Giả Cán Bộ

Chương 662: Vừa đến đã bị khinh




"Không cần, tôi muốn đi dạo quanh Kim Kinh một lúc, các cậu đi về trước đi." Trên mặt Dương Tử Hiên không gợn sóng, không đợi Phan Tử Minh tiếp tục khuyên bảo, liền lên xe đi.

Phan Tử Minh đứng ngơ ngác ở nguyên chỗ, nhìn thân ảnh Dương Tử Hiên biến mất.

Tống Tổ đi lên, thấp giọng nói: "Tại sao lại để một em bé làm thị trưởng, thoạt nhìn tuổi tác không khác gì con của tôi, đến Quảng Lăng, có thể trấn được tình thế không..."

"Cậu nói cái gì đấy hả?" Phan Tử Minh thay đổi bộ dạng kính cẩn khi ở trước mặt Dương Tử Hiên vừa rồi, lớn tiếng răn dạy Tống Tổ: "Trấn hay không trấn được tình thế, đều là Tỉnh ủy an bài, không cần tôi và cậu quan tâm.”

“Chúng ta chỉ để ý làm tốt công tác của mình là được rồi, về sau đừng có xưng hô kiểu "em bé thị trưởng", truyền ra ngoài, tôi và cậu đều không chịu nổi, cho dù hắn không làm được gì, cũng là thị trưởng một thành phố, muốn động tới vị trí của cậu và tôi, vẫn dễ như trở bàn tay."

Tống Tổ âm thầm le lưỡi, tiến đến bên lỗ tai Phan Tử Minh, thấp giọng nói: "Chủ nhiệm, có phải thần kinh ngài đã có chút quá nhạy cảm rồi không, em bé này có thể hù được ai đây, người nào cũng biết hiện tại trên bầu trời Quảng Lăng có khắc một chữ "Chu", cho dù Dương thị trưởng này mãnh liệt đến mấy, cũng không thể vượt quá thân phận khách."

"Không thể xem thường, cậu không thấy được vừa rồi tuy thị trưởng không nói nhiều lắm, nhưng khí thế cực kỳ trầm ổn sao?"

Phan Tử Minh cố gắng nhớ lại từng giây từng phút tiếp xúc cùng Dương Tử Hiên vừa rồi: "Nói cũng phải cẩn thận, thị ủy và chính phủ thành phố phái cậu và tôi tới, ngay cả phó thư ký trưởng chính phủ thành phố cũng không phái tới, hắn cũng làm như không hề phát giác giống nhau, không có một điểm tâm tình lộ ra.”

“Nếu hắn lộ ra vẻ phẫn nộ còn khá tốt, hiện tại giống như không có chuyện, lại làm cho tôi lo lắng."

"Dường như thật sự là có một sự việc như vậy, chẳng lẽ hắn là cao thủ ẩn núp trong hình dáng trẻ con?"

……

Xe chậm rãi đi qua nội thành Kim Kinh, trải qua phố mới, rẽ về phía góc sâu bên trong, tấm biển "điện gia dụng Bất Dương Mai" rất bắt mắt, nhưng cửa tiệm đã bị giấy niêm phong phong tỏa rồi, ngẫu nhiên sẽ có khách hàng chỉ trỏ đối với cửa tiệm.

"Cái chính phủ thành phố Quảng Lăng này làm việc cũng quá không ổn, chỉ phái một chủ nhiệm ban tới tiếp đãi, ngay cả phó thư ký trưởng chính phủ thành phố cũng không tới, là đám thư ký trưởng chính phủ thành phố kia tự cao tự đại? Hay có người cố ý làm ngài chịu sự vắng vẻ?" Ngay cả lão Lưu cũng ngửi được một chút hương vị không đúng.

"Cuối tuần trước, việc tôi đi Kim Kinh, đã sớm truyền ra trong thị ủy chính phủ thành phố Quảng Lăng, không tồn tại khả năng có người giữ tin tức lại không để ai biết!”

“Chỉ phái một chủ nhiệm ban tiếp đãi tới, loại động tác không hề có cách cục kiểu này, bí thư Chu Lập Xương không làm ra được, hắn là một bí thư, cũng không cần phải làm trò này.”

“Làm cho tôi xấu hổ, càng có nhiều khả năng là người trong chính phủ thành phố giở trò quỷ, có lẽ tôi đến, đã làm cho mộng đẹp thị trưởng của một số người rách nát rồi, nên mới làm ra chút chuyện mờ ám, khiến cho tôi phiền muộn một tý? Hoặc là làm cho tôi biết khó mà lui? hay muốn thị uy với tôi đây?"

Dương Tử Hiên sờ sờ cái mũi, phân tích một tràng.

Người chưa tới, mâu thuẫn đã nhảy ra trước rồi.

Nghĩ tới những thứ này, Dương Tử Hiên cũng không có nhiều tâm tư đi dạo trên đường rồi, tìm được khách sạn Hà Đông, lại bảo Phan Tử Minh tự mình xuống nghênh đón, thời điểm nên tự cao tự đại, Dương Tử Hiên không bao giờ bỏ qua.

Dương Tử Hiên được đặt một gian phòng lớn, Phan Tử Minh dẫn Dương Tử Hiên đi vào, muốn tiện tay kéo cửa, Dương Tử Hiên lại gọi hắn lại.

Tâm thần Phan Tử Minh có chút bất định, không biết người thị trưởng trẻ tuổi này gọi hắn lại, sẽ hỏi cái gì đây? Hắn nên bày ra thái độ gì để đối mặt với thị trưởng mới này.

"Ngồi đi."

Lúc Dương Tử Hiên nói chuyện, cánh tay kéo một cái ghế qua, ngồi xuống, Phan Tử Minh cực kỳ thức thời bặt đèn trong phòng lên, quay đầu lại, liền thấy được khuôn mặt trầm tĩnh như nước của Dương Tử Hiên.

“Tôi tự chủ trương chọn căn phòng này cho thị trưởng ngài, ngồi nam nằm bắc, vị trí không khí đều tính là tốt, không biết có hợp với tâm ý thị trưởng ngài không?"

Dương Tử Hiên vì để làm cho mình có vẻ lão thành hơn một chút, liền mang một bộ kính lên, khí tức nho nhã tức lập tức tỏa ra, nói rất ngắn gọn: "Cũng thích!"

Ngón trỏ gõ gõ trên mặt bàn, lời nói xoay chuyển: "Tử Minh, cậu đã ở xử lý tiếp đãi bao lâu rồi?"

"Năm năm rồi!"

"Ừm, xem ra cậu vẫn rất thích hợp đảm nhiệm công việc này." Dương Tử Hiên nói những lời này, đúng là một câu hai ý nghĩa.

Làm sự tình tiếp đãi phức tạp, kinh phí tiếp đãi cũng nhiều, người có thể làm được thật sự là không dễ dàng, Phan Tử Minh có thể đứng vững không ngã trong trung tâm động đất, không phải có núi lớn để dựa, chính là đứng thẳng sạch sẽ.

Phan Tử Minh thật sự không biết tại sao Dương Tử Hiên nói lời này, không biết mình nên tự nhận là mình tốt, hay là khiêm tốn vài câu, chỉ có thể khúm núm phụ họa hai câu, nói: "Thị trưởng quá khen rồi."

"Chính phủ thành phố chỉ an bài một mình cậu tới tiếp đãi tôi, nói rõ các đồng chí chính phủ thành phố vẫn rất tín nhiệm năng lực công tác của cậu, cậu cũng không cần khiêm tốn!"

"Cái này, cái này…." Phan Tử Minh bị Dương Tử Hiên đột nhiên tập kích một câu như vậy, làm cho không kịp trở tay.

Hắn cũng không thể ở trước mặt Dương Tử Hiên nói đây là đám lão gia phó thư ký trưởng chính phủ thành phố kia làm ra, nếu như bị người lãnh đạo trực tiếp của mình biết mình cho hắn ăn củ hành ở trước mặt Dương Tử Hiên, sau này mình cũng khỏi phải nghĩ đến chuyện có thể sống khá giả.

"Cậu cũng không cần khẩn trương, không phải tôi phê bình chính phủ thành phố làm ra quy cách tiếp đãi quá thấp đối với tôi!"

Tuy lời nói là trấn an, nhưng những lời này của Dương Tử Hiên, Phan Tử Minh nghe vào trong tai, lại cảm thấy rất có ý tứ "giấu đầu lòi đuôi", khiển trách mình.

Hai câu nói qua đi, Phan Tử Minh bắt đầu đứng ngồi không yên, bờ mông bất an vặn vẹo trên mặt ghế, vốn hắn làm tiếp đãi công tác rất cẩn thận, không muốn để Dương Tử Hiên lấy ra đâm chọc, nhưng vừa bị Dương Tử Hiên nói như vậy, hắn lại cảm thấy tựa như tất cả sai làm đều ở trên người hắn.

"Tôi nói trước một điểm, tôi đi Quảng Lăng là làm việc, không phải là phản công cướp quyền, cũng không phải người Tỉnh ủy ủy ban tỉnh phái đi giám sát các cậu, cậu không cần mẫn cảm."

Dương Tử Hiên nhìn ra sự bất an của Phan Tử Minh, liền tỏ thái độ: "Chính phủ thành phố bên kia có phải là rất ít thư ký trưởng không? Đều bận đến mức không đến đây được?"

Sắc mặt Phan Tử Minh càng thêm xấu hổ, hồi lâu mới nhổ ra mấy chữ: "Hoàn toàn khác biệt, hiện tại phó thư ký trưởng chính phủ thành phố đã có hơn mười..."

"Phó thư ký trưởng vượt biên chế nghiêm trọng?" Dương Tử Hiên nhướng mày, mặt kéo xuống, đứng lên, Phan Tử Minh cũng bối rối đứng lên, cúi đầu, liếc qua sắc mặt Dương Tử Hiên, như là đang đợi Thẩm Phán phán tội.

"Tôi biết rồi, cậu đi ra ngoài trước đi..."

Một câu liền đánh Phan Tử Minh ra ngoài, Phan Tử Minh không dám chậm trễ, vội chạy ra ngoài cửa, thuận tay đóng cửa lại, một cơn gió bỗng thổi tới, Phan Tử Minh đột nhiên cảm giác phía sau sống lưng mát lạnh, thì ra không biết từ lúc nào, phía sau lưng hắn đã ướt đẫm.

Không ngờ sâu trong nội tâm mình, từ lúc nào đã e ngại người thanh niên này rồi?

Là khuôn mặt một mực không sợ hãi không cảm xúc làm cho mình nội tâm mình cảm thấy áp lực, hay là mình chột dạ đây?

Phan Tử Minh cười khổ lắc đầu, vừa nói mấy câu đã bị người thanh niên này làm cho hắn tiết lộ một vấn đề thật lớn trong chính phủ thành phố, họa phúc khó lường, may mắn là, Dương Tử Hiên không lập tức buộc hắn đứng thành hàng.

Hoặc là, hắn còn chưa đủ tư cách, làm cho Dương Tử Hiên buộc hắn đứng thành hàng.

Thời điểm buổi tối, Phan Tử Minh lại tới gõ cửa, cắt đứt dòng suy nghĩ tự hỏi của Dương Tử Hiên, nói bí thư Chu Lập Xương vừa mới đến Kim Kinh triển khai cuộc họp, muốn cùng Dương Tử Hiên đến gặp mặt.

Dương Tử Hiên cảm thấy tức cười, cái cớ này mà cũng dùng trước mặt hắn, Chu Lập Xương đang muốn thoáng tiếp xúc một tý trước, hiểu rõ xem Dương Tử Hiên hắn là hạng người gì, rồi làm tốt chuẩn bị trước đại hội.

Trong nội tâm nghĩ như vậy, Dương Tử Hiên liền dán lên trán Chu Lập Xương bí thư này một cái nhãn "ưa thích làm bệnh hình thức".

…..

Chu Lập Xương dáng người khôi ngô, mặt chữ quốc, rất phương phi, mới bốn mươi sáu tuổi, bây giờ đang gặp mặt cùng Dương Tử Hiên phòng hội nghị tại khách sạn Hà Đông.

Chu Lập Xương biểu hiện cực kỳ nhiệt tình hào sảng, nhìn thấy Dương Tử Hiên, câu nói đầu tiên là: "Chính phủ thành phố Quảng Lăng cuối cùng cũng có được một người tài ba chủ trì công tác."

"Người tài ba" là ấn tượng đầu tiên của Chu Lập Xương đối với Dương Tử Hiên hắn, cái từ này không tệ lắm, nhưng bao hàm ý tứ giáng chức.

Dương Tử Hiên khom người hàn huyên vài câu cùng hắn, Chu Lập Xương liền đơn giản giới thiệu cho Dương Tử Hiên về tình huống phát triển kinh tế trước mắt ở Quảng Lăng, lại không đề cập tới tình huống đội ngũ cán bộ, cuối cùng, còn tăng thêm một câu: "Thị trưởng, về sau Quảng Lăng tôi có thể kéo hạng mục lớn từ ủy ban tỉnh về hay không, đều phải xem cậu.”

Giọng nói Chu Lập Xương rất to, mười phần mạnh mẽ, thoạt nhìn là tràn ngập nhiệt tình, tóc không có một tí hoa râm nào, bốn mươi sáu tuổi, còn có thể tiến bộ lên chức.

Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên một nụ cười khổ, chẳng lẽ mình ở trong mắt Chu Lập Xương, có thể trở thành "người tài ba", chỉ bởi vì mình là ái tướng của chủ tịch tỉnh, có năng lực kéo hạng mục lớn từ ủy ban tỉnh về?

Cái này cũng không phải là điềm tốt!

….

Mùng 2 tháng 3, thành phố Quảng Lăng cử hành long trọng "hội nghị cán bộ lãnh đạo toàn thành phố" trong lễ đường hành chính.

Thường ủy tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức Lí Dật Phong tuyên đọc thông báo, công bố quyết định trên hội Tỉnh ủy về lãnh đạo đảng chính Quảng Lăng: đồng chí Dương Tử Hiên đảm nhiệm uỷ viên thị ủy, thường ủy, phó bí thư Quảng Lăng, cũng được đề cử làm thị trưởng thành phố Quảng Lăng.

Lí Dật Phong tự mình đến, lại làm cho Dương Tử Hiên ngửi được một tia hương vị không tầm thường.

Tại thứ bảy, trong khi phòng tổ chức nói chuyện theo thông lệ, Lí Dật Phong cũng không lộ ra bao nhiêu hảo cảm đối với hắn, thậm chí Dương Tử Hiên còn từng cho rằng phòng tổ chức Tỉnh ủy sẽ để cho phó trưởng phòng tổ chức Lê Bình Nho cùng hắn đi nhậm chức là xong việc.

Nhưng tại tối hôm qua, Lí Dật Phong đột nhiên gọi điện thoại cho hắn, tỏ vẻ muốn đích thân đưa hắn nhậm chức, lại làm cho Dương Tử Hiên cảm thấy được yêu quá mà sợ, đồng thời cũng không nghĩ thông, cái gì khiến cho Lí Dật Phong phát sinh loại chuyển biến này đây?

Khả năng duy nhất, chính là Trần Chí Ôn đẩy ở sau lưng.

Dương Tử Hiên chợt nhớ tới, thời điểm mật đàm cùng Trần Chí Ôn giữa trưa ngày hôm qua, Trần Chí Ôn từng nói: "Đối với tổ chuyên án hơn bốn mươi người Ủy ban Kiểm tra Trung ương phái xuống này, ủy ban tỉnh đã tỏ thái độ kiên định, đứng ở trên lập trường thống nhất với Tỉnh ủy, không cản trở."

Cho nên, Chu Lễ Cùng và Lí Dật Phong liền bánh chưng đi, bánh chocola lại?

Như vậy phải chăng là đã có thể kết luận, trưởng ban tổ chức Lí Dật Phong này và Chu Lễ Cùng, hai người một năm trước hàng không đến tỉnh ủy Nam Tô này, là minh hữu thân mật?

Thời điểm trong nội tâm Dương Tử Hiên suy nghĩ, Lí Dật Phong đã tuyên đọc hơn một nửa bài đánh giá về hắn, một câu cũng không tiến vào lỗ tai hắn.

"Đồng chí Dương Tử Hiên có lập trường chính trị kiên định, ý thức đại cục rất mạnh, tố chất tổng hợp lại tốt, gắng sức đề cao nhạy cảm chính trị và tính tự hỏi, trái phải rõ ràng, ý nghĩ tỉnh táo, có thể tự giác bảo trì nhất trí cao độ với trung ương đảng...trải qua nhiều cương vị lãnh đạo để rèn luyện, có ý thức sáng tạo ra cái..."

Cái đánh giá này có thể nói là rất tán thành với những gì Dương Tử Hiên đã làm.

Thời điểm nghe được mấy lời này, Dương Tử Hiên cơ hồ có thể xác định phần đánh giá này đã trải qua cán bút văn phòng tỉnh ủy chỉnh sửa đắn đo rất nhiều, từ góc độ này xem xét, trên mặt chính trị, Lí Dật Phong bảo trì nhất trí với Chu Lễ Cùng.

Tham gia đại hội này, có thể nhìn ra được bí mật, đối với Dương Tử Hiên mà nói, cũng là một thu hoạch không tệ.

Quan hệ giữa trưởng ban tổ chức và Tỉnh ủy rất hài hòa, cơ bản có thể nói rõ cường độ khống chế của Tỉnh ủy đối với vấn đề cán bộ trong tỉnh, Chu Lễ Cùng quả nhiên là rất cường thế, Trần Chí Ôn muốn đứng vững gót chân, nhất định phải bảo trì quan hệ tương đối hòa hoãn với Chu Lễ Cùng.

Thời điểm cameras đài truyền hình Quảng Lăng định vị trên mặt thị trưởng Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên chú ý tới, Chu Lập Xương ngồi hàng ghế thị ủy bên cạnh đang liếc xéo hắn, lộ ra một tia bất an trong nội tâm Chu Lập Xương.

Một tia bất an này, đến từ chính báo cáo Lí Dật Phong tuyên đọc, rất tán thành đối với công tác của Dương Tử Hiên.

Tỉnh ủy có thể cho Dương Tử Hiên một cái đánh giá cao như vậy, có thể nói rõ nhiều vấn đề nhất định, ít nhất là phía sau lưng Dương Tử Hiên rất cứng rắn, vậy thì Chu Lập Xương hắn phải một lần nữa định vị quan hệ với Dương Tử Hiên.

Ấn tượng đầu tiên Dương Tử Hiên tạo cho Chu Lập Xương, kỳ thật cũng không tính là tốt, một khuôn mặt em bé, ở trong mắt Chu Lập Xương, là thế lực có hạn.

Bởi vì Dương Tử Hiên thay đổi vượt qua tỉnh tới đây, hiểu biết của Chu Lập Xương đối với chiến tích Dương Tử Hiên, cơ bản là trống không, có thể hiểu rõ, chỉ là kinh nghiệm nhậm chức đơn giản như cưỡi ngựa xem hoa trên lý lịch.

Từ chủ tịch huyện Hồng Thủy, đến đảng ủy khu công nghiệp, phó thị trưởng, thường ủy thị ủy, thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, phó sở trưởng sở giám sát, phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, chủ nhiệm cải cách.

Nhiều chức vụ như vậy, chỉ đi trong thời gian hơn hai năm, ở trong mắt Chu Lập Xương, nhất định là có cao nhân ở sau lưng vận hành, hắn không tin một người tuổi còn trẻ, có thể bằng vào năng lực cá nhân, ở trong hai năm, đi nhiều chức vụ như vậy, mà cao nhân này, hơn phân nửa chính là "ân chủ" của Dương Tử Hiên —— Trần Chí Ôn.

Chỉ là một người được thế lực chính trị đưa lên mà thôi!

Cái này là cách nhìn của Chu Lập Xương đối với Dương Tử Hiên.

Từ cách nhìn này, Chu Lập Xương càng đưa ra được một kết luận, người như vậy, hơn phân nửa là đến Quảng Lăng để mạ vàng, đến Quảng Lăng nhậm chức cũng chỉ mang tính quá độ, không có việc gì lớn, cũng sẽ không ở quá lâu.

Nhưng Chu Lập Xương có một tí nghi hoặc, vì sao Trần Chí Ôn lại đưa tâm phúc thân tín của mình tới một miệng núi lửa vừa mới phun trào hết? Chẳng lẽ là bởi vì vừa mới phun trào xong, cho nên càng thêm an toàn?

Đài truyền hình Quảng Lăng chiếu đến khuôn mặt Dương Tử Hiên—— Dương Tử Hiên đang trong quá trình tự hỏi, mặt chìm như nước, cái hình ảnh này, đã trở thành hình ảnh trang đầu trên truyền thông địa phương Quảng Lăng.

"Tiếp theo, xin mời thị trưởng mới của chúng ta lên nói chuyện..."

Người chủ trì nói một câu, giống như là sấm mùa xuân, bình địa nổ tung, đánh thức một ít cán bộ lãnh đạo đang mơ màng ngủ gật dưới khán đài.

Dương Tử Hiên nói chuyện, là điểm sáng lớn nhất đại hội cán bộ hôm nay.

Bởi vì từ diễn thuyết nhậm chức của Dương Tử Hiên, những cán bộ lãnh đạo khu huyện, người đứng đầu các nghành chính phủ thành phố, những người lãnh đạo cơ quan đơn vị trực thuộc thành phố này, luôn có thể nhìn thấy manh mối phương hướng thi hành biện pháp chính trị của Dương Tử Hiên tại Quảng Lăng, xem rốt cuộc là lớn đến cỡ nào?