngày hôm nay tao thay trời hành đạo, đánh chết bà con đĩ xúi quẩy nhà mày. Chỉ vì mày mà con tao chết, cả đời tao khômg đẻ được. Cái loại mày là loại ôn vật! Mày nên chết để cho người khác đỡ đen đủi.
Khuê vừa nói , vừa tát em, Gạo bực mình, túi tóc chị ấn cổ xuống đất rồi lấy cái thau nhôm ụp lên đấm đá túi bụi, cô nói”
– Con mày không sống được là do có con mẹ hãm như mày đấy. Cuối cùng thì trời thương người tốt, còn loại giàu có khômg có đức thì khômg đẻ được là đúng.
Hai chị em lao vào đánh nhau ,lăn lộn trước sân nhà ông Đỏ, Gạo thì không muốn đánh cho lắm, tuy nhiên nếu đứng in chịu trận thì cái Khuê cũng đánh cô chết. Cho nên Gạo cũng liều mà lao lao tới.
Đang đánh nhau với chị dâu hămg, thì Gạo bất chợt nghe thấy tiếng xe máy quen thuộc từ đầu ngõ . Biết là Hiếu về, cô không đánh nữa mà để cho cái khuê đánh mình. Khi xe Hiếu đỗ đến cổng, thì Gạo cũng ngã ra đất rất chuyên nghiệp. Khuê vì tức tromg người cho nên không để ý chồng đã về đến ngoài cổng. Khi ả toan lấy cái thau nhôm giã vào đầu em thì Hiếu quát khiến ả chết sững , cùng lúc ấy ômg Đỏ cũng mượn được cái thang về. Chứng kiến cơ sự kiền vứt thang xuống can ngăn:
– Mày định làm gì thế hả? Sao mày lại đánh nó?.
Tất cả cùng hớt hải đi đến, trong khi Khuê vẫn hăng máu táng em chồng cái thau nhôm vào đầu, thì Gạo nằm bẹp dí xuống đất. Cô biết nếu cả hai đều nhìn thấy cảnh chị em choảng nhau thế này , thì ông Đỏ sẽ quay ra trách cô hỗn đánh chị. Cho nên lúc trước đánh cũng đủ rồi, giờ tranh thủ nằm bẹp dí như chết rồi cho giống bị hại.
Tuy nằm dưới đất giả vờ bất tỉnh, xong Gạo vẫn len lén mở mắt nhìn. Thấy Hiếu hùng hổ đi tới tưởng can vợ, nào ngờ không phải. Hắn đến túm lấy cổ áo vợ xếch ngược lên, không nói không rằng tát một cái muốn bay mặt vợ trước sự giật mình của ông Đỏ và cả Gạo đang nằm dưới đất.
– Mày định làm gì em gái tao? Cút ngay trước khi tao đánh chết mày.
Hiếu chỉ thẳng vào mặt vợ hất tay ra chiều đuổi khiến Khuê ngơ ngác nhìn. Ả đau đớn thanh minh:
– Mình phải nghe tôi, con này nó láo với tôi trước, nó lên mặt thách thức cho nên tôi mới…
– Nó thách nên mày đánh nó chứ gì. Mày xem trên đầu có mấy thứ tóc rồi mà chấp cái đứa nứt mắt vẫn còn đi học . Chị dâu đi đánh em chồng!chuyện này đồn ra ngoài thì không chỉ mày đâu, cả thầy mày chui xuống đất cũng không rửa hết nhục.
Khuê ấm ức khóc nấc lên, ả không biết phải nói thế nào cho chồng hiểu. Nếu lần đầu tiên bị chồng đánh sẽ day dứt, chứ đây cũng là lần hai rồi, ả cũng chẳng quan tâm để bụng mà trách cứ chồng nữa.
Ông Đỏ vừa kéo con gái vào trong giường, thấy mắt con hấp háy biết ngay con giả vờ, cho nên ông lầm bầm chửi::
-Cha bố chị , dám lừa cả tôi. Nằm yên đấy đừng có ra.
Nói xong ông Đỏ ra ngoài, nhặt chai nước mắm vứt chỏng chơ gọn lại, ông nói:
– Vợ chồng với nhau đừng có hơi tí là đánh nhau như thế. Nãy hai chị em làm sao mà chị đánh nó?con Gạo ngày thường nó không phải đứa hay gây gổ, chắc chị phải làm gì nó mới cãi đúng không?
Ông Đỏ hỏi nguyên do, Khuê vênh mồm lên nói:
Con nào có làm gì nó đâu, lúc nó đếm bát ở sân con cũng xuống dọn, thấy mấy túi mì chính với chai nước mắm thừa nên con đem về nhà . Thế là con đĩ này nó lèm bèm chửi con, con đã để lại rồi mà nó vẫn bảo con là quân ăn cắp. Thầy nói xem nó nói thế có nghe được không?
Khuê ấm ức kể lại sự tình cho bố chồng nghe , ông Đỏ chưa kịp phản ứng thì Hiếu đứng đấy đã đưa tay toan vả vợ phát nữa. Hắn cáu:
– Nó nói đúng còn gì? Bỗng tự dưng có mấy túi gia vị thừa để cho mày lấy chắc. Mang tiếng thầy đẻ làm cán bộ, chồng làm cán bộ đi nhặt nhạnh mấy túi gia vị, mày có làm sao không thế. Chẳng lẽ có mặt thầy ở đây tao lại đánh cho mày thụt cả răng vào trong bây giờ chứ lại. Con Gạo trông nó bé người thế thôi, chứ không phải đứa không biết gì như loại mày đâu, cho nên liệu liệu mà ăn ở. Chuyện cũ đừng có mà đổng giả đến, giờ sống sát vách nhau muốn mượn mõ gì phải hỏi nó, chị em bố con thật đấy, nhưng nó đã không cho thì đừng có mà tự tiện.